Ngày tham gia: 12/07/2015 16:26 Bài viết: 879 Đến từ: Thế giới khác
Số điện thoại: 0123456789
Chương 5: Nhiệm vụ
Tôi nín thở, cuộn tròn người lại, cố thu nhỏ diện tích hết mức có thể và núp dưới đống bàn ghế. Chết, chết chắc. Bị nó thấy là chết chắc. Một trong các khuôn mặt đó, tôi nhớ là lớp trưởng của tôi. Vài khuôn mặt khác tôi cũng ngờ ngợ. Thảo nào hành lang trống trơn, tất cả mọi người đều trở thành một phần của con quái vật đó rồi.
Thình thịch. Thình thịch.
Trời ơi sao tim tôi đập to thế này? Nó sẽ nghe thấy, sẽ biết tôi ở đây mất! Tôi nhắm chặt mắt, càng co mình lại, ráng nghĩ tới những thứ dễ chịu hơn để giảm nhịp tim đập, nhưng đầu óc của tôi tràn đầy hình ảnh của con quái vật ấy. Tôi nghĩ tới cảnh mình là một phần của nó, khuôn mặt mình mọc ra từ cơ thể nó, mắt mũi rỉ máu và không ngừng rên rỉ.
Không lâu sau, con quái vật đi mất. Tiếng rên rỉ nhỏ dần và không còn nghe được nữa, và tiếng sột soạt tạo ra từ hàng trăm đôi tay đôi chân cào lên lớp thịt dưới đất khi nó di chuyển cũng xa dần. Thế nhưng tôi không vội vã đi ra. Con quái vật ấy có hằng trăm cái đầu, biết đâu ở phía cuối của nó cũng có thể nhìn thấy thì sao?
Tôi tiếp tục chờ.
Một phút.
Hai phút.
Mười phút.
Có lẽ nó đã đi thật rồi. Tôi hoàn toàn không nghe thấy âm thanh gì nữa, cả hành lang chìm vào yên lặng. Tôi bò ra từ chỗ trốn, cả người đầy máu. Tanh hôi, nhớp nhúa và kinh tởm, nhưng tôi còn sống. Thật may mắn, thế nhưng giờ tôi phải làm gì? Ngoài kia có một con quái vật, và có thể có nhiều con khác, còn tôi chỉ là một người bình thường.
Tim tôi đập thình thịch như màn solo của tay trống trong ban nhạc Rock, và chân thì mềm nhũn ra không bước đai nổi. Thứ tôi thấy, nó đã khắc sâu vào đầu tôi. Những khuôn mặt ấy... có rất nhiều người tôi nhớ mặt. Người quen trong lớp, bậc đàn anh đàn chị năm trên, thậm chí là đàn em năm dưới. Không ai trốn thoát cả.
Giờ tôi có hai lựa chọn. Tôi có thể ở yên một chỗ, tiếp tục trốn hoặc tôi đánh liều và tìm cách thoát khỏi nơi này. Lựa chọn đầu tiên có vẻ an toàn, nhưng nếu nghĩ kĩ thì tôi không thể vĩnh viễn ở đây, sớm muộn gì tôi cũng sẽ hết thức ăn hoặc bị phát hiện. Lựa chọn hai, quá nguy hiểm, tôi không biết liệu mình có thoát khỏi nơi này được không, và ngoài kia có con quái vật đáng sợ. Đây đã không còn lựa chọn giữa sống và chết nữa, mà chỉ đơn giản là chọn giữa chết sớm hay chết trễ.
Không thể sống sót. Tôi chỉ là một thằng Otaku thể lực yếu ớt. Tôi không có một lợi thế nào để phát huy cả. Không như lũ nhân vật chính trong tiểu thuyết, tôi không có trở về quá khứ hay biết trước tương lai. Cái chết là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Thật đáng sợ... tôi không muốn ra ngoài kia một chút nào. Tôi cũng không thể ở lại cái nơi tanh hôi đầy mùi thịt thối này. Tôi không biết làm gì cả. Tôi sẽ chết, chắc chắn sẽ chết!
Chết... liệu nó có đau đớn không? Tôi sẽ trở thành một phần trên cơ thể con quái vật kia sao? Những khuôn mặt ấy, họ rên rỉ đau đớn, họ khóc ra máu. Ngay cả khi chết họ cũng không được yên bình. Tôi không muốn trở thành như vậy, thật kinh tởm. Có lẽ... nếu tôi tự kết liễu mình, nó sẽ bớt đau đớn hơn chăng?
Tôi tìm thấy một cây kéo trong đống balo để trong lớp. Thật kì lạ khi tất cả mọi thứ đều bị biến thành cái dạng kinh tởm này, đồ dùng cá nhân của người ta thì không. Tôi rờ lên cổ, cảm nhận nhịp đập và tìm ra được động mạch. Nó đây, nếu tôi đâm mạnh vào chỗ này, chắc chắn tôi sẽ chết. Tôi sẽ không còn lo lắng con rết ấy nữa.
Chết sớm sớm siêu sinh..
Không... tôi không thể làm được. Sẽ rất đau, tôi cứ nghĩ như vậy và tay không thể ngừng run. Tôi cố đâm, nhưng khi tới gần cổ tay tự động rụt lại. Ngay cả tự sát tôi cũng không dám làm... thật thất bại, thật hèn nhát.
Nếu tôi không có dũng khí để chết, không có dũng khí để sống, tôi phải làm gì?
Ngồi ở góc phòng, co ro cúm rúm, tôi lơ đãng đảo mắt xung quanh, đầu óc tràn ngập những suy nghĩ vẩn vơ, lặp đi lặp lại câu hỏi mình nên làm gì. Thế rồi tôi vô tình liếc mắt qua tấm bảng. Một dòng chữ được viết nguệch ngoạc lên đó bằng phấn trắng.
Bảy chiếc chìa khóa, mỗi một chiếc sẽ thanh tẩy một kẻ tội đồ.
DING!!!
Đột nhiên một tấm bảng nhỏ xuất hiện ngay trước mặt tôi.
[ Phát hiện được một manh mối. Kích hoạt nhiệm vụ ẩn: Truy tìm manh mối.]
[Truy tìm manh mối: Đây là một thế giới tràn ngập những cơn ác mộng sống, và điều duy nhất bạn có thể làm là cố sinh tồn càng lâu càng tốt. Có những manh mối rải rác khắp nơi trong ngôi trường này, một số chỉ cho bạn cách thoát khỏi nơi đây, số còn lại chỉ cho bạn cách thích nghi với nơi này. Tìm chúng, và giải câu đố bí ẩn về nơi này.]
_________________ Tác Giả - Người sáng tạo và kết thúc mọi thứ
Truyện ngắn:
Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm nó! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, nó không thích bị nhìn thấy đâu.
Ngày tham gia: 12/07/2015 16:26 Bài viết: 879 Đến từ: Thế giới khác
Số điện thoại: 0123456789
Ghen tỵ
Lưu ý: hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa, mình k tìm đc hình thích hợp nên để tạm hình này, bác nào có hình giống miêu tả hơn thì gửi cho mình luôn nha
_________________ Tác Giả - Người sáng tạo và kết thúc mọi thứ
Truyện ngắn:
Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm nó! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, nó không thích bị nhìn thấy đâu.
Ngày tham gia: 12/07/2015 16:26 Bài viết: 879 Đến từ: Thế giới khác
Số điện thoại: 0123456789
Chương 6: kế hoạch
Cái quái gì thế này? Cần lời giải thích! Tại sao một cái bảng nhiệm vụ đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt tôi như thể đây là một trò chơi...
Khoan... Ở góc tầm nhìn của tôi là một thanh máu và cấp 1... ĐÂY CHÍNH LÀ MỘT TRÒ CHƠI SAO? Vô lí! Quá vô lí! Tôi ngửi thấy mùi máu nồng nặc trong không khí và độ ẩm, tôi cảm nhận được chân tôi đang lún vào lớp thịt khi đứng trên nó, cảm giác mệt nhọc và tim đập thình thịch, cảm giác cơ bắp rã rời vì hoạt động quá mức.
Ngay lập tức tôi nghĩ tới game thực tại ảo. Một đống tiểu thuyết mạng về đề tài đó liền xuất hiện trong đầu tôi. Có khi nào tôi đang ở trong một game như vậy không? Bị bắt cóc bởi một tổ chức phi chính phủ để thử nghiệm loại công nghệ bất hợp pháp? Nghe nhảm nhí vô cùng, thế nhưng tình cảnh của tôi bây giờ cũng chẳng bình thường chút nào.
Tất cả những gì tôi biết là mệt nhọc, đau đớn và tuyệt vọng. Những cảm giác này rất thật, cũng có nghĩa cái chết cũng sẽ như vậy. Có thể khi tôi chết, tôi sẽ nhận ra đây chỉ là một trò chơi và tỉnh dậy. Có lẽ không. Không có khả năng chắc chắn, không có khả năng thử.
Thế nhưng nếu nơi này tuân theo hệ thống của một trò chơi... vậy tôi phải làm như mình đang chơi một trò chơi. Đó là thứ duy nhất tôi giỏi, chơi game.
Nghĩ đi. Nghĩ đi. Nếu đây là một trò chơi, tôi phải làm gì? Lấy góc độ của người điều khiển, dùng tay cầm quyết định vận mệnh của nhân vật, tôi nên làm gì tiếp theo.
Góc nhìn người thứ nhất, thể loại kinh dị giải đố và có yếu tố cấp bậc của RPG, độ khó... cao nhất. Bản đồ không biết, bên ngoài có BOSS, thậm chí là nhiều BOSS, và nhân vật mới cấp 1. Điều đầu tiên cần làm...
Đánh giá hoàn cảnh. Tầng bốn, phía trên không có đường lên, phía dưới là quái vật. Vị trí của quái vật không xác định được, và nó đang di chuyển liên tục. Có khả năng lớn là nếu tôi đi lung tung sẽ gặp nó, và lúc ấy là Game Over. Vậy thì đặt ra mục tiêu đầu tiên: tránh xa con quái vật ấy. Mục tiêu thứ hai, tìm kiếm đồ dự trữ. Thức ăn, nước uống, thậm chí là vũ khí. Thế là tôi bắt đầu lục tung cả tầng này.
Tôi lục tung từng cái cặp xách và balo, cố gắng tìm được những thứ cần thiết. Nước uống là dư dả, rất nhiều người mang theo chai nước để sẵn trong cặp. Tôi kiếm một cái balo, dốc hết trong đó ra và nhét vài chai nước vào để phòng hờ.
Sau đó tôi tìm được một cuộn băng keo, một bộ kim chỉ, một chiếc đèn pin, mấy thứ lặt vặt như vậy nhưng nhiều khi lại tỏ ra cần thiết, kinh nghiệm chơi game của tôi mách bảo vậy. Vũ khí là một cây kéo và một cây compa, thật sự rất thảm hại. Tôi không nghĩ hai món đồ chơi này có thể làm đau được con rết kia, nhưng cầm vào thì cảm thấy an toàn hơn một chút.
Mục tiêu thứ hai hoàn thành, tôi nghĩ mình đã kiếm được toàn bộ những thứ hữu ích của tầng này. Vậy thì tới mục tiêu thứ ba, tìm manh mối. Bản thân nhiệm vụ tìm manh mối đã là một manh mối rồi, nó mách bảo tôi rằng tôi có một manh mối chỉ cách thoát khỏi nơi này, và đó là tất cả những gì tôi cần. Kệ mẹ cái nhiệm vụ đi, thoát khỏi chỗ chó chết này là đội ơn trời đất lắm rồi.
Thoát khỏi chỗ này, tôi cần phải tìm cách vượt qua con rết. Con quái vật ấy lớn vô cùng, và dài cả chục mét, dễ dàng trải dài gần hết hành lang. Trên người nó có hàng trăm con mắt, có thể nhìn thấy toàn bộ mọi thứ xung quanh và không hề có góc mù. Và điều tệ nhất là tôi không biết nó đang ở đâu, và vì vậy tôi không thể chủ động tránh nó được. Phải có cách khắc phục điểm này...
Eureka!
Tôi lại lục tung đống cặp sách, và tìm được ba cái điện thoại trong đó. Thường thì người ta để điện thoại trong túi quần, tôi may mắn lắm mới tìm được ba cái. Trong đó có một cái bị khóa bằng mật khẩu, hai cái đều là điện thoại nút đời cũ, mở khóa dễ ợt. Tôi lập tức cài hẹn giờ cho hai cái điện thoại ấy, đặt mười phút kể từ bây giờ, và để tụi nó sát cái bạncro đang bật. May mắn là vẫn còn điện. Sau đó tôi bắt đầu di chuyển xuống tầng ba.
Trong quá trình di chuyển tôi căng mắt nhìn, căng tai nghe, chuẩn bị cho mọi động tĩnh dù chỉ nhỏ nhất để có thể bỏ chạy. May mắn thay tôi an toàn xuống lầu ba không gặp vấn đề gì. Lập tức tôi tìm một phòng học và chui vào đó, gom một đống bàn ghế lại tạo chỗ trốn cho mình và núp trong đó. Không lâu sau từ tầng trên phát ra tiếng chuông báo thức.
Bởi vì cả giảng đường hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng, tiếng chuông được khuếch đại qua loa này trở nên chói tai vô cùng. Ngay lập tức tôi nghe thấy tiếng người. Tiếng rên rỉ của người. Âm thanh loạt xoạt vang lên, tiếng rên rỉ đi theo nó, và từ khe hở sau đống bàn tôi nhìn thấy được con quái vật ấy. Con Rết Người bò thẳng từ dưới sân trường lên tới tầng bốn, cơ thể khổng lồ của nó làm điều đó hết sức dễ dàng. Tôi đợi cho tới khi nó hoàn toàn bò lên tầng bốn, lập tức tôi chạy một mạch xuống cầu thang.
Cảm giác mềm mại khi đạp lên đống thịt lập tức bị thay thế bởi cảm giác cứng rắn của mặt đất, và tốc độ chạy của tôi càng nhanh hơn. Tôi không chạy thẳng một mạch, con quái vật ấy có thể dễ dàng nhìn thấy tôi từ trên cao, mà khi vừa xuống mặt đất, tôi liền quẹo ra sau giảng đường Rạng Đông, ở sau nó là một con hẻm băng ngang qua các kí túc xá và các hàng quán vỉa hè để dẫn tới cổng trường. Tôi tính toán như vậy đấy, nhưng tới khi vừa đặt chân vào con hẻm ấy tôi lại ngừng lại.
Tôi thấy con người. Những sinh viên đang lang thang trong con hẻm ấy. Tôi không phải người sống sót duy nhất! Tôi lập tức chạy về phía họ, tôi muốn thét lên cảnh báo họ về con quái vật ở giảng đường Rạng Đông. Họ cần phải biết về nó...
_________________ Tác Giả - Người sáng tạo và kết thúc mọi thứ
Truyện ngắn:
Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm nó! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, nó không thích bị nhìn thấy đâu.
Ngày tham gia: 12/07/2015 16:26 Bài viết: 879 Đến từ: Thế giới khác
Số điện thoại: 0123456789
Chưong 7: Kẻ Vô Hồn
Thế nhưng khi tôi vừa bước được vài bước, một cảm giác rùng mình xuất hiện. Có cái gì đó rất lạ ở đây. Những người sống sót, họ chỉ đứng yên một chỗ mà đờ người ra nhìn vào hư không, không làm gì cả. Điều đó làm tôi cảm thấy bất an. Tôi không dám tới gần hơn nữa, thay vào đó tôi nhặt một cục đá ven đường và ném về phía người gần nhất, cách tôi chừng mười mét. Tôi không ném trúng, chỉ khiến hòn đá nảy bật và đụng vào chân nó, và rồi nó quay đầu lại phía tôi.
Tôi sợ cứng người.
Không có mắt, không có mũi, và cũng không có miệng, da dẻ sần sùi chảy xệ và rạn nứt như thể làm từ đất sét, sinh vật có cơ thể của con người kia chậm rãi bước về phía tôi. Trên đầu con quái vật hiện ra một cái bảng nhỏ.
Kẻ Vô Hồn.
Một con quái vật khác. Không ổn, không ổn tí nào! Tôi lập tức nghĩ tới việc quay lưng bỏ chạy, nhưng đằng sau tôi giảng đường Rạng Đông nơi con rết quái vật kia lang thang, nếu tôi quay lưng chạy chả khác gì đâm thẳng vào địa bàn của nó. Sợ hãi, tôi không ngừng lùi bước, nhưng chả mấy chốc đã chạm lưng vào tường mà con quái vật kia vẫn cứ tiến tới gần. Tôi đã bị dồn vào chân tường.
Rồi con quái vật bắt đầu lao về phía tôi.
MẸ KIẾP! Nó có thể chạy sao? Thấy nó chậm rãi lết tôi cứ nghĩ nó giống lũ thây ma chậm chạp trong phim, nhưng con khốn này lại biết chạy!
Con quái vật rất nhanh, nó lao tới và vung tay về phía tôi. Hoàn toàn dựa vào bản năng, tôi vội vàng lăn sang một bên.
RẦM!
Ôi mẹ ơi nó đấm lủng tường! Chỗ mà nó đấm vào tường giờ là một cái lỗ bằng nắm đấm nó! Tôi sẽ chết mất, chỉ một đấm vào người thôi là tôi sẽ chết đấy!
Con quái vật quay đầu về phía tôi và gầm gừ... tôi nghĩ vậy, tôi nghe tiếng gru gru từ cổ họng của nó phát ra. Ôi mẹ ơi nó vẫn lao tới tôi! Tôi vội vàng giơ hai tay lên che mặt lại, và ngay lập tức tôi bị đánh bay. Đập lưng lên mặt đất cái bộp, tôi cảm giác hai tay mình như muốn gãy vậy.
Máu! Tôi thấy máu! Tôi gãy tay thật rồi!
Khoan... không phải, tay tôi còn cử động được, chỉ tê rần mà thôi... vậy máu dính ở tay tôi là...
Tôi không có thời gian suy nghĩ, con quái vật lại lao tới tấn công. Một cú cào! Tôi lăn mình sang một bên, vừa kịp né được nó. Lần này tôi rõ ràng nghe được tiếng xương gãy.
Đúng như tôi nghĩ, máu dính trên tay tôi là của con quái vật. Tay trái của nó bị gãy cổ tay, và nắm đấm te tua không nhìn ra hình thù. Có lẽ nhờ vậy mà khi đấm trúng tôi nó yếu hẳn đi. Còn tay phải của nó, bàn tay năm ngón gãy hết bốn, và tôi nhìn thấy được trên mặt đất là vết cào của nó, vẫn còn dính mấy cái móng tay trên đó.
Con quái vật này không biết đau đớn là gì sao trời?! Chỉ nhìn thôi mà tôi đã thấy đau quặn người, vậy mà nó thản nhiên như không!
Một lần nữa nó lại tấn công tôi. Tấn công một cách mù quáng, như thể dã thú. Tôi vung chân đạp vào bụng nó, nhưng chỉ khiến nó dừng lại trong tích tắc, nhưng rồi nó đè tôi xuống đất.
Tôi cố chống trả, đẩy nó ra, nhưng con khốn quá mạnh! Bộ mặt kinh tởm của nó dí sát mặt tôi, mặc cho tôi vùng vẫy thế nào thì nó vẫn ghì tôi xuống đất.
Đột tôi bắt đầu cảm thấy kiệt sức. Như thể vừa mới chạy bộ một trăm cây số, tôi cảm thấy ngực đau nhói và khó thở vô cùng. Tôi há mồm thở dốc, nhưng ngay lập tức toàn bộ không khí trong phổi tôi như bị hút hết ra ngoài. Đau! Bỏng rát! Tôi có cảm giác như phổi mình đang bị nướng trên bếp lò!
Và rồi mặt của con quái vật chậm rãi thay đổi. Da mặt thô ráp và nứt nẻ dần biến mất, phần dưới nứt ra thành một cái bạnệng, sống mũi nhô lên và hai mắt mọc ra. Con quái vật đang mọc ra cả một khuôn mặt.
Nhưng... tại sao...
Đó là mặt tôi mà! Nó trông giống hệt tôi! Cặp mắt, cái mũi, thậm chí cả mụn! Con quái vật này, nó bắt chước tôi! Cái miệng nó mở ra như thể đang hút lấy cái gì đó, và càng lúc tôi càng cảm thấy chóng mặt và mệt mỏi.
_________________ Tác Giả - Người sáng tạo và kết thúc mọi thứ
Truyện ngắn:
Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm nó! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, nó không thích bị nhìn thấy đâu.
Ngày tham gia: 12/07/2015 16:26 Bài viết: 879 Đến từ: Thế giới khác
Số điện thoại: 0123456789
Codeviet đã viết:
Hỏi tí thím bạnệng là?
Miệng ấy mà
_________________ Tác Giả - Người sáng tạo và kết thúc mọi thứ
Truyện ngắn:
Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm nó! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, nó không thích bị nhìn thấy đâu.
Ngày tham gia: 12/07/2015 16:26 Bài viết: 879 Đến từ: Thế giới khác
Số điện thoại: 0123456789
Chương 8: Nguyên
Tôi muốn hét, thế nhưng tôi nhận ra mình không thể mở miệng được. Không! Tôi không còn cảm thấy lưỡi mình nữa! Chuyện gì đang xảy ra thế này?! Lưỡi tôi, lưỡi tôi đâu?! Con quái vật đã làm gì tôi?
Tới khi tôi nhìn thấy động tác há mồm hút không khí của nó, tôi chợt nhận ra. Kẻ Vô Hồn. Thứ mà nó hút không phải không khí, đó là linh hồn tôi. Nó đang hút linh hồn tôi, vì vậy mà nó đang mọc ra khuôn mặt của tôi, còn tôi, khi mất linh hồn tôi sẽ trở thành nó, một Kẻ Vô Hồn khác.
KHÔNG! KHÔNG THỂ NÀO! Phải chống lại, phải chống lại nó! Tôi cố vươn tay vào túi quần mình, mò lấy cây kéo cất trong đó. Nhưng vì làm vậy tôi đã ngừng kháng cự nó, và ngay lập tức con quái vật càng hút mạnh hơn. Rồi mọi thứ tối sầm lại.
Mắt tôi! MẮT TÔI! Tôi không thể nhìn thấy nữa! Con quái vật đánh cắp đôi mắt tôi rồi!
TRẢ NÓ CHO TAO!!!
Tôi nắm lấy cây kéo và dùng hết sức đâm con quái vật. Tôi không thể nhìn thấy gì cả, nhưng nó ngay ở trước mặt tôi, vì thế tôi liều mạng đâm đại. Đâm nó, đâm nó, đâm nó, tôi điên cuồng đâm nó. Chả mấy chốc tôi cảm giác được có thứ gì lỏng lỏng và nóng hổi phụt vào mặt tôi. Tôi không ngừng lại, tiếp tục đâm nó, và chất lỏng ấy phún ra khắp cơ thể tôi.
Thế nhưng không được bao lâu tôi không còn cảm giác ở tay nữa. Tiếng cây kéo rớt xuống đất kêu leng keng báo hiệu cho sự tuyệt vọng của tôi. Chẳng mấy chốc ngay cả giãy dụa cũng không thể, và tôi nhận ra mình đã đánh mất tất cả.
Kết thúc rồi sao? Chỉ vậy thôi sao?
Đột nhiên cảm giác ngạt thở biến mất và không khí tươi mát trở lại phổi tôi.
UỴCH!
Con quái vật đè thẳng lên người tôi và ngừng cử động. Tôi giết nó rồi, tôi giết được nó rồi! Tôi sống rồi!
“ ...a... ha... ha...”
Miệng tôi đã trở lại, và tôi không ngừng hớp lấy không khí. Vậy đây là cảm giác của người mém chết đuối sao?
Rồi tôi mở mắt ra. THứ đầu tiên tôi thấy là khuôn mặt sần sùi như một con ma nơ canh bị nấu chảy của con quái vật. Nó chết rồi, và linh hồn tôi vẫn ở trong tôi.
“ Mẹ kiếp! Hồn bố mày là của bố mày nhá!”
Tôi đạp cái xác ấy ra và lồm cồm bò dậy. Cả người tôi lấm lem bùn đất và máu tanh, lại còn đau ê ẩm, trầy trụa đủ chỗ. Thế nhưng tôi còn sống, và đó là điều quan trọng.
Cảm giác cận kề cái chết... tôi không muốn trải qua nó lần nữa. Tuyệt vọng và đau đớn, cả sự không cam lòng. Đó không phải là thứ mà người tỉnh táo muốn cảm nhận.
Xì xèo xì xèo.
Một đốm lửa màu trắng xuất hiện từ cơ thể con quái vật và bay lơ lửng giữa không khí, ở giữa ngọn lửa là một kí tự kì lạ, cứ như thể cái kí tự ấy đang bốc cháy vậy. Nó cứ lơ lửng trước mặt tôi, và làm tôi vô cùng tò mò. Càng đặc biệt hơn nữa là tôi đột nhiên có cảm giác mình phải nắm lấy nó, như thể có ai đó đang mách bảo tôi làm vậy. Dù cho ngọn lửa ấy có khả nghi tới mức nào thì tôi không thể không nghĩ tới việc đụng vào nó.
Và tôi đụng vào nó.
Ngay lập tức ngọn lửa bị hút vào ngón tay tôi khiến tôi sợ hoảng hồn. Nhưng không như tôi lo sợ, ngọn lửa không làm đau tôi, thay vào đó tôi đột nhiên cảm thấy các vết thương trên người bớt đau một chút. Thật kì lạ.
DING!
Oa? Cái chó gì thế này? Một cái bảng đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi, ngay sau đó lại là một cái bảng nữa.
Thành tích mới: bạn là người đầu tiên giết chết một con quái vật. Phần thưởng: kĩ năng của quái vật đầu tiên bạn giết. Phần thưởng: Xúc xắc vận mệnh x1.
Hai viên xúc xắc đột nhiên xuất hiện giữa không trung và rớt xuống trước mặt tôi. Tôi nhặt chúng lên và quan sát, một viên trong đó có màu trắng, viên còn lại có màu đen. Khi tôi tập trung vào hai viên xúc xắc, một cái bảng nhỏ xuất hiện ngay kế bên chúng.
[Xúc xắc vận mệnh: Vận mệnh luôn tồn tại hai mặt, may mắn và xui xẻo. Hãy tung chúng ra, và đón nhận vận mệnh của bạn.]
Tôi nghĩ tới việc tung xúc xắc, thế nhưng tôi lại do dự. Vận mệnh tồn tại hai mặt là may mắn và xui xẻo, và xúc xắc lại có một cặp trắng đen như thế này, tôi nghĩ rằng mình đã đoán được cách dùng thực sự của nó. Có lẽ không chỉ mang lại may mắn, xúc xắc này còn có thể mang lại xui xẻo cho tôi nữa. Thật sự rất mơ hồ, tôi không dám thử, thế nên tôi đành phải quăng nó vào túi quần.
“ Thật sự rất giống một trò chơi...”
Quá điên khùng đi, nhưng nếu đây là một trò chơi, có lẽ...
“ Thông tin nhân vật.” Tôi thì thầm với một chút phấn khích. Đúng như tôi nghĩ, ngay lập tức một cái bảng xuất hiện trước mặt tôi.
Thông tin nhân vật Tên: Lý An Sức mạnh: 3.8 Nhanh nhẹn: 3.5 Cảm nhận: 6.3 ~0~ Kĩ năng: Không đau đớn – giảm cảm giác đau đớn của cơ thể. Thuần thục 0.1%
Thật sự rất giống một trò chơi nha! Tuy chỉ số không lấy hàng đơn vị mà tính bằng thập phân nhưng về căn bản thì chỉ số cơ thể tôi đã được số liệu hóa ngay trước mặt tôi. Thật kì lạ, Không có chút gợi ý nào sao ta... Ý khoan.
Trời ạ, có hẳn một nút HELP ngay góc tấm bảng này!
Tôi thử vươn tay chạm vào cái nút hình dấu chấm hỏi ấy nhưng ngón tay tôi lại đi xuyên qua cái bảng. Vậy là nó không hoạt động giống màn hình cảm ứng trong phim khoa học viễn tưởng rồi.
“ Trợ giúp.” Tôi thử kích hoạt bằng giọng nói và nó thực sự thành công, nhưng thay vì một tấm bảng hiện ra thì đột nhiên có một đống thông tin xuất hiện trong đầu tôi, như thể tôi đột nhiên nhớ ra nó vậy. Điều này thật sự vô cùng tiện lợi nhưng cũng đáng sợ gấp bội, tôi có cảm giác bộ não của mình không còn là vật riêng tư nữa.
Dẹp lo sợ qua một bên, theo thông tin tôi nhận được trong đầu thì cái ngọn lửa chui vào tay tôi gọi là “Nguyên”, là sức mạnh căn bản của mọi sinh vật sống, và khi tôi giết chúng thì Nguyên sẽ rơi ra, tuy nhiên loại Nguyên nào rớt ra là ngẫu nhiên. Và khả năng của Nguyên vô cùng đặc biệt. Chúng phá vỡ mọi định luật vật lí.
Nguyên loại Sức mạnh sẽ ảnh hưởng tới sức mạnh cơ bắp của một người, từ lực đẩy, lực đấm cho tới sức bật đôi chân. Nó không đột nhiên biến một người bình thường thành cơ bắp cuồn cuộn, nó chỉ đơn giản khiến họ... mạnh hơn.
Nguyên loại Nhanh nhẹn cũng vậy, nó không hoạt động theo logic, nó chỉ đơn giản làm thời gian của con người trở nên khác biệt mà thôi. Nếu Sức mạnh có thể khiến một người chạy nhanh hơn thì Nhanh nhẹn sẽ khiến cho người đó nhanh hơn về mặt thời gian. Nói cách khác nó sẽ khiến cả thế giới chậm lại đối với người đó.
Cảm nhận sẽ ảnh hưởng tới tất cả giác quan của người ta và khiến chúng nhạy bén hơn. Đơn giản nhưng thật sự rất khó làm, bởi giác quan là trời sinh và hầu như không thể tăng cường. Nó không phải thứ sẽ tự động mạnh hơn nếu thường xuyên ghé thăm phòng tập thể hình, nó cũng không cải thiện nếu thường xuyên sử dụng. Vậy mà ở đây Nguyên có thể thay đổi điều đó.
Ngoài ra cũng còn nhiều loại Nguyên khác, tuy nhiên chỉ khi tôi nhặt được chúng thì tôi mới biết tác dụng của chúng. Con quái vật tôi vừa giết rớt Nguyên Sức mạnh với giá trị là 0.1, không nhiều mấy nhưng nó lại bằng với mấy tuần khổ cực ở phòng tập thể hình.
Sau vài phút cảm thấy kinh ngạc, ngay lập tức tôi giật mình. Kèm theo hướng dẫn về Nguyên thì tôi cũng nhận ra được một thông tin khác, một tiết lộ đáng sợ về nơi này.
Giả sử mỗi vũ trụ là một vòng sáng màu sắc cơ bản, vũ trụ của tôi sẽ là màu xanh biển và một vũ trụ khác sẽ màu đỏ, và khi hai màu giao nhau nó sẽ tạo ra một màu hoàn toàn mới. Đấy chính là nơi tôi đang đứng, một khu vực giao nhau giữa hai vũ trụ, nơi hòa quyện của chúng. Và tôi không thể thoát khỏi vùng giao nhau này cho tới khi hai vũ trụ tách ra. Và khi nào chúng tách ra lại là quyết định của kẻ kéo hai vũ trụ vào nhau.
Đúng thế. Có ai đó đứng đằng sau việc này, và người ấy đủ khả năng để thay đổi cả vũ trụ.
Tôi thật sự tiêu rồi.
Mọi suy nghĩ về việc trốn thoát bị dập tắt vì tôi biết tôi không được phép thoát khỏi khu vực giao nhau này. Không được phép chứ không phải không thể, bởi có cách thoát khỏi đây, đó chính là thỏa mãn một vài điều kiện nhất định hoặc chờ cho tới thời gian quy định.
Một tháng.
Một tháng ở đây, trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nãy giờ là không nhắc gì tới con Rết Người khổng lồ ở giảng đường sau tôi, ai biết còn con quái vật nào ở trong trường không...
CHẾT! Quên mất đang chạy trốn khỏi con rết!
Tôi không thể thấy được con rết từ vị trí này và vì vậy nó càng đáng sợ hơn. Tôi không biết nó đang ở đâu trong giảng đường, nó có thể vẫn ở tầng cao nhất hoặc đang cách tôi một bức tường. Không, tôi không thể ở đây lâu hơn nữa, tôi phải tiếp tục di chuyển, đồng nghĩa với việc đi thẳng vào con hẻm đầy lũ Vô hồn kia.
Lựa chọn giữa con rết kinh tởm và lũ Vô hồn tôi có khả năng đánh bại, đáp án đã quá rõ ràng. Lũ Vô hồn tuy quái dị vô cùng, nhưng cây kéo của tôi có thể giết một con thì nó cũng có thể giết hết lũ còn lại.
Hít một hơi thật sâu, tôi bước vào con hẻm đáng sợ ấy.
_________________ Tác Giả - Người sáng tạo và kết thúc mọi thứ
Truyện ngắn:
Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm nó! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, nó không thích bị nhìn thấy đâu.
Đang xem chuyên mục này: Google [Bot] và 268 khách
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này. Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này. Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này. Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này.