Chỉ còn vài bước nữa thôi là tới cổng nhà tôi rồi. Sao hai bàn chân tôi cứ run run và dính vào nhau, bủn rủn, bồi hồi không cất bước nổi. Chắc bố mẹ tôi đang đứng ở cổng đếm từng phút giây để được đón người con thân yêu trở về, rồi nghĩ đến cảnh được bố mẹ ôm vào lòng, cả 3 cùng khóc nức nở cho thỏa nỗi nhớ mong xa cách, cùng hàn huyên bù đắp lại những ngày tháng bơ vơ nơi đất khách quê người. Ôi, còn gì đẹp đẽ và xúc động hơn phút giây tương phùng, nó thật cao cả và thiêng liêng quá. Thế nhưng bước chân vào cổng tôi lại chả thấy bố mẹ đâu, có mỗi con chó lao ra mừng, mồm nó rít lên từng hồi như bị bỏ đói lâu ngày gặp ngay phân nóng. Nó mừng cũng phải thôi, bởi ngày trước, mỗi lần đi uống rượu về say là tôi lại gọi nó ra góc sân cho nó ăn chè. Dù biết là nó mừng vì chủ của nó vừa đi nước ngoài về, nhưng phải có giới hạn thôi chứ, ai lại cứ nhảy bổ lên, đạp nguyên cả hai cái chân trước đen sì vào quả áo vét màu cháo lòng của tôi. Tôi điên tiết tôi co chân đá một phát vào đúng chỗ hiểm, con chó đau quá kêu ăng ẳng rồi chạy cúp *** ra phía sau nhà. Đáng đời mày, thấy Việt kiều sang bắt quàng làm họ à? Bẩn hết cái áo vest phong cách Hàn Quốc của bố mày rồi. Ơ, mà sao không thấy bố mẹ tôi đâu nhỉ? - Bố mẹ ơi, con của bố mẹ đã về đây rồi, Việt kiều Hàn quốc đã về đây rồi. Nghe tiếng tôi, bố ở trong nhà lao ngay ra, tôi dang rộng vòng tay để đón bố lao đến, để hai bố con có thể ôm chầm lấy nhau mà khóc nức nở vì hạnh phúc, nhưng không, khi còn cách tôi vài bước, ông chỉ thằng vào mặt tôi và quát: - Cái thằng điên kia, mày có câm mồm lại không hả? Vinh dự lắm đấy mà còn gào thét lên. Cái nhà này đến chết nhục vì mày mất. - Ơ kìa bố, con mới từ nước ngoài về… - Nước ngoài về à? Để có tiền cho mày đi nước ngoài, tao và mẹ mày phải vay mượn khắp nơi, bán một con bò, hai con bê, một đàn lợn sề mới đủ, chỉ mong mày đi vài năm có tí tiền về để còn lấy được vợ. Chứ người vừa xấu, vừa ngu lại vừa nghèo thì chó nó lấy con ạ. Thế mà mày đi được vài tháng đã bị người ta đuổi về. Tiền mất nhục mang. Đi làm ô-sin thì phải biết thân biết phận mình chứ, đằng này còn đánh cả ông chủ để đến nối người ta đuổi về. Ôi giời ơi, tôi sao dám nhìn mặt bà con xóm giềng nữa đây… - Bố có đi làm đâu mà bố biết. Cái thằng chủ đó nó khốn nạn lắm. Không tôn trọng ô-sin! - Nó làm gì mày? Nói tao nghe xem. - Con lấy ví dụ nhé, bố đang xem phim hay, có thằng vào tắt phụp tivi đi, bắt bố đi lau nhà thì bố có tức không? - Tao có tức! - Thì đó, thằng chủ của con là vậy đó, con đang xem phim “Nữ hoàng Ozawa”, đúng đến đoạn cao trào thì nó lao vào tắt máy tính rồi bắt con đi nấu cơm. Mẹ cái thằng điên ấy chứ, cơm nước thì ăn lúc nào chả được. Dù con có là ô-sin thì cũng phải có quyền cá nhân, cũng phải được tôn trọng, cũng phải có sĩ diện riêng của ô-sin chứ. Một hai lần con đã cố nhẫn nhịn bỏ qua, nhưng đến lần thứ 3 thì không thể chịu nổi nữa, con đập luôn máy tính, đập luôn cả ông chủ. - Mày có tin là tao đập luôn mày bây giờ không? mày sang đó làm ô-sin hay sang đó đi du lịch? Nghe thấy hai bố con căng thẳng, mẹ tôi lật đật trong buồng chạy ra, thấy bố tôi đang hung hăng, bà liền xoa dịu: - Thôi mà ông, dù sao thì việc cũng đã rồi. Con nó ngu dại cũng một phần là lỗi của chúng ta, hay nói chính xác hơn là lỗi của ông. - Sao lại là lỗi của tôi? - Thì nó ngu giống ông mà - Có lẽ tôi ngu thật, nhưng cái ngu lớn nhất của tôi đó là đã cưới bà làm vợ. Bố tôi nói xong rồi đùng đùng bỏ vào trong. Mẹ tôi thì giọng vẫn nhẹ nhàng: - Con đã mang nhục khi bị đuổi về rồi, từ nay phải cố gắng ngày chăm chỉ làm ăn, đêm chăm đi tán gái, lấy vợ về càng nhanh càng tốt để nhà này thêm người làm, tao với bố mày già rồi, không làm được việc nặng nữa đâu. - Nhưng lấy ai ạ? - Cái đó mày khỏi lo, mẹ đã ngắm cho mày một mối rồi. - Đứa nào thế mẹ? - Là con Nở con ông Dở bán dưa bở. Bố tôi thấy vậy liền chen vào: - Có phải cái con ngực như hai quả mít, *** như hai quả dừa đấy hả? - Ừ, đúng rồi. - Ôi, sao mẹ lại bắt con lấy cái con dở người ấy? - Thế mày nghĩ mày ngon lắm đấy à? Mặt thì sần sùi như quả su su, học hành thì ngu, tiền không có một xu, lớn tướng rồi vẫn ăn bám thầy u. Tao sợ con dở đó nó còn không thèm ưng mày cơ đấy. - Mẹ nói cũng đúng. Vậy để hôm nào con sang nhà nó chơi xem ý nó thế nào. - Thôi được rồi, chuyện vợ con từ từ tính, giờ mày ra quán đầu ngõ mua lít rượu về đây, hôm nay cả nhà mình cùng uống, coi như rửa sạch cái nhục nhã đã qua, và đón chào một trang mới tươi sáng sắp tới. - Đúng rồi bố, con có mua được hộp Kim chi Hàn Quốc về đây, bố con mình cùng nhắm rượu. - Thế hả, thế thì ngon rồi. Mà Kim chi là cái gì đấy? Sâm à? hay hải sản? - Dạ không, là dưa muối thôi ạ. - Đúng là ngu gia truyền, đi nước ngoài về mua gì không mua lại mua dưa muối. Dưa muối thì tao đầy, để ở âu sành dưới bếp kìa, không ai thèm ăn, khú hết rồi. Đi ra mua rượu về nhanh lên. Thấy ông già nổi giận, tôi lập tức xách cái can chạy luôn ra tạp hóa đầu làng mua rượu. Vừa thấy tôi, bác chủ quán đã mau mồm hỏi thăm: - Ơ, đã về rồi hả cháu, sao bảo sang Hàn Quốc làm Ô- sin hay là giúp việc gì đó cơ mà? Mịa, người ở quê rõ nhiều chuyện, về hay không về kệ mịa tôi, éo gì cứ phải tò mò, đã nhục bỏ mịa lại cứ hỏi nhiều. - Dạ vâng, cháu về sớm vì ông chủ chết đột ngột. - Thế cơ à? Sao lại chết đột ngột thế? - Dạ, tại tò mò, lắm mồm, nhiều chuyện quá nên ra đường bị đấm phát chết luôn. Thôi, bác lấy rượu cho cháu đi kẻo bố cháu đợi. Trong khi chủ quán đang lúi húi lấy rượu thì có một em gái đến mua hàng. Nhìn từ xa chưa rõ mặt nhưng đã rõ bộ ngực khủng của em, như hai quả mít. Mình đã ngờ ngợ, đến lúc em lại gần, thấy hai quả mông không khác hai quả dừa thì đúng rồi, em Nở, em chính là Nở con ông Dở mà bố mẹ vừa nhắc xong. - Bác ơi, cho cháu bịch Kotex loại có cánh, siêu mỏng mà hút thấm lạ kì. Đây đúng là cơ hội trời cho để tôi bắt chuyện làm quen, biết đâu tối mai sang nhà chơi được luôn. Nhưng cái tật nhát gái khiến tôi mấp máy mãi mà không biết mở đầu thế nào. Thôi, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để mở miệng: - Em… Em mua Kotex àh? - Dạ, còn anh? Chắc cũng mua Kotex? - À không, anh mua rượu. Em có phải là Nở, con bác Dở không? - Vâng, đúng rồi, sao anh biết em nhỉ? - À, anh nghe thiên hạ đồn thôi, hôm nay được gặp mới thấy đúng là thiên hạ không quá lời. Anh xin tự giới thiệu, anh là Phèo, con bác Phổi. - À, anh Phèo, có phải anh Phèo hồi trước hay đi ăn trộm mèo bị đánh gẫy tay mấy lần suýt bị khoèo không? - Là ngày trước thôi, giờ anh ngoan rồi, anh là Việt kiều Hàn Quốc mới về. - Vậy ạ. Thế lúc nào anh rảnh mời anh qua nhà em chơi - Ok, nhưng anh mới về nước, còn nhiều kế hoạch, nhiều việc quan trọng anh ấp ủ từ lâu phải thực hiện nên có lẽ phải tối mai anh mới sang nhà em được. - Dạ vâng, tối mai em đợi anh. Hí hí. Nói rồi nàng quay gót đi, tôi cứ đứng nhìn theo mãi cho đến khi hai quả dừa đã khuất sau bụi chuối mới chịu thôi. Xách can rượu từ quán về, chưa uống mà lòng cứ lâng lâng. Quả này ngon rồi, tán được em nở thì mình cứ tha hồ xơi mít với lại uống nước dừa.
|