Ngày tham gia: 01/10/2018 12:25 Bài viết: 830 Đến từ: Hành tinh Titan
Số điện thoại: 0123456789
Chap 78:
– Dũng: Mày liệu đến chiều có thi được nữa không Đức? – Tôi: Tao nghĩ đến chiều là khỏe rồi, mày yên tâm.
– Dũng: Ừ, tao hỏi vậy để biết đường mà sắp xếp lính thay mày.
– Tôi: Vậy có thằng nào biết giải mật thư với mooc không mà thay tao?
Lần lượt từng thằng lắc đầu.
– Long: Tao chịu.
– Bảo: Đừng nhìn tao.
– Lâm: Tao có đi cắm trại bao giờ đâu mà biết.
– Vân: Ủa, mấy cái đó học ở trường rồi mà?
– Hùng: Hồi nào?
– Vân: Học bên đoàn đội ấy.
– Sơn: Có sao tao không nhớ nhỉ?
– Đại: Tao cũng không nhớ.
– Tôi: Mày có học đâu mà nhớ. Mấy hôm học đội mày toàn chạy đi chơi, không thì lại nằm ngủ thì bảo sao lại không biết.
– Đại: Lúc đó mày cũng ngủ mà.
– Tôi: Tao học ở nhà thờ trước rồi nên tao biết.
– Đại: Hèn gì.
– Dũng: Vậy thôi về nhà nghỉ dưỡng đi để chiều nay còn thi.
– Tôi: Mà vụ đá banh sao rồi?
– Hùng: Mày nghĩ bọn tao để thua được không?
– Tôi: Bọn mày mà để thua thì chiều nay nhịn cơm hết cho rồi.
– Hùng: Hehe. Đợi đến chiều làm trận chung kết là xong.
– Tôi: Đá với xóm nào?
– Hùng: Cu.
– Tôi:???
– Vân: Là xóm Vân đó. Cu là kí hiệu hóa học của đồng mà.
– Tôi: Vậy còn mấy môn khác?
– LP: Xóm mình với xóm Vân thay nhau giành giải nhất nhì. Hiện tại đang là hòa nhau với 3 giải nhất và 3 giải nhì mỗi xóm.
– Tôi: Vậy chỉ còn hai môn còn lại quyết định thôi hả?
– Lan: Ừ.
– Tôi: Vậy ta nhất định phải cố gắng lên mới được.
– Ớt: Nhưng e là có người đang thầm trù ẻo chúng ta. – Thằng Ớt nói không lông.
Tôi biết thằng bé đang nói đến nhỏ Vân bởi lẽ nhỏ Vân là người của xóm bên kia thì chắc chắn sẽ cổ vũ cho xóm bên kia rồi.
– Thành: Ớt, không được nói bậy. – Nó lườm thằng bé.
– Cò: Thằng Ớt nói đúng mà anh.
Nhỏ Vân chống nạng đứng cúi mặt xuống đất chẳng nói câu nào. Chắc hẳn nhỏ đang buồn lắm, tủi thân lắm. Cũng đúng thôi, nếu bất cứ ai đứng trong trường hợp của nhỏ Vân mà nghe được những lời đó thì không buồn mới lạ.
– Tôi: Thôi, mọi người về nhà ăn cơm đi. Đến tí nữa qua nhà ngoại thằng Dũng rồi đi thi tiếp.
Tôi giải tán lũ nhỏ trước rồi tính. Lũ nhỏ cũng nghe tôi, đứa nào cũng quay về nhà, tụi thằng Thành cũng về luôn.
– Tôi: Bọn mày cũng về trước đi Dũng.
– Dũng: Còn mày?
– Tôi: Tí tao với Vân về sau.
– Dũng: Ừ. Mọi người, về thôi nào.
Khi mọi người đã về hết, chỉ còn lại hai đứa tôi thì tôi mới dám mở lời an ủi nhỏ Vân.
– Tôi: À… ừm… lũ nhóc… chúng nó không hiểu chuyện, Vân đừng trách chúng nó nha.
Nhỏ Vân lặng thinh không trả lời tôi.
– Tôi: Vân vẫn giận lũ nhóc à?
– Lắc đầu.
– Tôi: Không thật ư?
Nhỏ lại tiếp tục lắc đầu.
– Tôi: Vậy rốt cuộc là có hay không?
– Vân: Tui không giận, nhưng mà tui… – nhỏ Vân ngập ngừng.
– Tôi: Làm sao?
– Vân: Tui đói, sáng giờ tui chưa ăn gì cả. – Nhỏ Vân nhăn mặt trông đến tội.
– Tôi: Đói sao không nói sớm? Hềyzz. – Tôi lắc đầu ngán ngẩm rồi lấy cái bánh ú đang để trong túi áo khoác. – Nè, ăn đi.
– Vân: Vậy ông biến ra thêm vài cái đi, chừng này ăn sao bõ?
– Tôi: Bộ Vân là heo hả? Thử ăn xem có hết nổi một cái không?
– Vân: Bánh này trông vậy chứ bên trong có chút xíu. Tui ăn mấy lần rồi.
– Tôi: Thì cứ thử ăn cái này xem sao. Nhỏ Vân cầm cái bánh lột vỏ ra rồi cắn một miếng nhỏ.
– Vân: Ngon thiệt nha.
– Tôi: Chuyện. – Tôi chép miệng.
Ăn được hơn nửa cái, nhỏ Vân bắt đầu có dấu hiệu no. Thấy tôi đang nhìn, nhỏ cố ngồi ăn cho hết trông đến tội. Mãi nhỏ Vân mới ăn xong.
– Tôi: Ăn xong rồi hả? Để Đức biến ra thêm vài cái nữa nha.
Nghe tôi nói mà nhỏ méo mặt mếu không ra tiếng.
– Tôi: Sao thế? Vẫn còn đói lắm hả?
– Vân: N… no lắm rồi. Tui ăn không nổi nữa đâu.
– Tôi: Vậy nãy ai đòi Đức biến ra mấy cái nữa.
– Vân: Ai biết là bánh ở đây lại bự đến vậy. – Nhỏ Vân chu mỏ.
– Tôi: Ăn no rồi thì đi về nhà nghỉ thôi.
– Vân: Hử? Ông vừa bảo đi đâu.
– Tôi: Đi về nhà ngoại thằng Dũng nghỉ ngơi chứ đi đâu, hỏi lạ.
– Vân: Tại lúc nãy ông nói không rõ chứ bộ.
– Tôi: Đi về thôi. – Tôi quay lưng ngồi xuống trước mặt nhỏ Vân.
– Vân: Thôi khỏi, tui chống nạng được mà.
– Tôi: Chống nạng mà đi qua được bờ ruộng à? Lên lưng Đức lẹ đi. Nhanh Đức còn về ngủ xíu nào.
Nhỏ Vân chần chừ rồi leo lên lưng tôi.
– Vân: Với ai Đức cũng ga lăng thế này à?
– Tôi: Không, chỉ với người đẹp thôi.
– Vân: Cảm ơn.
– Tôi: Chưa nói xong mà. Nhưng với Vân thì ngoại lệ.
– Vân: Hứ, ý ông là sao? – Nhỏ Vân đập vào vai tôi.
– Tôi: Ui da, gãy xương luôn rồi. Đánh đau thế.
– Vân: Cho ông chừa, hứ.
– Tôi: Ý Đức là Vân ngoại lệ vì Vân là người xinh nhất Đức từng gặp nên Đức ga lăng hơn. Thế mà cũng bị oánh, hic. – Tôi vờ than.
– Vân: Ai bảo ông nói không rõ.
– Tôi: Đã kịp nói hết đâu.
– Vân: Tui xin lỗi nha. Tui…
– Tôi: Tưởng xin lỗi mà xong hả? Đánh đau thế mà chỉ xin lỗi thôi sao?
– Vân: Chứ ông muốn tui làm sao? – Giọng ỉu xìu.
– Tôi: Hát, hát cho Đức nghe cho đến khi về đến nhà thì thôi.
– Vân: Tui hát dở lắm.
– Tôi: Kệ, dở cũng nghe.
– Vân Vậy hát bài gì?
– Tôi: Gì cũng được. Nhưng nói không với nhạc thiếu nhi.
Nhỏ Vân suy nghĩ một lát rồi bắt đầu ngân nga giai điệu bài anh muốn em sống sao. Giọng hát của nhỏ này hát very hay, nếu không trực tiếp nghe tôi cũng chẳng dám tin. Nhỏ hát mà đến cả bầy chim cũng phải bay đến đứng xếp hàng trên cây để nghe hát (chém gió tí). Vài cơn gió nhẹ thoảng qua đưa giọng hát lan tỏa ra xa. Đang nghe hay bỗng volum ngày càng nhỏ dần rồi tắt đài luôn. Nhỏ này hát xong ngủ gục luôn trên vai tôi, mái tóc dài óng mượt xõa ra đằng trước che mất nửa khuôn mặt xinh đẹp khỏi cái nắng chói chang. Đôi môi nhỏ còn đang lép nhép hát nhưng nhỏ quá tôi chẳng thể nghe được nữa trong khi đôi mắt nhỏ đã nhắm nghiền.
Lắc đầu cười trừ trước sự vô tư của nhỏ. Nhìn nhỏ Vân lúc này lại làm tôi nhớ đến nhỏ Linh, cũng sự vô tư ấy, ngây thơ, dễ thương nhưng không kém phần tinh nghịch. Nhỏ Linh là người đầu tiên đã cho tôi biết yêu, biết thương là gì, biết nhớ một người là gì và cũng là người đầu tiên cho tôi biết đau khi tình yêu vụt bay là gì. Rồi lại đến nhỏ Lan vớt tôi ra khỏi nỗi đau rồi cũng chính nhỏ lại một lần nữa đạp tôi xuống vũng bùn đau khổ khi tình yêu một lần nữa vụt bay. Có lẽ từ giờ tôi chẳng thể yêu thêm một ai nữa bởi trái tim tôi đã vụn vỡ mất rồi.
Rồi tôi lại suy nghĩ đến tương lai của mình, một tương lai chỉ còn trọn vẹn được 1 năm nữa, nếu may mắn sống sót thì phải sống cảnh mù lòa. Tôi cười nhếch mép, tôi trách ông trời sao quá đỗi bất công. Tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ.
Cõng nhỏ Vân về đến nhà ngoại thằng Dũng, tôi đặt nhỏ xuống giường, vừa đặt nhỏ xuống giường thì nhỏ nắm chặt tay tôi, miệng thì lẩm bẩm.
– Bờm ơi, đừng đi. Đợi bé Kẹo với, đợi Kẹo với. – Nhỏ nói mà mắt vẫn nhắm nghiền, chắc là mộng du.
Tôi thật sự không dám nói với nhỏ rằng tôi chính là thằng Bờm đó bởi tôi chỉ còn thời gian 1 năm, tôi không muốn gieo rắc đau khổ cho nhỏ vì nhỏ không đi lại được cũng đã đáng thương lắm rồi. Vả lại thật sự trái tim tôi không còn khoảng trống cho nhỏ nữa.
– Bờm xin lỗi, lời hứa đó Bờm không thực hiện được rồi. Nhưng Bờm sẽ không để ai làm tổn thương bé Kẹo đâu. – Tôi thầm thì rồi gỡ tay nhỏ Vân ra.
Ra cái ghế dài nằm vì nhà có mỗi 3 cái giường, nhỏ Vân nằm một cái, mấy ông thánh kia thì nằm vắt vẻo nhau hết luôn hai cái giường nên tôi phải ra ghế nằm. Tôi nằm gác tay lên trán đếm cừu cho quên hết mọi chuyện, cho đầu óc được thanh thản.
– Đức, Đức, dậy đi. Dậy đi thi kìa mày. – Thằng Dũng lay lay người tôi.
– Tôi: Oáp… sao nhanh thế. Tao vừa nằm được có xíu. – Tôi ngồi dậy ngáp ngoác miệng.
– Lan: Cũng phải có chút gì để mà hìhì chứ. – Nhỏ Lan cười gian trá.
– Tôi: 1 chầu nước, ok.
– LP: Không, chầu kem cơ.
– Tôi: Lại kem nữa.
– LP: Không chịu thì thôi.
– Tôi: Thôi được rồi, kem thì kem.
– LP: Có thế chứ.
– Tôi: Canh chừng cho cẩn thận đấy.
– Dương: Yên tâm đi, phu nhân của ông cứ để tụi tui lo cho.
– Tôi: Đừng nói bậy, kẻo ai nghe lại hiểu nhầm bọn Đức.
– Hoa: Gớm, tình trong như đã mà mặt ngoài còn e.
– Tôi: Thôi không nói nữa, Đức đi đây.
Nói xong tôi chạy ra đình với tụi thằng Thành. Ra đến nơi thấy mấy xóm khác xếp hàng đầy đủ hết rồi. Tôi đứng xếp hàng nghe thể lệ thi, lâu lâu tôi để ý thấy thằng Hào lườm tôi bằng ánh mắt hình viên đạn, nếu có súng ở đó thì nó cũng dám lấy ra ráp đạn vào bắn tôi lắm ấy chứ. Còn thằng Trí thì nhìn tôi gật đầu mỉm cười chào xã giao. Không hiểu sao tôi thật sự tôi cảm thấy dị ứng với thằng này quá.
Rồi cuộc thi bắt đầu bằng 1 bài moọc. Khi tiếng còi vừa kết thúc thì tôi đã giải được mật thư và dẫn quân rời trạm đầu trong khi mấy đội khác đang ngồi nghe lại mật thư lần 2. Nhưng có vẻ không phải chỉ mình đội tôi rời trạm đầu mà chạy đua với bọn tôi là bọn thằng Trí và thằng Hào.
– Tôi: Mật thư là “tìm bác nông dân cày tút”. Giờ đi tìm thôi.
– Thành: Cày tút là cày cái gì?
– Tôi: Tao tưởng đây là tiếng địa phương của bọn mày.
– An: Không phải.
– Tôi: Vậy nghĩa là sao đây? Cày tút, cày tút… cụt táy… à đúng rồi. Tao nghĩ ra rồi.
– Thành: Là gì?
– Tôi: Tìm bác nông dân cụt tay.
– Thịnh: Ông Hưng, ở đây chỉ có mình ống là bị cụt tay thôi.
– Tôi: Vậy thì đi mau.
Bọn nó dẫn tôi đến một mảnh ruộng nhỏ. Ở giữa ruộng có một ông nông dân bị cụt tay trái đang ngồi cạnh ống điếu cầy. Bọn tôi chạy ra trình diện nộp mật thư, ông ấy xem xong gật gù nhìn sơ qua từng thằng rồi bảo.
– Hãy còn sớm, mấy cậu nhổ giùm tôi một cụm khoai mì được không? – Ông ta cầm điếu cày lên hút.
– Thịnh: Ông ơi, bọn cháu đang gấp. Ông đừng giỡn nữa.
– Tôi: Khoan đã, ông đã nhờ thì mình cứ làm đi.
– Thành: Nhưng mà.
Tôi nháy mắt với mấy thằng nó. Hiểu ý tôi, tụi nó bu vào cùng tôi nhổ lên một cụm mì.
5 thằng tôi nhổ vật vã mới lên được một cụm. Nhổ xong ông lão đưa cho bọn tôi một tờ giấy trắng trơn kèm theo câu nói “cô bé bán diêm”.
– Thành: Ý gì đây? Chẳng lẽ…
– An: Đừng nói bắt mình đi tìm cô bé bán diêm nha.
– Tôi: Bọn mày thử ngửi xem đây là mùi gì? – Tôi đưa tờ giấy hồi nãy cho tụi nó.
– Tùng: Mùi chua chua kiểu này thì chắc là chanh.
– An: Không phải, là mùi giấm mới đúng.
– Tôi: Vậy thì thằng nào có bật lửa không?
– Không.
– Không.
– Tôi: Vậy đi tìm cô bé bán diêm thôi.
– An: Tao nghĩ là không cần tìm đâu, nó kìa.
Thằng An chỉ về phía một cô bé đeo cái giỏ tre đang đi lung tung.
Mua một hộp diêm, bọn tôi bật lên hơ qua tờ giấy. Quả nhiên trên mặt tờ giấy bắt đầu xuất hiện những dòng chữ màu vàng méo mó.
– Hãy trở về nơi bắt đầu nhận dụng cụ và đi theo dấu đường.
– Thành: Quay về hả?
– Tôi: Ừ, nhanh nào.
Bọn tôi tức tốc chạy về nơi bắt đầu nhận dụng cụ. Ở đó, bọn tôi thấy còn cả hai đội vẫn đang ngồi méo mỏ dịch moọc, trông đến tội. Nhận được một cái ba lô nặng, bọn tôi bắt đầu đi theo dấu trên đường.
– Tôi: Trong này chắc là có vở với bút nè, mày lấy ra đi Thịnh.
– Thịnh: Đúng là có nè, sao mày biết hay vậy?
– Tôi: Tao đi trại mấy lần rồi nên biết.
– Tùng: Hèn gì mày dịch moọc mà không cần giấy ghi luôn.
– Tôi: Ừ, bây giờ mày cầm vở với bút nha Tùng. Hễ tao chỉ dấu đường chỗ nào thì mày vẽ lại cái dấu đó nha.
– Tùng: Ừ.
Xong bọn tôi lại chạy theo dấu đường. Dọc đường tôi chú ý tìm những dấu đường rồi chỉ thằng Tùng vẽ vào. Chả mấy chốc bọn tôi đã tìm được mật thư thứ hai.
– Hãy tìm bộ tộc ăn thịt người ở trên núi và giải cứu con tin trong tay chúng.
– An: Bộ tộc ăn thịt người á? Lỡ họ ăn thịt mình luôn thì sao? Thôi tao không đi nữa đâu.
– Tôi: Không phải đâu, là người trong làng giả dạng thôi.
– Tùng: Vậy giờ làm sao?
– Tôi: Lên núi.
– An: Không lên được không?
– Tôi: Không lên thì đồng nghĩa với việc chịu thua tụi thằng Hào.
– Thịnh: Không được, không thể chịu thua chúng nó được.
– Thành: Chẳng lẽ mày tính để công sức của mọi người thành công cốc à?
– An: Tao…
– Tùng: Nó muốn về thì để nó về đi. Mày về rồi từ nay đừng nhìn mặt bọn tao. – Thằng Tùng cáu rồi nó lôi bọn tôi đi để mình thằng An lại.
– Khoan đã. – Thằng An chạy tới chỗ bọn tôi. – Tao xin lỗi, tao không nên có ý nghĩ như vậy.
– Thành: Có thế chứ, đi thôi nào.
– Tùng: Đưa nó vác đồ đi Thịnh. – Thằng này chắc là muốn trừng phạt thằng An đây mà.
– Thành: Tao dẫn đường cho, trên núi nhiều bẫy thú lắm. Bọn tôi đi theo thằng Thành lên núi. Đi đến đoạn nào tôi cũng chú ý tìm dấu đường rồi chỉ thằng Tùng ghi vào.
– Tôi: Khoan đã Thành ơi.
– Thành: Gì thế?
– Tôi: Rẽ phải đi.
– Tùng: Sao vậy?
– Tôi: Đằng trước là đường cấm. Mày ghi dấu đường đi Tùng. – Tôi chỉ vào dấu X đặt ở giữa đường và dấu rẽ phải ngay dưới chân tôi.
– Tùng: Cái hình xếp bằng đá này hả?
– Tôi: Ừ.
Xong bọn tôi rẽ sang bên phải. Đi mãi gần 15 phút mà không tìm thấy dấu đường nào, tôi bắt đầu nghi ngờ.
– Tôi: Cho tao hỏi, nước ở thượng nguồn với ở hạ nguồn có gì khác nhau?
– Tùng: Chẳng phải đều là nước sao, mày hỏi thừa.
– Tôi: Đúng, đều là nước chảy từ 1 nơi mà ra cả.
– Tùng: Ý mày là…
– Thành: Gian lận.
– Tôi: Cái này là bọn mày nói à nha.
Thế là xong hai món, giờ chỉ còn món thần khuyển thảo.
– Tôi: Có thằng nào nghe cây thảo thảo gì đó bao giờ chưa?
– Thành: Bà tao chưa kể về cây đó bao giờ.
– Tùng: Giá như có thằng mập ở đây thì chắc là nó biết. Ba nó là thầy thuốc nên ít nhiều nó cũng biết chút ít.
– Tôi: Giờ không thằng nào biết thì sao mà tìm? Không lẽ chạy về hỏi thằng An?
– Thịnh: Đành vậy thôi. Chó đẻ thật. – Nó lụng bụng đập cái cây vào cục đá.
– Tôi: Mày vừa nói cái gì?
– Thịnh: Đành vậy thôi.
– Tôi: Không, câu sau cơ.
– Thịnh: Câu nào nữa?
– Tôi: Câu mày chửi ấy.
– Thịnh: Chó đẻ thật… chó đẻ…
– Cây chó đẻ. – Cả 3 thằng nó đồng thanh.
– Tôi: Ừ, tìm cây chó đẻ thôi.
– Thành: Khỏi tìm, nó đây này. – Vừa nói nó vừa nhổ cái cây bên cạnh nó.
– Tôi: Ừ nhỉ, giờ tao mới để ý. Hèn gì tao thấy ở đây có mùi hơi lạ.
– Thành: Ừ, về cứu thằng mập thôi.
Đưa hàng về trình diện cho ông tộc trưởng xong bọn tôi dẫn thằng mập về và được tặng thêm cái của nợ kia nữa.
– Tùng: Giờ sao? Mật thư hồi nãy có còn nói gì không?
– Tôi: Hết rồi.
– Cô gái đó (Huyền): Mật thư, tui có nè. – Nhỏ đó rút trong túi ra mẩu giấy nhỏ viết toàn số với số. Được mỗi chữ “khóa: A = 3, O = N”.
– Thịnh: Sao toàn là số không vậy?
– Tôi: Tao mượn quyển vở đi Tùng.
Tôi ngồi viết bảng 26 chữ cái ra rồi gán số 3 vào chữ A, số 4 vào chữ B và cứ thế tăng dần cho đến hết chữ z.
– Thành: Ra tùm lum chữ thế?
– Thịnh: Mày không biết dịch loại mật thư này phải không Đức?
Tôi chẳng trả lời mà ngồi tiếp tục viết lại 26 chữ cái một lần nữa. Nhưng lần này tôi gán chữ N vào thế chỗ chữ O, chữ O thay cho chữ P, cứ thế cho đến chữ Y thay cho chữ Z, rồi quay lại chữ Z thay cho chữ A, A thay cho B. Nói có vẻ khó hiểu nhưng bác nào gặp loại mật thư này rồi thì chắc hiểu.
– Tôi: Xong rồi.
– Tùng: Là gì thế?
– Tôi: Đưa con tin đến thánh địa.
– Thành: Mày đừng nói là 5 thằng mình phò tá con Huyền đi Tây thiên thỉnh kinh nha.
– Tùng: Vậy mày làm bạch mã đi.
– Thịnh: Mà làm bát giới, không ai giành được của mày đâu An ạ, haha.
– An: Vậy mày làm yêu tinh nhền nhện được đấy, thân hình mày chắc hợp đấy, haha.
– Thịnh: Thằng Tùng làm nhện tinh thì đẹp hơn, haha.
– An: Ừ, hợp đấy, haha.
– Tùng: Biết thế hồi nãy tao cố ý bắn gà hụt để cho mấy ống quay lên cho rồi An ạ.
– Tôi: Thôi thôi, về nhà rồi tưởng tượng. Giờ đưa thánh nữ đi tìm thánh địa đi.
– Tùng: Hồi nãy lúc rời khỏi tao có thấy dấu đường mà.
– Tôi: Đâu?
Nó dẫn bọn tôi quay lại chỗ mấy ông bộ tộc. Quả nhiên có dấu đường đi về bên trái. Thế mà tôi không để ý chứ.
Lần mò đi theo dấu đường, chừng 15 phút sau bọn tôi gặp một con suối lớn rộng chừng 5m, nước chảy khá êm.
– Thành: Dấu đường này là qua sông phải không?
– Tôi: Ừ.
– Tùng: Vậy thì bơi qua thôi.
Bọn nó tháo đồ ra chuẩn bị bơi nhưng hình như là chúng nó quên có thánh nữ đằng sau.
– Huyền: AAA, bất lịch sự quá.
Bọn kia hớ người vội mặc đồ vào.
– Thành: Đành chịu ướt đồ thôi.
– Tùm… tùm… tùm… – Ba thằng Tùng, Thành, Thịnh lần lượt nhảy ùm xuống suối và bơi qua như cá.
– Tùng: Qua đây đi. – Nó đứng bên bờ bên kia gọi lớn.
– Huyền: Qua thôi.
– Tùm… – Nói xong nhỏ đó cũng nhảy xuống và bơi qua như cá.
– Thành: Hai thằng mày bơi qua nhanh đi.
– Tôi: Mày qua đi An.
– An: Tao mà xuống là chìm luôn. Mày qua trước đi.
– Tôi: Tao không biết bơi.
– Tùng: Hai thằng mày nhanh lên, làm gì lâu thế?
– Tôi: Bọn tao không biết bơi. – Tôi hét lớn.
Tôi đứng suy nghĩ một lát rồi nảy ra 1 ý tưởng khi trông thấy bụi chuối già cạnh suối.
– Tôi: Ê, mày xem trong ba lô có dao không? – Tôi hét lớn.
Thằng Thịnh lục giỏ một hồi lấy ra con dao thái lan. Xong 3 thằng nó lại bơi qua chỗ tôi.
– Thịnh: Dao làm gì?
Tôi lấy con dao ra cắt hai thân chuối già.
– An: Mày làm gì thế?
– Tôi: Tao với mày ôm cây chuối bơi sang.
– An: Được không?
– Tôi: Chắc được.
Xong tôi xuống trước. Hai tay tôi ôm chặt cây chuối, còn chân thì đạp như con nhái. Mãi tôi mới qua tới bờ bên kia.
– Tôi: An toàn rồi, mày qua đi An ơi.
Thằng An thấy tôi qua được nên cũng nhảy xuống ôm cây chuối. Nhưng ai ngờ cả cây chuối cũng bị nó lôi chìm nghỉm. 3 thằng kia phải nhảy xuống hỗ trợ mãi mới đưa được thằng An qua suối. Qua đến nơi bọn nó nằm thở hổn hển.
Nghỉ một lát xong bọn tôi tiếp tục mò theo dấu đường vì trời đã gần tối. Cuối cùng bọn tôi cũng mò về đến đình làng theo sự chỉ dẫn của dấu đường. Nhưng có vẻ bọn tôi không phải là đội đầu tiên về đích vì đội thằng Hào đã về đích trước bọn tôi.
Nộp lại tất cả dụng cụ, mật thư, con tin và sổ ghi dấu đường (riêng chiến lợi phẩm thì bọn tôi giữ lại) cho người đứng trạm cuối rồi bọn tôi vào gốc cây ngồi nghỉ cùng lũ lớp tôi đợi mấy đội khác.
– Ba Vân: Ừ. Cháu cũng xuống đây tham gia hội thi à? – Ba nhỏ Vân cười hiền.
– Tôi: Dạ, lớp cháu xuống đây chơi thôi. Mà gặp hội thi nên bọn cháu tham gia cho vui ạ.
– Ba Vân: Thế à. Mà con bé nhà bác có làm phiền gì mấy đứa không?
– Vân: Ba nàyyy! – Nhỏ Vân giọng nũng nĩu.
– Tôi: Dạ không đâu ạ.
– Ba Vân: Thế thì tốt. Con bé này cứng đầu lắm.
Nhỏ Vân ngồi bên cạnh ba của nhỏ mà cứ bặm môi kéo tao áo ba nhỏ liên tục.
– Tôi: Cháu thấy Vân ngoan lắm chứ ạ.
– Ba Vân: Cháu không cần nói giúp nó đâu, tính khí con gái bác bác biết mà.
Tôi cũng chẳng biết nói thế nào đành gãi đầu cười xòa. Còn nhỏ Vân thì lườm tôi ý bảo tôi mà còn cười nữa là nhỏ chọc tiết tôi ngay. Còn bọn thằng Hào thấy tôi nói chuyện vui vẻ với ba nhỏ Vân thì tức tối ra mặt.
– Tôi: Dạ cháu xin phép, bạn cháu gọi ạ.
– Ba Vân: Ừ, cảm ơn cháu đã trông chừng con bé nhà bác nha.
– Tôi: Dạ không có gì đâu ạ.
Xong tôi trở về chỗ cũ.
– Dũng: Mày nói chuyện gì với nhạc phụ đại nhân mà lâu thế?
– Tôi: Nhạc phụ cái đầu mày ấy. Mà đá banh thắng không?
Ngày tham gia: 01/10/2018 12:25 Bài viết: 830 Đến từ: Hành tinh Titan
Số điện thoại: 0123456789
Chap 80:
Chờ mãi đến khi trăng đã lên cao thì cuối cùng tất cả các đội đã về đích. Trông mặt bọn nó phờ phạc run cầm cập mà đến tội. Chắc là do bơi qua suối vào buổi tối nên lạnh đây mà. Đến lúc ban giám khảo công bố kết quả của phần thi này. – Dũng: Thôi, tao không dám nghe đâu. – Nó bịt tai lại.
– Lâm: Thế mà hồi nãy còn bảo anh em đừng lo.
– Lan: Ông có phải đàn ông không thế? Chẳng tự tin chút nào.
– Hùng: Yên lặng nào.
– BGK: Trong phần thi này, giải khuyến khích sẽ được trao cho 3 đội của các xóm Chài, Hạ và Tây xin chúc mừng.
Sau đó lần lược 3 đại diện lên nhận thưởng.
– BGK: Giả ba sẽ được trao cho đội… đội của xóm Tràm, xin chúc mừng.
Thằng đại diện xóm đó hí hửng lên nhận thưởng.
– BGK: Và hiện giờ chúng ta còn hai đội, đó là đội xóm Đồng và đội xóm Kình. Hai đội đã rất xuất sắc vượt qua tất cả các thử thách của phần thi và đều đã về đích từ rất sớm. Sau khi xem xét kỹ lưỡng thì cuối cùng ban tổ chức đã có quyết định, giải nhì sẽ thuộc về… thuộc về… thuộc về đội nào ạ? – Ông này thích làm người ta đau tim thật.
– Xóm Đồnggg!!! – Bên tôi hét to.
– Xóm Kìnhhh!!! – Bọn bên kia cũng chả chịu kém.
– BGK: Vâng, thuộc về xóm… Đồng, xin chúc mừng.
– YEAHHH!!! – Bọn bên tôi hét không thể nào to hơn được nữa.
Bọn thằng Hào thì đực mặt ra.
– Hào: Có nhầm lẫn gì ở đây không bác, rõ ràng là bọn cháu về đích đầu tiên mà, tại sao lại chỉ được giải nhì?
– BGK: Các bác đã xem xét kỹ lắm rồi, làm sao mà nhầm lẫn được.
– Hào: Bác thử xem lại xem, rõ ràng chúng cháu về nhất mà.
– BGK: Tuy rằng các cháu về đầu tiên, nhưng trong quá trình di chuyển các cháu đã có chút sai sót và đã cố tình phạm lỗi hai lần.
– Hào: Lỗi gì chứ?
– BGK: Các cháu đã cố ý sửa dấu đường và cố ý thả trôi hai cái phao trên suối. Ngoài ra, trong cuốn sổ ghi dấu đường của mấy đứa còn thiếu 2 dấu.
– Hào: Thiếu ư?
– BGK: Thiếu dấu đường cấm và dấu về đích.
– Hào: Cứ cho là thiếu đi, nhưng ông có chứng cứ không mà buộc tội bọn cháu phạm lỗi?
– BGK: Có chứ, ở trên đường di chuyển luôn có người giám sát để lỡ có đội đi lạc quá xa thì gọi về được. Và đương nhiên những gì đội các cháu làm thì người giám sát đều biết hết.
Nghe xong thằng Hào câm họng luôn.
– BGK: Và cuối cùng, xin chúc mừng xóm Đồng đạt được giải nhất.
– Hoan hô!
– YEAH!!!
Khán giả reo hò cổ vũ inh ỏi còn bọn thằng Hào thì tức ói máu.
– Thành: Tùng, mày lên nhận thưởng đi kìa.
– Tùng: Ừ.
Nhận được cái phong bì, bọn tôi mở ra xem thì thấy có 100k. Thế là tổng cộng chúng tôi lời được 800k và 3 con gà rừng.
– Tùng: Tối nay mua đồ ra hang đá làm tiệc đi.
– Ok, nhất trí.
– Dũng: Còn vụ thằng Hào?
– Tôi: Tao nghĩ cứ để đó đi, để mai mốt bọn mình về thì bọn nó ở đây còn có cái mà ứng phó.
– Hùng: Ừ, tao thấy vậy cũng được đấy.
– Dũng: Vậy để tao qua nói bọn nó.
Thằng Dũng đi qua nói chuyện với bọn thằng Hào. Còn tôi thì chạy qua chỗ ba nhỏ Vân đang ngồi.
– Tôi: Thưa bác.
– Ba Vân: Ừ, tìm Vân hả con?
– Tôi: Dạ. Mà xíu nữa bọn con tổ chức tiệc, bác cho Vân đi chung với bọn con nha.
– Ba Vân: Ừ, nhưng mà đưa nó về sớm cho bác nha.
– Tôi: Dạ.
Xong tôi chạy sang chỗ nhỏ Vân, nhỏ đang ngồi trên ghế mặt ỉu xìu. Ngồi cạnh nhỏ là thằng Trí và thằng Hào. Thằng Trí nhì thấy tôi thì cười tươi lắm, còn thằng Hào thì cứ hằm hằm nhìn tôi. Cả mấy thằng xóm nó cũng lườm tôi bằng ánh mắt thù hằn lắm.
– Trí: Xin chúc mừng, các cậu thắng rồi. – Nó đứng dậy chìa tay ra toan bắt tay với tôi.
– Hào: Hừ, chỉ là ăn may thôi. Việc gì phải chúc mừng nó chứ. – Vừa nói vừa đứng dậy kéo cánh tay anh nó về.
Tôi hơi khó chịu với thằng này rồi đấy.
– Hào: Nhìn cái gì, muốn đánh nhau hả? – Nó cương cổ lên, tay dứ dứ nắm đấm. Nhỏ Vân mà không xen vào thì chắc tôi cho thằng này một trận nữa quá.
– Vân: Hào, lại thế rồi. – Nhỏ Vân lườm nó rồi quay sang tôi. – Ông qua tìm tui hả?
– Tôi: Ừ, qua rủ Vân đi chơi. Tí lớp mình làm tiệc.
– Hào: Vân không đi đâu, cảm ơn. – Nó chen vào.
– Vân: Trí ơi, lôi Hào ra kia giùm Vân đi.
Nghe vậy thằng Hào lại rụt về.
– Vân: Ừ, nhưng mà tui xin phép ba đã.
– Tôi: Đức xin rồi, giờ đi luôn.
– Vân: Ông xin lúc nào thế?
– Tôi: Vừa xin thôi.
– Vân: Ừ, đi thôi.
Tôi ngồi xuống trước mặt cho nhỏ Vân leo lên lưng.
– Thằng này là sao đây? Mọi khi anh em mình xin dẫn Vân đi chơi mãi mà cũng không cho, thế mà giờ thằng nhãi này vừa xin phát cho luôn. – Tiếng thằng Hào bực dọc.
Tôi cõng nhỏ Vân về nhà ngoại thằng Dũng thả nhỏ xuống giường ngồi chơi còn mình thì đi tắm phát đã.
Lúc lục ba lô lấy đồ bỗng sờ thấy cái gì cộm cộm trong túi ba lô.
Móc ra mới biết là cái hộp quà noel mua tặng nhỏ Vân mà quên khuấy đi mất. Cái hộp bằng giấy đã bị đè dẹp lép, cũng may sợi dây với mấy mặt chữ bên trong không bị sao.
Tắm xong, tôi cõng nhỏ Vân rồi đi cùng mấy ông thánh kia ra đồng cỏ.
– Tôi: Cầm theo nhiều nến thế làm gì?
– Hùng: Để thắp chứ làm gì.
– Tôi: Thắp thì mang khoảng chục cây thôi, mày ôm chừng đó đi đặng đốt đồng cỏ luôn à?
– Hùng: Nói mày không biết đâu, tí nữa mày khắc biết.
Ra đến đồng cỏ, tôi thấy đám nhóc với bọn thằng Thành đến đông đủ cả rồi và đang mở bạt để ngồi. Vừa lúc đó đám vịt giời cũng mua đồ ăn về, đứa nào cũng xách hai, ba túi đồ lớn.
– Dũng: Nhiều thế? Liệu ăn hết không?
– LP: Tui đang sợ thiếu đây.
– Lan: Ai bê phụ coi, nặng quá.
– Tâm: Đặt xuống bạt kìa, ai mướn xách làm gì.
Vừa dứt câu thằng Tâm nhận ngay cái lườm sắc đứt da mặt của nhỏ Lan.
Đặt nhỏ Vân yên vị vào một chỗ xong tôi đi phụ.
Mọi người sắp đồ ăn. Loay hoay mãi đến 9h tối bọn tôi mới bắt đầu nhập tiệc.
– Thành: Ơ kìa, mày không ăn à Đức? Ăn mạnh vào. – Nó vừa nói vừa gắp rau sống chất đầy chém của tôi.
– Tôi: Dạ dày tao có mỗi một ngăn thôi, mày để tao tự nhiên. Mày cũng ăn nhiều vào. – Tôi gắp sả với ớt tươi bỏ đầy chén của nó.
Bọn kia thì bò ra cười, còn thằng Thành thì khóc không ra tiếng. Thấy mặt thằng nhỏ tội quá, chắc là không biết ăn ớt nên tôi gắp lại vào chén của mình.
– Tôi: Thôi, ăn đi kìa có chúng nó ăn hết.
Thằng Thành nhì tôi với ánh mắt vô cùng biết ơn.
– Vân: Ông ăn được ớt không mà gắp nhiều thế? – Nhỏ Vân nói nhỏ với tôi.
– Tôi: Không, Vân ăn giùm Đức đi. – Tôi đùa.
Nhỏ Vân hơi ngần ngại rồi gắp một quả ớt từ chén của tôi và ăn.
Tôi đếm được 5s đầu thì nhỏ vẫn nhai bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, 3s kế tiếp thì bắt đầu bất ổn, mặt bắt đầu nhăn lại. 2s sau đó là nhỏ thè lưỡi lấy tay quạt quạt. Và cuối cùng là:
– AAA… nước… nước… nước…
Nhỏ Vân hét lên thảm thiết.
Tôi đưa ly nước vừa rót cho nhỏ. Nhỏ cầm lấy uống một hơi cạn luôn. Và ngay sau đó tôi mới biết mình đưa nhầm ly… rượu.
– Dũng: Ủa, ly rượu tao vừa rót đâu rồi?
– Tôi:???
– Dũng: Tao mới rót mà, sao lại thành ly nước rồi?
– AAA… cay quá…
Tôi vội vàng vớ luôn chai nước khoáng đưa cho nhỏ Vân.
Uống xong mà mặt nhỏ Vân đỏ bừng lên, rồi bắt đầu nấc cụt.
– Tôi: I’m sorry.
– Vân: Cay… quá… – Nhỏ vẫn lấy tay quạt quạt trong miệng.
Tôi chạy nhanh ra quán tạp hoá nhỏ gần đó mua mấy gói trà gừng về, tiện thể tôi xin ít nước sôi pha luôn 1 gói. Xong tôi mang về cho nhỏ Vân uống. Uống xong ly trà gừng thì trông nhỏ Vân có vẻ khá hơn hẳn.
– Tôi: Sao bọn mày mua rượu làm gì thế?
– Dũng: Thanh niên cả rồi thì phải biết uống rượu chứ mày, không mai mốt đi hỏi cưới mà nói không biết uống rượu thì người ta cười thối mặt.
– Hùng: Phải đấy.
– Tôi: Bọn mày lo xa thế cơ à?
– Long: Mày có làm vài ly không?
– Tôi: Đừng dụ tao, tao không uống đâu.
– Bảo: Nó xác định là đi tu rồi nên không cần biết uống rượu đâu, haha.
– Lâm: Thằng đàn bà.
Bị đụng chạm đến lòng tự ái thì bố thằng nào chả tức. Tôi cũng thế, máu tôi sôi sùng sục.
– Tôi: Đã vậy tao uống cho chúng mày coi.
Xong tôi cầm ca rượu nốc cái ực. Từ bé đến lớn thì đây là lần đầu tiên tôi uống rượu. Cay thì không phải là cay nhưng mà nó cứ khái cổ thế nào ấy.
– Hùng: Đù, ghê mày.
– Lâm: Ơ ồ, uống tiếp thôi.
Bọn tôi ngồi đánh chén hơn một tiếng đồng hồ, thằng nào thằng nấy đều say bí tỉ. Tôi cũng chỉ mới ngà ngà thôi nhà ly trà gừng mà tôi nhờ nhỏ Hoa pha giùm, nếu không chắc tôi cũng nằm ềnh một đống ra đó rồi.
– LP: Giờ sao đây?
– Tôi: Dọn đồ bỏ ra ngoài rồi đẩy hết bọn nó vào giữa.
– Lan: Cho mấy ống ngủ ngoài đây hả?
– Tôi: Không thì ai khênh chúng nó về được.
– LP: Đành vậy thôi.
– Tôi: Nhà đứa nào còn dư chăn gì không, mang ra cho bọn anh mượn đi. – Tôi hỏi lũ nhỏ vì bọn nhỏ không uống rượu nên không bị say.
Lát sau, lũ nhỏ ôm ra cho tôi 12 cái chăn, tôi đem ra đắp cho chúng nó rồi mang 1 cái có vẻ ấm nhất vào trong hang đá đắp cho nhỏ Vân.
Xong bọn tôi đi nhặt vài cái củi về đốt nướng khoai lang cùng lũ con gái với lũ nhỏ. Trong thời gian chờ đợi khoai chín bọn tôi hát hò rùm beng xung quanh đống lửa.
Được một lát, nhỏ Vân chống nạng đi ra. Có lẽ là tỉnh rượu rồi. Nhỏ ngồi xuống cạnh tôi.
– Tôi: Vân có bị đau đầu không?
– Vân: Hơi nhức tí thôi, mà sao ông biết?
– Tôi: Đức thấy ai uống rượu ngủ dậy xong cũng thường đau đầu.
– Vân: Ừ, ông cũng uống à?
– Tôi: Có chút ít.
– Vân: Hèn gì toàn là mùi rượu. – Nhỏ Vân nhăn mặt.
– Tôi: Chỗ này nói chuyện ồn quá, ra bên kia ngồi đi.
– Vân: Ừ. Tôi cầm lấy hai củ khoai lang rồi dìu nhỏ Vân sang cục mối ngồi.
– Tôi: Ngồi đây đợi Đức tí nha.
Tôi chạy lại lấy đống nến của thằng Hùng sắp xung quanh cục mối và đốt lên.
– Vân: Ngọn nến lung linh đẹp thật.
– Tôi: Ừ.
– Vân: Ai bày cho ông cái này vậy?
– Tôi: Trong phim ấy.
– Vân: Ông cũng lãng mạn ghê ta.
– Tôi: Không phải đâu, tại chỗ này tối quá nên Đức thắp sáng cho người ta nhìn vào khỏi hiểu lầm thôi.
Màu bạc óng ánh len lỏi phản chiếu bởi ánh trăng và ánh lửa lập lòe thì thật đúng bài luôn.
– Vân: Woa, đẹp quá. Ông mua khi nào thế?
– Tôi: Hôn noel.
– Vân: Sao giờ mới tặng tui?
– Tôi: Thì giờ mới có cơ hội mà tặng nè.
– Vân: Ông tự chọn hả?
– Tôi: Ừ.
– Vân: Đẹp ghê. Ông đeo vào giùm tui đi.
– Tôi: Thôi, tự đeo đi. Mất công mấy đứa kia thấy lại hiểu lầm lung tung.
Boost Post.
– Vân: Ừ.
Nhỏ Vân vén tóc đeo sợi dây chuyền vào.
– Tôi: Ái chà, người đẹp đeo cái gì cũng thấy đẹp.
– Vân: Thật không? Hay là nịnh tui?
– Tôi: Thật mà, hehe.
– Vân: Dẻo miệng.
Rồi hai đứa đều nhìn lên bầu trời theo đuổi những suy nghĩ riêng. Chợt nhỏ Vân lại cất tiếng.
– Vân: Đức có em không?
– Tôi: Có, 3 đứa em trai.
– Vân: Chắc là có anh em vui lắm nhỉ.
– Tôi: Ừ, Vân có anh chị em gì không?
– Vân: Không. Từ bé tới giờ tui toàn bị bạn bè kì thị nên chỉ có mỗi Hào với Trí là bạn thôi. Hai anh em họ tốt với tui lắm, họ cũng rất tốt bụng và dễ gần. Cho đến năm ngoái tui có quen thêm được một cô bạn, cô ấy tốt bụng, hòa nhã, thân thiện và rất xinh đẹp. Đảm bảo ông nhìn là mê luôn.
– Tôi: Thật hả? Nếu có dịp thì giới thiệu cho Đức nha.
– Vân: Ừ.
– Tôi: Vân muốn có em trai lắm hả?
– Vân: Ừ.
– Vậy sao Vân không nói với ba mẹ Vân?
– Tui nói rồi nhưng ba mẹ tui chỉ ậm ừ rồi cho qua luôn. Đôi lúc tui cũng muốn có một người anh, chị hoặc em để tâm sự nhưng…
– Vậy Vân nhận Đức làm anh trai đi, Đức cũng muốn có một cô em gái lắm chứ.
– Hơ, tui nhận ông làm anh trai thì tui có lợi gì đâu. – Nhỏ Vân chu miệng.
– Nếu Vân nhận Đức làm anh trai thì đồng nghĩa 3 đứa em trai của Đức cũng sẽ là em trai của Vân. Như thế Vân vừa có anh trai vừa có em trai rồi còn gì. Quá lời luôn rồi.
– Ừ, vậy quyết định vậy nha. Anh hai, hìhì.
Nghe nhỏ Vân gọi mình là anh hai mà sao tôi lại cảm thấy vừa vui vừa buồn. Nhưng vui thì có vẻ nhiều hơn.
– Hehe, ngoan. Thế em gái có chuyện gì buồn muốn chia sẻ với anh hai không?
– Có chứ, nhiều lắm luôn ấy. Em không biết nên bắt đầu kể từ đâu nữa.
– Thì em muốn kể từ đâu cũng được.
Rồi nhỏ ngồi kể tôi nghe chuyện lúc nhỏ, cái chuyện bị té xe nhưng nhờ thằng bé đó cứu, rồi lời hứa của hai đứa. Chính vì lời hứa đó mà nhỏ luôn phủ nhận tình cảm của hai anh em Trí Hào. Nhỏ vẫn đang chờ đợi thằng bé đó quay về thực hiện lời hứa nhưng nhỏ đâu biết rằng thằng bé đó đang ở trước mặt nhỏ và nó đâu còn nhiều thời gian để mà thực hiện lời hứa với nhỏ.
– Vân: Em chắc chắn sẽ đợi được mà. – Hai mắt nhỏ Vân lúc này đã rưng rưng nước mắt.
– Tôi: Nếu lỡ thằng bé đó không còn trên đời thì sao?
– Vân: Không thể nào, vì linh cảm cho em biết rằng em sắp tìm được cậu ấy.
– Tôi: Nhưng nếu cậu ta đã quên lời hứa và đã có bạn gái rồi thì sao?
– Vân: Em sẽ đợi, vẫn sẽ đợi cậu ấy mà.
– Tôi: Em có cần vì 1 lời hứa mà lãng phí thời gian của em như vậy không? Thế có đáng không?
– Vân: Đáng chứ.
– Tôi: Nhưng lỡ cậu ta gặp em và chê em… thì phải làm sao? Tại sao trong lúc này em lại không cố gắng tập luyện để mà tự đi tìm cậu ta bằng chính đôi chân của mình?
– Vân: Anh hai sẽ giúp em chứ?
– Tôi: Dĩ nhiên rồi, anh hai sẽ giúp em mà.
– Được, vậy thì từ mai em sẽ tập đi. Sẽ có ngày em tự đi trên đôi chân của mình để đi tìm cậu ấy.
Ngày tham gia: 01/10/2018 12:25 Bài viết: 830 Đến từ: Hành tinh Titan
Số điện thoại: 0123456789
Chap 81:
Trời càng về khuya càng lạnh dần. Vài ngọn gió khẽ thoảng qua làm đung đưa vài lọn tóc của nhỏ, nhỏ ngồi cạnh tôi mà tôi có thể cảm nhận được nhỏ đang run lên vì lạnh. – Tôi: Trời khuya rồi, để anh hai đưa em về nha.
– Vân: Ừ, về thôi.
– Tôi: Lên lưng anh hai cõng nào.
Xong nhỏ Vân leo lên lưng tôi. Cõng nhỏ đi men theo bờ ruộng đi sang xóm của nhỏ, hương thơm của lúa tỏa ra thơm ngát, lẫn trong đó là đôi chút mùi bùn tanh. Tiếng ếch nhái, dế vang lên tứ phía, trời thì tối om. Phải cố gắng lắm tôi mới đi chậm chạp từng bước thật vững để không bị té. Đang đi bỗng nhiên nhỏ Vân hỏi tôi.
– Vân: Hồi nãy em kể chuyện của em cho hai nghe rồi, giờ hai kể chuyện của hai cho em nghe đi.
– Tôi: Hai có chuyện gì để kể đâu.
– Vân: Hứ, hai xấu tính thế. – Nhỏ Vân nũng nịu đập vai tôi.
– Tôi: Thôi, nghe chuyện của hai làm gì, mắc công em buồn theo hai đấy.
– Vân: Kệ đi. Hai kể về mối tình đầu tiên của hai đi.
– Tôi: Tình đầu hả? Ờ… để nhớ coi… hai quên mất rồi.
– Vân: Hứ, không chơi với hai nữa, hai xấu tính quá.
– Tôi: Đổi cái khác đi.
– Vân: Vậy kể về người đầu tiên mà hai thích đi.
– Tôi: Vậy cũng được, hai kể nhưng em cấm cười nha.
– Vân: Ok.
– Tôi: Hồi lúc đó hai học cấp 1 có quen con bé kia, trông mặt nó kháu lắm.
– Vân: Rồi hai thích nó?
– Tôi: Chưa, từ từ đã. Xong lúc đó hai ngồi cạnh nó cả gần nửa năm nhưng nó chẳng thèm nói chuyện với hai. Lúc đó hai ghét nó lắm, tại mỗi lần hai hỏi bài nó mà nó chẳng chịu chỉ. Rồi một hôm nó tự dưng nó mang kẹo lên cho hai, cho liên tục hai ba tuần luôn.
– Vân: Sao tự dưng nó cho kẹo hai?
– Tôi: Chắc lúc đó thời tiết thay đổi nên tính nết nó thay đổi theo mùa ấy mà, cũng có thể vì lúc đó nó mới nhận ra là hai đẹp trai cũng nên.
– Vân: Trường hợp hai bị loại là cái chắc.
– Tôi: Xì, ai biết được. Lúc đó trông hai cũng tốt mã lắm chứ đâu có như que tăm như bây giờ.
– Vân: Rồi tiếp theo thế nào?
– Tôi: Rồi từ đó hai bắt đầu thấy thích nó. Cho đến một hôm nó vẽ một người que có 3 cọng tóc lên cái bảng con kèm theo cái mũi tên chỉ vào chữ Đức. Rồi nó ôm cái bảng nhảy tưng tưng trước mặt hai làm bọn trong lớp cười quá trời. Bị sỉ nhục nhan sắc, hai tính giật cái bảng để xóa đi nhưng ai dè nó hoảng quá làm rớt cái bảng xuống đất vỡ làm đôi. Rồi nó khóc ăn vạ chạy đi méc cô bắt hai đền. Hai tức quá lấy cái bảng yêu dấu của hai trả cho nó, thế mà nó còn chê nữa chứ, rồi cạch mặt nó luôn.
– Vân: Sao nó chê?
– Tôi: Nó chê bảng cũ.
– Vân: Cái bảng đó hai xài bao lâu rồi?
– Tôi: Mới sài chừng 2, 3 năm gì đó chứ mấy.
– Vân: Trời, vậy mà mới hả?
– Tôi: Thật mà, hồi đó đối với hai cái bảng đó là mới lắm rồi.
– Vân: Nhắc mới nhớ, hồi nhỏ lớp em cũng có 1 vụ như thế, hihi. Mà công nhận mối tình đầu của hai gay cấn thiệt, haha.
– Đã bảo là cấm cười rồi mà.
– Em xin lỗi, nhưng mà em không nhịn cười được, haha.
– Biết thế này hai chẳng kể nữa cho xong.
– Rồi, em hết cười rồi nè. – Nhỏ Vân nói nhưng vẫn cười khúc khích trên lưng tôi.
Dừng lại trước căn nhà xây khá lớn có giàn hoa giấy tím kết thành cái cổng. Bên trong là vài anh bẹc rê đang nhe răng cười chào đón tôi.
Tôi vừa dừng lại trước cổng thì ngay lập tức có tiếng dép chạy ra.
– Vân về rồi đấy à? – Thằng Hào cười toe toét.
– Trí: Bà ngoại đang đợi Vân về đấy.
– Vân: Ừ, đỡ Vân xuống đi.
– Hào: Cậu hết phận sự rồi, mời về cho. – Nó nhìn tôi.
– Trí: Cái thằng này, người ta là khách mà mày cư xử thế hả? – Rồi quay sang tôi. – Đã đến rồi thì mời cậu vào nhà uống miếng nước rồi hãy đi.
– Tôi: Thôi, không cần đâu. Cậu đưa Vân vào nhà giùm nha.
– Hào: Khỏi cần nói, bọn tôi tự biết phải làm sao.
– Vân: Hào! – Nhỏ Vân chau mày.
– Gì mà ồn ào thế mấy đứa?
Tiếng ba nhỏ Vân vọng ra.
– Trí: Dạ không có gì đâu ạ.
– Hào: Vân về rồi này chú.
– Ba Vân: Ừ, hai đứa đưa nó vào nhà đi.
– Hào: Dạ. – Rồi quay sang tôi. – Nghe thấy chưa? Chỉ đưa Vân vào thôi.
Tôi đưa nhỏ Vân cho hai anh em thằng Trí.
– Vân: Mai nhớ qua đây giúp em tập đi nha hai.
– Tôi: Ừ.
Hai thằng kia thì khá ngạc nhiên trước kiểu xưng hô của hai đứa tôi. Nét vui sướng hiện rõ trên mặt hai thằng, đặc biệt là thằng Hào. Ánh mắt nó nhìn tôi khác hẳn luôn và tôi chắc rằng lát nữa hai thằng nó sẽ đốt pháo ăn mừng vì nhỏ Vân chịu tập đi và cũng loại được một đối thủ cạnh tranh của chúng nó.
Tôi trở về lại đồng cỏ, lúc này đây mới là thời kỳ khó khăn của tôi. Trời thì tối đen như mực, ánh trăng bị áng mây lớn che khuất. Tiếng ếch nhái lúc này nghe mới rùng rợn làm sao, nhìn những tán cây lớn mà tôi tưởng tượng ra những con quái vật đang chuẩn bị tóm lấy tôi. Lúc đó tôi ước gì chưa bao giờ mình nghe kể hoặc xem phim ma thì bây giờ đâu có tự hù mình thế này.
Vừa mò đường tôi vừa lẩm nhẩm đọc kinh (giải pháp cực kỳ thông minh, hehe). Đang đi thì bỗng con mèo từ đâu nhảy xổ ra làm tôi mém dấm đài. Thánh họ nó, đến con mèo cũng muốn hù tôi. Và cuối cùng tôi cũng trở về tới đồng cỏ an toàn.
Bữa tiệc khoai nướng có vẻ đã kết thúc, chỉ còn lại đống than đỏ lừ. Lũ nhỏ đã về nhà hết, chỉ còn lại lũ con gái đang dọn dẹp đống chiến trường.
– Tôi: Thôi, để đấy mai rồi dọn. Giờ khuya rồi về ngủ đi, mai rồi ra đây sớm.
– Lan: Mấy ông ngủ ngoài đây luôn hả?
– Tôi: Ừ, mấy bà về nhà ngủ đi cho ấm.
– LP: Ừ, vậy mai tụi tui ra sớm.
Xong bọn nó kéo nhau về. Tôi quay sang nhìn lũ bạn đang nằm la liệt gác chân lên nhau ngủ say sưa mà phì cười. Tôi chui vào giữa nằm cho ấm và tận hưởng một đêm trong khách sạn ngàn sao. Mới tờ mờ sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc do cái rét cóng bao trùm lên tôi, và có cả sức nặng của hai cái đùi của thằng Dũng, Lâm đè lên bụng tôi.
Tôi ngái ngủ gãi đầu gãi tai dáo dác nhìn xung quanh. Thằng nào cũng vẫn đang còn nằm ngủ như heo, có thằng còn ngáy nữa chứ. Một khi mà tôi đã tỉnh dậy thì làm sao có thể để bọn nó ngủ ngon lành vậy chứ. Tôi đứng dậy nhẹ nhàng lấy hết chăn của chúng nó ra rồi cuốn vào người tôi như con kén.
Chưa đầy 5 phút sau thằng nào thằng nấy đều co người ôm tờ rim run cầm cập. Rồi cuối cùng chúng nó cũng phải ngồi dậy tìm chăn. Mọi ánh mắt của chúng đó đều nhanh chóng hướng vào tôi và tôi cảm thấy trong lòng có gì đó bất an. Đang tính là chuồn lẹ nhưng có lẽ đã không kịp nữa, tụi nó nhìn nhau bằng ánh mắt nham hiểm rồi nhìn lại tôi. Ngay sau đó thì tôi bị hơn chục thằng đè lên như kiểu ép dẻo. Cũng may là tôi cuốn cả chục lớp chăn, không thì người tôi dẹp lép thật rồi. Phải năn nỉ mãi bọn nó mới thả tôi ra.
Dọn dẹp bãi chiến trường tối qua xong bọn tôi trở về nhà ngoại thằng Dũng để vệ sinh cá nhân và ăn sáng. Còn bọn thằng Thành thì phải về phụ gia đình hái trái cây đưa xuống ghe.
– Lâm: Hôm nay đi đâu đây?
– Bảo: Hay là đi mần ruộng thử đi, hồi nãy tao thấy dì Thẩm chuẩn bị đồ đi gặt lúa.
– Lan: Hay đó.
– LP: Nhưng dơ lắm.
– Dũng: Sợ dơ thì ở nhà. Ai muốn đi thì giơ tay.
Đồng loạt bọn nó đều giơ tay hết, chỉ trừ tôi và nhỏ LP.
– Dũng: Vậy hai đứa mày ở nhà ôm nhau ngủ đi.
– Tôi: Ôm cái chim, tí tao có hẹn qua bên kia rồi.
– Lâm: Bên Vân chứ gì, tao biết thừa.
– Tôi: Ừ.
– Dũng: Vậy thôi, mọi người vào thay đồ rồi đi nào.
– LP: Mọi người để tui lẻ loi cô độc ở nhà một mình à?
– Dũng: Ừ.
– LP: Ông có phải hàng xóm của tui không vậy hả, hồi ông cúp học nhờ tui viết giấy xin phép cho ông thế mà bây giờ… bla… bla…
Tôi lo vọt chứ đứng đây thêm lát nữa không khéo nhỏ LP chửi thằng Dũng rồi lây sang tôi mất.
Sang tới cổng nhà nhỏ Vân, tôi còn chưa kịp cất tiếng gọi thì đã thấy ba mẹ cô gì chú bác anh em của nhỏ Vân ùn ùn kéo ra như thể ra trận. Tôi thầm nghĩ có khi nào họ biết tối hôm qua tôi cho nhỏ Vân uống rượu rồi nghĩ tôi làm gì nhỏ Vân rồi nên giờ kéo ra tính sổ với tôi không? Cũng dám lắm chứ.
– Ba Vân: Cháu đến rồi, vào nhà ngồi chơi đi cháu. – Ba nhỏ Vân cười.
Có khi nào họ mời mình vào nhà rồi khóa cổng xử mình cho tiện không? Thế thì mình chết chắc rồi.
– Hào: Hềhề, cậu vào nhà ngồi uống miếng nước rồi nói chuyện sau. – Đến thằng Hào cũng nhe răng cười khềnh khệch thì tôi càng không dám vào.
Tôi cứ đứng thừ người ra nhìn người nhà nhỏ Vân xếp thành 2 hàng đưa tôi vào tận trong nhà.
– Mẹ Vân: Con sao thế? Vào đi con, người nhà cả mà, đừng ngại.
Đến ba mẹ nhỏ Vân cũng mở lời thì tôi trốn thế nào đây.
– Mẹ ơi, xuân này con không về. – Tôi khóc thầm trong bụng.
Lê từng bước vào nhà nhỏ Vân mà tôi cảm thấy rùng rợn thế nào ấy.
– Bà: Ngồi đi cháu.
– Tôi: Dạ, cháu không dám ạ.
– Bà: Sao vậy cháu?
– Tôi: Dạ, ở nhà toàn là người lớn đang đứng mà sao cháu dám ngồi ạ.
Quả thật, trong nhà chỉ có 2 cái ghế dài với hai cái ghế đơn. Bà của nhỏ Vân ngồi ở 1 cái ghế đơn, hai cái ghế dài thì chứa 12 người rồi, còn cả chục người đang đứng thì bố bảo tôi cũng chẳng dám ngồi chứ đừng nói.
– Bà: Không sao, hôm nay cháu là khách quý của gia đình bà mà để cháu đứng lỡ ai thấy lại cười gia đình bà chết.
– Tôi: Dạ… – Tôi tiến thoái lưỡng nan.
Thôi thì đằng nào cũng vậy, ngồi cho khỏi mỏi chân rồi tính tiếp.
– Hào: Mời cậu dùng trà. – Thằng Hào bê khay trà ra mời tôi.
Thằng này đưa tôi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
– Tôi: À… ừ… cảm ơn. – Tôi cầm tách trà lên mà dám uống.
– Ba Vân: Bác vào thẳng vấn đề nha.
– Tôi: Dạ vâng.
– Ba Vân: Chuyện là bác nghe mấy đứa nhỏ bảo là con khuyên được con bé nhà bác tập đi. Chuyện này có thật không?
– Tôi: Dạ, thật ạ.
– Bà: Thế thì tốt quá.
Cả nhà nhỏ Vân bắt đầu xôn xao.
– Ba Vân: Vậy thì con cố gắng giúp gia đình bác với. Kể ra con bé nhà bác bị như vầy cũng cả gần chục năm rồi. Gia đình bác có khuyên nó tập vật lí trị liệu mãi mà nó chẳng chịu nghe, bác khổ tâm lắm.
– Mẹ Vân: Bác có mỗi đứa con là nó thôi, mà mỗi lần trông thấy con gái mình phải ngồi xe lăn hay chống nạng thì… bá… – Mẹ nhỏ Vân rơm rớm nước mắt.
– Tôi: Cháu không dám chắc là hoàn toàn giúp được Vân nhưng mà cháu giúp được đến đâu thì cháu sẽ cố gắng hết sức.
– Bà: Vậy gia đình tất thảy trông chờ vào cháu.
– Ba Vân: Cháu cố gắng giúp gia đình bác, rồi gia đình bác sẽ hậu tạ thật nhiều cho cháu.
– Tôi: Vân với cháu là bạn bè nên cháu giúp Vân được thì cháu giúp thôi, còn cháu không cần hậu tạ gì đâu ạ.
– Vân: Bạn bè thôi sao? – Nhỏ Huyền (cái nhỏ gặp hôm chạy trạm ấy) dìu nhỏ Vân từ trong phòng đi ra.
– Bà: Cháu dậy rồi hả?
– Vân: Dạ. Mà sao tự nhiên gia đình lại đông đủ thế?
– Ba Vân: À không có gì đâu.
– Vân: Không mà sao con nghe có nhắc đến con vậy?
– Mẹ Vân: Không có gì đâu con. Ủa mà sao hôm nay trông con gái yêu của mẹ khác quá nhỉ?
– Cô Vân: Ừ, khác hẳn mọi hôm.
– Chú Vân: Hơi lạ lạ ấy.
– Vân: Con vẫn vậy thôi mà, có khác gì đâu. – Nhỏ Vân thẹn thùng.
Tôi cũng thấy nhỏ Vân hơi khác mọi ngày. Thường thì nhỏ để xõa mái tóc bồng bềnh đen óng ra, nhưng hôm nay lại búi cuốn thành củ tỏi gọn gàng. Đôi mắt hơi thâm quầng lên có lẽ là do không ngủ, lông mi dài hơi cong lên, tổng thể khuôn mặt được trang điểm nhẹ. Đôi bông tai hình mặt trăng khuyết mọi hôm nhỏ đeo đã tháo ra.
– Ba Vân: Khác mà, con gái của ba hôm nay đẹp lắm.
– Vân: Vậy ý ba là mọi ngày con xấu lắm hả? – Nhỏ Vân phụng phịu.
– Ba Vân: Không không, ý ba là mọi ngày con vẫn đẹp nhưng hôm nay là đẹp nhất.
– Vân: Câu này con nghe ba nịnh mẹ suốt rồi.
Ba nhỏ Vân tắt đài luôn. Rồi tôi xin phép giúp nhỏ Vân tập luyện. Nói thế cho oai chứ tôi cũng chả biết là tập làm sao nữa. Với lại cả nhà nhỏ Vân đứng ngoài cửa phòng nhìn chằm chằm làm tôi không thể nào tập trung suy nghĩ tìm cách được. Như nhận ra điều đó, nhỏ Vân lên tiếng:
– Mọi người như thế thì làm sao mà con tập trung được, mọi người ra ngoài đi.
– Ba Vân: À… ừ, vậy mọi người ra ngoài đợi.
Xong cả nhà nhỏ Vân mới đi ra ngoài ngồi.
– Vân: Hai ra đóng cửa lại luôn đi.
– Tôi: Ừ.
Rồi tôi ngồi thêm một lát nghĩ cách. Bước đầu tôi đặt nhỏ Vân ngồi hẳn xuống sàn rồi kêu nhỏ cố gắng cử động các ngón chân và bàn chân. Nhỏ ngồi nhăn mặt cố gắng cử động ngón chân nhưng vẫn không được.
– Vân: Không được rồi, hềyzz.
– Tôi: Không được nản lòng, phải cố gắng lên, hai sẽ giúp em.
Nói rồi tôi chạy ra ngoài tìm cây chổi lông gà. Nhổ một cái lông gà rồi tôi chạy vào phòng nhỏ Vân.
Ngày tham gia: 01/10/2018 12:25 Bài viết: 830 Đến từ: Hành tinh Titan
Số điện thoại: 0123456789
Chao 82:
– Rồi, em cố gắng cử động các ngón chân lại lần nữa đi. Nhỏ Vân nghe lời tôi lại cố gắng tập trung cử động các ngón chân. Tôi thì cầm cái lông gà quét qua quét lại ở lòng bàn chân của nhỏ.
– Vân: Hai, nhột em.
– Tôi: Hay quá, cử động được một chút rồi này.
– Vân: Em có kịp thấy đâu.
– Tôi: Làm lại lần nữa là thấy à.
– Vân: Ừm.
…
– Tôi: Đó, 3 ngón ở giữa cử động được rồi kìa.
– Vân: Ừ, hihi.
– Tôi: Vậy giờ anh hai không quét bằng lông gà nữa, để xem tự em có cử động được không nào.
Rồi nhỏ Vân lại tập trung cử động ngón chân.
– Tôi: Cố gắng lên, tập trung vào.
– Vân: Anh hai xem nè, ngón út vừa cử động được nè.
– Tôi: Ừ, hay quá. Em của anh hai giỏi quá.
– Vân: Dĩ nhiên rồi, hìhì.
Tập đến gần trưa, các ngón chân của nhỏ đã có thể cử động lại được. Chắc là do trong khoảng thời gian dài nên chân nhỏ đá tự hồi phục ít nhiều, cộng với việc nhỏ cũng hay dùng cây nạng nên việc tập luyện khá thuận lợi.
– Tôi: Nay tập đến đây thôi nha.
– Vân: Dạ, hìhì.
Xong tôi xuống nhà xin phép về.
– Bà: Tập luyện thế nào rồi cháu?
– Mẹ Vân: Con bé đi được chưa cháu?
– Hào: Vân đâu rồi?
– Ba Vân: Mọi người từ từ nào, hỏi vậy sao cháu nó trả lời kịp.
– Tôi: Dạ, tình hình là Vân mới chỉ cử động được các ngón chân thôi, còn việc đi lại được thì chắc phải mất thêm nhiều thời gian nữa.
– Ba Vân: Tốt quá, cảm ơn cháu nha.
– Cô Vân: Cháu ở lại dùng với gia đình bữa cơm nghen.
– Tôi: Dạ, cháu cảm ơn nhưng mà cháu lỡ hẹn với bạn là về nấu cơm rồi đưa cơm ra cho tụi nó rồi. – Tôi chém gió vì biết thể nào mà mình ở lại thì cũng sẽ bị tra hỏi thẩm vấn đủ điều cho coi.
– Bác Vân: Để bác kêu hai thằng Hào với trí đi đưa cơm cho, cháu cứ ở lại đây ăn cơm chung với gia đình bác.
– Ba Vân: Đúng đấy, cơm nước cũng nấu xong hết hồi.
– Cô Vân: Quyết định vậy đi.
Xong tôi bị đẩy lên ghế ngồi tiếp chuyện với bà và các bác của nhỏ Vân. Chưa đầy 5 phút, một đống đồ ăn được bày ra giữa nhà. Nào là lẩu cá, thịt hợi luộc, bún tươi, chả, thịt gà quay, vịt luộc… phải nói là còn hơn cả đồ ăn của mấy ông vua ngày xưa nữa.
– Cô Vân: Huyền, lên đưa con bé xuống đây đi.
– Hào: Mời bà và các bác xuống mời cơm. Mời anh xuống mời cơm.
– “Anh, thằng này trở nên lễ phép từ bao giờ thế? Chẳng lẽ do thời tiết thay đổi nên tính khí nó thay đổi theo mùa luôn à?” – Tôi tự hỏi thầm.
– Bà: Ừ, cháu xuống ăn cơm đi cháu.
– Tôi: Dạ, vâng ạ.
Tôi ngồi phía góc cạnh bọn thằng Trí, Hào với mấy thằng nào nữa tôi không biết tên. Lát sau, nhỏ Huyền dìu nhỏ Vân xuống ngồi cạnh tôi.
Bữa tiệc vừa bắt đầu, tôi còn chưa kịp đụng vào đũa thì chén của tôi đã đầy ắp. Đấy là mới có vài người ngồi gần gắp cho tôi thôi, nếu cả nhà nhỏ Vân mỗi người gắp cho tôi một miếng thì tôi chắc phải thay cái chén bằng cái chậu mất.
Nhưng mà muốn nuốt hết chén đó cũng khổ, tôi vừa ăn phải vừa trả lời cả nùi câu hỏi từ các trưởng bối trong nhà. Hỏi từ việc tập luyện cho nhỏ Vân lại hỏi đến gia đình tôi, rồi hỏi lung tung điều về tôi như kiểu hỏi sơ yếu lý lịch vậy.
– Ba Vân: Ăn mạnh lên đi cháu, đồ ăn còn nhiều lắm. – Vừa nói ba nhỏ Vân vừa gắp thêm cho tôi cái đùi gà.
– Tôi: Dạ vâng ạ.
Tôi nhận cái đùi gà mà khóc thầm trong bụng. Cái bụng của tôi đang no căng lên mà họ cứ gắp cho tôi ầm ầm như này thì khác nào giết tôi. Mà phải công nhận đồ ăn ngon thật ấy chứ. Giá như dạ dày của tôi mà có 4 ngăn như trâu bò thì tôi cũng ráng ăn thêm.
– Cô Vân: Hào, Trí. Hai đứa xuống bếp xách mấy bịch đồ ăn đi với Đức đưa ra cho bạn.
– Hào: Dạ. – Thằng này nhanh nhẹn đặt bát đứng dậy luôn.
Tôi định bụng từ chối nhưng biết có từ chối cũng chẳng được nên đành thôi vậy.
Hai thằng nó vác mấy bịch đồ ăn to tổ trảng lẽo đẽo theo tôi ra ruộng.
– Hào: Anh Đức! Hềhề.
– Tôi: Ở đây chẳng còn ai, không cần giả vờ nữa đâu.
– Hào: Em nào có giả vờ đâu. Giữa em với anh có chút xích mích, là do em không đúng, anh rộng lượng bỏ qua cho em nha.
– Trí: Anh bỏ qua cho tụi em nha.
Tôi tưởng chỉ mình thằng Hào uống lộn thuốc thôi chứ, ai ngờ thằng Trí cũng vậy nữa.
– Hào: Anh đừng ngạc nhiên. Anh là anh hai của Vân thì cũng coi như là anh hai của tụi em rồi.
– Tôi: Ừ. Tính anh rộng lượng không so đo với mấy chú làm chi. Chỉ cần mấy chú kêu mấy đứa trong xóm đừng bắt nạt lũ nhóc xóm anh là được.
– Hào: Ý anh nói là vụ đồng cỏ hả?
– Tôi: Ừ.
– Anh hiểu lầm rồi, đồng cỏ đó vốn là của chung hai xóm. Nhưng mà lũ nhỏ xóm anh không biết nên đòi độc chiếm luôn, khiến bên tụi em không có đồng cỏ nuôi bò nên bất đắc dĩ bọn xóm em mới phải qua giành với lũ nhỏ xóm anh thôi. Nhưng trong chuyện này em cũng có lỗi vì không can ngăn lòng tham của tụi nhỏ bên xóm mà lại còn hùa theo lũ nhỏ đòi chiếm luôn mấy đồng cỏ của xóm anh.
– Tôi: Được rồi, chú biết lỗi là tốt. Còn chuyện đồng cỏ thì để anh về thương lượng với bọn kia xem sao.
Đến đầu ruộng, hai thằng nó đưa đồ cho tôi rồi đi về. Tôi xách đồ vào trong một cái chòi nhỏ theo như thằng cu Tí chỉ.
– Dũng: Đi chơi giờ mới về hả thằng cờ hó.
– Tôi: Ừ, có đồ ăn nè tụi mày.
Thế là chúng nó bu vào ăn.
– LP: Không có chén đũa sao ăn.
– Dũng: Có lộc ăn mà còn đòi hỏi.
– LP: Chứ không có chén đũa thì ăn thế nào?
– Lâm: Rửa tay đi, ăn bốc.
– Bảo: Được đấy, chơi tới luôn.
– Lan: Eo ơi, mấy ông ăn bẩn thế.
– Dũng: Không ăn thì ngồi nhìn đi. Anh em, chiến thôi.
Bọn nó chạy đi rửa tay rồi lấy tấm chiếu trong trời đem ra gốc cây đại thụ ngồi ăn cho thoáng mát chứ gần 30 mạng mà chui vào cái chòi nhỏ tí xíu sao nổi.
– Ấy bẩn, ai chơi bẩn thế. – Tôi là oai oái rồi thò tay xuống bốc bùn tính ném lại nhưng. – AAA!!! – Tôi la lớn.
– Sao thế?
– Mày bị sao vậy?
– Mày làm sao thế?
Lũ kia thấy tôi la lên thì bu lại xem.
– Tôi: Con cua kẹp tao. – Tôi nhấc ngón tay lên.
Tổ bà nó, hai con cua to chà bá lửa kẹp ngón tay tôi. Thế mà lũ bạn tôi còn cười được nữa chứ.
– Dũng: Hai con này cũng được chén súp đấy, haha.
– Đại: Số mày không những sát gái mà còn sát cả cua nữa, haha.
– Lâm: Cua to vl, haha.
Bắt hai con cua thả vào cái rọ mà ngón tay tôi bầm tím hết cả lên.
Lúc vừa cắt được ít lúa thì tôi lại bị một con cua cũng to chà bá kẹp vào ngón chân.
– Đại: Haha, tao nói mà. Số mày sát cua, haha.
– Hùng: Sáng giờ bọn tao có bị con nào kẹp đâu mà mày vừa xuống đã bị rồi mày.
– Dũng: Hay mày đi bắt cua đi Đức, cua ở đây có vẻ thích mày đấy.
– Tôi: Tao méo tin là số tao xui… ui da… – Đang nói thì tôi lại bị một con nữa kẹp ngón chân.
Bọn lớp tôi thì bò lăn bò càng ra cười. Cuối buổi hôm đó tôi bắt được cả nửa cân cua chứ chẳng ít. Mấy ngón tay ngón chân tôi tím lịm nhìn mà xót.
Đến chiều, chằng lúa lên xe bò xong thì thằng Dũng, Hoàng, Long, Lâm và tôi leo lên xe ngồi nghịch cho bò kéo đi chơi. Cái cảm giác ngồi trên xe bò nó cứ thế nào ấy các bác ạ, nói chung là khoái lắm.
– Tôi: Dũng này.
– Dũng: Gì?
– Tôi: Ngày xưa mày ở đây thì cái đồng cỏ thượng là của 2 xóm xài chung hả?
– Dũng: Hình như là vậy, sao mày biết.
– Tôi: Bọn kia nói. Thế bây giờ cho bọn xóm Đồng xài chung đi, chứ xóm bọn nó có đồng cỏ đâu cho trâu bò ăn.
– Dũng: Mày hỏi bọn kia chứ sao hỏi tao.
– Tôi: Tại mày nói có trọng lượng hơn.
Ra tới đồng cỏ, bọn tôi tham gia ngay cuộc đua trâu của lũ nhỏ. Đua chán bọn tôi lại rủ nhau đi đá bóng.
Thấm thoát đã đến ngày chủ nhật, bọn tôi phải về để chuẩn bị mai đi học, với lại ngân khố mang theo cũng đã cạn kiệt. Lúc lên xe mà mọi người cứ đứng vẫy tay tạm biệt.
– Dũng: Về rồi tao vẫn thấy lo lo thế nào ấy.
– Tôi: Yên tâm, bên bọn thằng Hào tao lo liệu ổn hết rồi. Bọn nó không làm khó lũ nhóc nữa đâu.
– Dũng: Biết thế nhưng tao vẫn thấy lo lo.
– Tôi: Rồi rồi, nằm ngủ đi chút là hết lo. Hay là mày không lỡ em Huyền.
– Dũng: Làm méo gì có vụ đó, mày đừng có mà đoán mò.
Xong nó quay sang dựa đầu vào cửa sổ ngủ. Rõ ràng là tình trong như đã mà vẻ ngoài còn e.
Tôi cũng gục đầu vào thành ghế đánh một giấc. Thời gian của tôi đã ngày càng ít dần, thị lực của tôi đã giảm đi rõ rệt, tất cả mọi thứ đều mờ nhạt và dần lòe ra. Chỉ còn lại vài tháng ngắn ngủi, có lẽ tôi phải tranh thủ hoàn thành nốt những việc mà tôi chưa hoàn thành.
Xe dừng bánh, bọn tôi ngáp ngắn ngáp dài uể oải bước xuống xe. Tôi vào dắt con ngựa chiến của mình đạp về nhà. Lúc này mới tầm xế chiều, ba mẹ tôi đi làm có lẽ vẫn chưa về. Tôi dắt xe vào thẳng trong nhà sau để. Con chó vàng của tôi chạy ra vẫy đuôi hớn hở liếm tay tôi. Con chó này của tôi nuôi gần 5 năm nay rồi, nó thường thấy tôi là nhảy tới liếm tay hoặc dụi đầu vào chân tôi. Những lúc vui thì không sao chứ lúc tôi bực là tôi cho nó một sút méo hàm luôn. Bị riết rồi nó cũng khôn ra, bây giờ mỗi lần tôi bực bội thì có cố tìm nó cũng chẳng được.
Xoa đầu nó như thường lệ rồi tôi lên nhà cất đồ. Lên đến cửa nhà thì tôi nghe tiếng xầm xì nói chuyện phát ra từ phòng tôi, một giọng là của mẹ tôi, còn giọng kia nghe cũng quen lắm.
– Tôi: Con về rồi mẹ ơi. – Tôi gọi.
Ngay sau đó mẹ tôi đi ra, theo sau là nhỏ Phụng.
– Mẹ: Ừ, con có bạn tìm này.
– P: Chào Đức.
– Tôi: Ừ chào, P đến lâu chưa?
– P: Vừa đến thôi.
– Mẹ: Con bé nó đến từ sáng tới giờ, nó phụ mẹ hái chè vừa mới về đấy.
– Tôi: Vậy hả, phiền P quá nhỉ.
– P: Không đâu, P cũng đang rảnh nên phụ bác được chút xíu thôi.
– Tôi: Ủa mà hai người làm gì trong phòng con vậy mẹ?
– Mẹ: Mẹ lấy cho con bé xem vài tấm hình hồi nhỏ của con ấy mà.
– … bịch… – Tôi làm rớt luôn cái balô đang cầm trên tay.
– “Mẹ làm thế có khác nào giết con đâu, mấy tấm hình đó toàn là hình mặt mếu, hình khỏa thân tắm trong chậu của con mà mẹ lỡ lòng nào đem ra cho nhỏ P xem, sau này mặt mũi của con biết dấu đi đâu đây, hic.” – Tôi đứng chết lặng người.
– Mẹ: Ơ cái thằng, còn không cất đồ đi đứng đó làm gì nữa.
Tôi thểu não vác ba lô vào phòng cất. Lúc trở ra thì mẹ tôi đã đi đâu mất rồi, chỉ còn nhỏ P đang ngồi xem tôm èn de ry.
– Tôi: P vào tìm Đức hả?
– P: Ừ, vào trả Đ cái này này. – Vừ nói nhỏ vừa tháo cái đồng hồ nhỏ đang đeo ra.
– Cái đồng hồ này… chẳng phải đã bể rồi sao?
– Ừ, hôm đó P nhặt hết lại rồi đem đi sửa đó. Tấm kính phải thay mới vì bị bể nát còn các bộ phận khác chỉ bị hỏng chút ít.
– Cảm ơn P nha, Đ tưởng mất rồi chứ.
– Hìhì, có gì đâu.
– Sửa hết bao nhiêu thế? Để Đ gửi tiền lại.
– Không cần đâu, Đ vì cứu P nên mới bị hư cái đồng hồ nên P sửa lại coi như cảm ơn Đ thôi. – Nhỏ P cười tươi.
Ngày tham gia: 01/10/2018 12:25 Bài viết: 830 Đến từ: Hành tinh Titan
Số điện thoại: 0123456789
Chap 83:
Ngồi được một lát nhỏ P đòi về, tôi dắt xe đưa nhỏ về. – Tôi: Lúc trước Đ vẫn còn nợ P một lời hứa, đúng không?
– P: Tưởng Đ quên rồi.
– Đến cuối tháng 1 Đ thực hiện lời hứa cho nha.
– P: Thật không?
– Tôi: Thật 100% con bò cười.
– P: Hìhì, P sẽ đợi đến ngày đó.
…
Một tháng sau, mọi việc diễn ra khá yên ổn. Nhỏ Vân đã có thể tự đứng dậy và đi được vài bước, cả gia đình nhỏ mừng lắm và quyết định tổ chức một bữa tiệc linh đình để chúc mừng nhỏ Vân. Cuối cùng mọi nỗ lực của mọi người cũng đã được đền đáp.
Trước hôm tổ chức tiệc một ngày, nhỏ Vân nằng nặc đòi tôi dẫn ra công viên chơi. Dìu nhỏ đi chậm rãi từng bước đến cái ghế đá cạnh vòi phun nước, hai đứa tôi ngồi xuống đó. Chợt nhỏ Vân nói với tôi.
– Giờ em có thể tự đi lại rồi, em có thể đi tìm cậu bé hồi đó chưa?
– Tôi: Rồi, em có thể tự đi tìm rồi.
– Vậy hai nói xem, cậu ta đang ở đâu?
– Sao… sao lại hỏi anh hai, anh đâu biết đâu.
– Anh vẫn còn muốn giấu em đến chừng nào nữa. – Mắt nhỏ ngân ngấn giọt lấp lánh.
– Anh hai có giấu… giấu em chuyện gì đâu. – Tôi ấp úng.
– Anh có nhớ hồi đá banh, anh với em ngồi trên hành lang khối 11 xem thì anh đã hỏi em chuyện gì không?
Tôi cố vắt não nhớ lại, bỗng dưng hình ảnh ngày hôm đó xuất hiện. Hôm đó tôi trót dại kể cho nhỏ Vân nghe.
– Anh… anh… – Tôi tịt họng không biết nói gì.
– Lúc ở dưới quê, em đã cố nói ra chuyện hồi nhỏ để xem anh phản ứng thế nào. Rồi anh… hức… em nghĩ rằng anh chê em không đi được nên không thèm nhận. Cho đến bây giờ, tại sao anh vẫn không chịu thừa nhận mình là cậu bé đó chứ… hức. – Nhỏ Vân nói trong uất nghẹn.
– Xin… xin lỗi.
– Em không cần anh xin lỗi, giờ em đã đi lại được rồi, anh còn chê em nữa không? Hức…
– Anh chưa bao giờ chê bai em điều gì hết. – Tôi nhìn thẳng vào mắt nhỏ.
– Vậy là anh…
– Tôi: Anh thật sự xin lỗi, anh… đã có bạn gái rồi.
Tôi biết mình nói thế là làm tổn thương nhỏ Vân nhiều lắm, nhưng thà làm nhỏ đau lòng một lần còn hơn là làm nhỏ đau khổ mãi mãi. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao khi xưa nhỏ Linh lại không có đủ sự can đảm để nói câu chia tay trước mặt tôi. Tôi cũng hiểu cái cảm giác khi cố làm người yêu mình ghét mình đau khổ đến mức nào. Lúc đó tôi cũng tự trách mình hồi xưa ham kẹo làm chi để giờ phải khó xử thế này.
– Vân: Anh lại muốn gạt em nữa ư?
– Tôi: Không, anh không gạt em. Nếu em không tin thì ngày mai anh sẽ dẫn cô ấy đến gặp em.
– Em không tin đâu, em không tin. – Nhỏ Vân đã khóc thật sự rồi.
– Anh xin lỗi vì lời hứa đó anh… không thực hiện được.
– Tại sao chứ, em có còn gì không tốt ư? Anh nói đi, anh nói đi. – Nhỏ hét vào mặt tôi.
– Em rất tốt, học giỏi, ngoan ngoãn, xinh đẹp, nhà giàu. Chính vì thế anh không thể đến với em được, vả lại anh là anh hai của em mà.
– Anh hai thì sao chứ, chúng ta không có quan hệ máu mủ.
– Nhưng em là người tốt, một cô gái tốt, anh không xứng với em, em hiểu không? Anh chỉ là thằng nhà nghèo làm sao mà đứng bên em được.
– Em không quan tâm.
– Nhưng anh thì quan tâm, người khác quan tâm. Với lại anh đã có bạn gái rồi, cô ấy và anh rất yêu nhau, anh không thể làm tổn thương cô ấy.
– Anh không thể làm tổn thương cô ấy, vậy anh có thể làm tổn thương em sao? Anh có biết bao nhiêu năm qua em mong gặp được anh thế nào không? Ngày nào em cũng mong, cũng nhớ đến anh… hức… hức…
– Anh xin lỗi…
– Giờ anh xin lỗi thì có ích gì chứ. Đã vậy thì tại sao lúc trước anh quan tâm em làm gì chứ, sao không để mặc em mà cứ quan tâm em làm gì?
– Anh…
– Em không muốn nghe nữa, anh về đi! – Nhỏ bịt hai tai lại hét vào mặt tôi.
– Để anh đưa em về rồi anh về sau. – Tôi nhẹ nhàng.
– Anh đi đi, tôi không muốn thấy mặt anh nữa. – Nhỏ hất tay tôi ra rồi cứ ngồi đó khóc.
Tôi đành phải gọi điện cho thằng Trí ra đưa nhỏ về. Đưa nhỏ về xong hai anh em nó hẹn luôn tôi ra khu hẻm X.
– Hào: Anh làm gì mà Vân lại như thế? Anh đã làm gì Vân rồi hả?
– Nó xông thẳng đến túm áo gằn vào mặt tôi.
– Trí: Bỏ ra đi Hào, để nghe xem ánh nói thế nào.
Thằng Hào hằn học thả tôi ra. Tôi ngồi kể lại mọi chuyện cho hai anh em nó nghe, và cả chuyện bệnh tình của tôi.
– Tôi: Thế đấy, anh không muốn Vân phải đau khổ vì anh nữa, thế nên anh đành làm tổn thương cô ấy một lần vậy. – Tôi trầm giọng.
– Trí: Nhưng cách anh chọn đã làm cô ấy bị sốc quá đấy.
– Tôi: Thế nên anh phải nhờ đến hai người, vì anh biết cả hai đều rất yêu Vân, đúng không?
Hai thằng nó không trả lời.
– Tôi: Giờ Vân chỉ còn hai người là chỗ dựa thôi, hai người hãy cố gắng an ủi cô ấy. Khuyên cô ấy hãy quên anh đi, quên kẻ bội bạc thất hứa này đi.
– Hào: Em hiểu rồi.
– Tôi: Mà hai đứa đừng nói cho cô ấy biết bệnh tình của anh nha.
– Hào: Anh yên tâm.
– Trí: Thế anh dự tính thế nào?
– Tôi: Anh không biết, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng. Thôi hai đứa về đi, bây giờ Vân đang rất cần có người bên cạnh đấy.
– Trí: Lúc nãy bọn em cho cô ấy uống thuốc an thần rồi, giờ chắc cô ấy đang ngủ ở nhà ấy. Lúc về cô ấy cứ khóc mãi không ngừng.
– Hào: Ngày mai, chắc anh không nên tới bữa tiệc.
– Tôi: Ừ, anh hiểu mà.
Tôi lững thững quay bước trở về nhà. Mọi chuyện có vẻ như đã giải quyết xong, đáng lẽ tôi phải vui lên mới đúng chứ, nhưng sao tôi không thể nào vui lên được.
Ghé vào quán nước mía, tôi nhâm nhi ly nước mía nhìn dòng người đang tất bật vội vã. Cái nắng của buổi chiều tà hiu hắt, vài bóng đèn đường đã lên đèn. Ai nấy đều tất bật vội vã trở về nhà. Vài cặp đôi thì nắm tay nhau đi chợ trông hạnh phúc làm sao.
Tôi đang định tính tiền về thì thằng Đại bác calling.
– Tôi: Blô, bố nghe.
– Bố cái đầu mày, mày đang ở đâu đấy?
– Đang ngoài đường.
– Vậy đi nét không? Làm vài ván rồi về.
– Thôi, mày rủ thằng Thuấn đi.
– Nó đang đây rồi, đi đi, bắn kiếm chút đỉnh ăn tết nào.
– Tao đang mệt lắm, không có hứng bắn đâu.
– Mẹ, lỡ bắt kèo rồi.
Nó cứ nài nỉ nên tôi đành phải đi với bọn nó.
Ra tới quán nét tôi thấy xe xếp kín mất đường vào trong luôn, ở trong quán có cả mười mấy thằng đang đứng đợi máy.
– Tôi: Hết máy rồi, hủy kèo đi.
– Đại: Xui thật.
Thằng Đại vào trong tìm thằng đại diện của bọn kia xong nó hớn hở chạy ra.
– Đại: Đủ máy rồi, vào thôi.
– Thuấn: Bọn nó đặt máy trước rồi à?
– Đại: Ừ. Vào thôi.
Bọn tôi ngồi vào máy mở cf lên.
– Tôi: Kèo bao nhiêu đây?
– Đại: 3 trăm.
– Thuấn: 3 – 3 À?
– Đại: Ừ.
– Tôi: Kênh? Phòng? Mật khẩu? – Tôi hỏi lớn.
– Kênh 3, phòng 19, mật khẩu 9 đến 1. – Bọn kia trả lời vọng lại.
Tôi với thằng Thuấn đang tính vào phòng thì thằng Đại ngăn lại, xong nó ấn nút gì đó rồi trên màn hình hiện ra cái bảng hỗ trợ (hỏi ra tôi mới biết là tab hack tại từ đó giờ tôi có hack bao giờ đâu mà biết.)
– Vào nhanh đi – bọn kia giục.
– Đại: Đợi tí bọn tao đang đăng nhập.
Xong 3 thằng tôi tắt máy khởi động lại.
Lúc vào trận, tôi cầm dao chạy nhông nhông cho hai thằng ôn thần lo liệu hết. Lâu lâu hai thằng nó chết rồi thì tôi mới phải ra tay. Tuy là mắt nhìn không rõ nhưng tai tôi vẫn nghe được tiếng bước chân và căn khoảng cách xử đẹp mấy thằng kia.
Xong trận, bọn tôi thắng áp đảo tuyệt đối. Bỗng một thằng trong số 3 thằng đó chạy sang bảo rằng bọn tôi hack.
– Chắc chắn bọn mày hack.
– Tôi: Con mắt nào của mày nhìn thấy bọn tao hack?
– Tao không thấy nhưng ở bọn này thấy. – Nó chỉ vô tụi thằng nhóc đứng đằng sau tôi.
– Đại: Ok, bọn mày qua kiểm tra đi này.
Rồi ba thằng nó hùng hổ chạy qua máy của bọn tôi ấn loạn xì ngầu phím mãi mà chẳng thấy tút hack đâu.
– Đại: Thế nào, đưa tiền cho bọn tao về được chưa?
Ngày tham gia: 01/10/2018 12:25 Bài viết: 830 Đến từ: Hành tinh Titan
Số điện thoại: 0123456789
Chap 84:
Sáng hôm sau, tôi chuẩn bị đồ đi chơi với nhỏ P như đã hứa và hôm nay cũng chính là sinh nhật của nhỏ. Bận cái áo thun trắng, quần jean, khoác thêm cái áo sơ mi kẻ ca rô ra ngoài thì trông tôi đẹp giai có khác gì mấy ông tài tử hàn quốc đâu, hehe.
Dong con ngựa sắt ton ton đi ngoài đường, vài tia nắng ấm áp buổi sáng chiếu qua từng kẽ lá báo hiệu một ngày tốt lành. Lũ nhóc lon ton cầm theo cuốn vở đi lễ học giáo lý, vài đứa thì me me cúp lễ lủi vào quán nét ngồi.
Đi đến cửa hàng bánh kem, tôi nhận lấy cái bánh kem nhỏ mà tôi đã đặt làm từ trước.
Xong tôi xách qua nhà nhỏ P.
– P: Đ đến sớm thế?
Cô nàng mặt ngái ngủ còn dính đầy kem mắt, trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ ngắn tủn, tay ôm gấu bông, tay dụi dụi mắt làm tôi suýt phụt máu cam.
– Tôi: 7h rồi còn sớm hả? Vậy Đ về làm một giấc nữa nha.
– P: Ớ, ai cho. Hôm nay Đ là của P rồi.
– Tôi: Thế thì vào đi rửa mặt đi kìa, dính đầy ken mắt xấu quá đi.
– Đóng cổng lại giùm P nha. – Nhỏ đứng trong nhà gọi vọng ra.
Tôi lắc đầu phì cười trước cái điệu bộ trẻ con của nhỏ. Dắt xe vào trong, đóng cổng lại rồi tôi bước vào nhà ngồi trên ghế đợi.
– Tôi: Ủa, không có ai ở nhà à P?
– P: Không, ba mẹ em đi sang ngoại rồi vì hôm nay em nói muốn mời bạn sang tổ chức sinh nhật mà. – Thay đổi cách xưng hô nhanh thật.
Nhỏ từ trong phòng mở cửa bước ra với chiếc đầm xòe dài tới đầu gối. Mái tóc dài ngang lưng xõa ra, nhỏ đeo thêm đôi bông tai nhỏ hình trái tim, mặt không chút son phấn nhưng sao trông nhỏ đẹp là thường.
– P: Đi thôi.
– Tôi: Đi đâu?
– P: Đi mua đồ về nấu ăn chứ đi đâu. Đi nào! – Nhỏ kéo tay tôi đi.
Chở nhỏ bằng con ngựa sắt thân thương của mình trên đường mà mấy tay thanh niên đi ngang qua cứ liếc mắt dòm ngó với ánh mắt nửa khinh nửa gato. Có mấy tay còn bị gấu véo la oai oái nữa.
Vào đến chợ, tôi đi gửi xe rồi cùng nhỏ vào trong.
– Tôi: Mua gì trước đây?
– P: Đi theo em thì biết.
Nhỏ dẫn tôi qua hết sạp đồ này đến đồ khác. Cuối cùng nhỏ dừng lại tại một sạp bán đồ đôi.
– Tôi: Đến đây làm gì?
– P: Mua đồ chứ chi, anh ngốc thế.
Nhỏ chạy tọt vào trong, tìm hết cái này đến cái khác, và rồi nhỏ cũng chọn được hai cái áo cặp màu hồng. Tôi không tránh khỏi ngạc nhiên khi nhỏ chọn cái áo y chang cái mà ngày trước nhỏ Linh tặng tôi.
– Tôi: Gừ, dám cười anh hả? – Tôi chạy đến cù léc nhỏ.
Xong nhỏ lại dẫn tôi đi mua thêm lung tung đồ nữa. Hết hai tiếng chạy nhong nhong, chúng tôi ghé vào tiệm kem ngồi nghỉ mệt. Mà ăn cũng chẳng yên nữa, nhỏ lấy kem trét đầy lên mặt tôi. Tôi cũng chẳng chịu kém, tôi lấy kem trét lên mũi nhỏ. Tiệm kem bé xíu trong góc chợ vốn thường ngày yên tĩnh nhưng bỗng trở nên nhộn nhịp nhờ hai đứa tôi. Xong nhỏ lại đòi tôi nguyên bộ dạng lem luốc đó cho nhỏ chụp hình.
Giỡn chán rồi thì nhỏ mới quay về việc chính. Nhỏ mua một đống rau củ quả, thịt gà thịt lợn, bánh kẹo đến nỗi mà tôi xách muốn rụng tay luôn. Về đến nhà, nhỏ vào bếp trổ tài nấu nướng, còn tôi thì bị bắt ngồi xem ti vi. Ngồi xem mà mùi thơm từ dưới bếp thổi lên làm bụng tôi không yên được, nó cứ đánh trống ùng ục ở trong.
Mãi nhỏ mới nấu xong, tuy không biết tên từng món nhưng mà ăn thì ngon hết sẩy luôn. Quất 3 chén cơm no căng bụng xong tôi với nhỏ cùng dọn dẹp.
…
Ngồi ở nhà ướp đồ để đến chiều làm tiệc xong cũng tầm 1h. Nhỏ lại đòi tôi đèo đi chơi.
– P: Đi trượt patin đi, đi mà. – Nhỏ chớp mắt.
Tôi lại đành chở nhỏ đi trượt patin mặc dù tôi có biết trượt đâu.
Không biết nay là ngày gì mà quán patin đông như kiến. Thấy bọn tôi vào, lũ thanh niên trong quán lại chằm chằm nhìn nhỏ P.
Thuê giày xong nhỏ vào sân trượt ngon lành, trượt rất điệu nghệ nữa là đằng khác. Nhìn nhỏ trượt mà mê luôn.
– P: Anh, vào trượt đi. Làm gì cứ ngồi ngoài đó vậy. – Nhỏ P lướt vào chỗ tôi.
– Tôi: Anh… anh có biết trượt đâu. – Tôi lí nhí.
Ngay lập tức mấy thằng kia cười lớn, công nhận tai bọn này thính thật.
– P: Cứ vào đi, em chỉ cho. – Nhỏ kéo tay tôi.
Tôi xỏ đôi giày vào, lúc vừa đứng lên thì mém té do mất thăng bằng.
– P: Vịn vào hông em này, em kéo đi.
Tôi bám hờ vào hông nhỏ rồi cứ thế nhỏ lôi tôi đi. Mấy thằng kia hồi nãy cười tôi nhìn thấy thì tức nổ mắt.
Dần dần tôi có thể tự giữ thăng bằng được và chuyển hướng được.
– P: Anh giỏi ghê, tự trượt được rồi này.
– Anh mà, hehe. – Tôi phổng mũi.
Đang vui thì tự nhiên ở đâu ra mấy thằng cứ lượn lờ đi ngược trước mặt bọn tôi, rồi còn bày đặt trượt 1 chân này nọ nữa chứ. Chắc là muốn lấy le với nhỏ P đây mà.
– Tôi: Bọn này tính làm gì đây.
– P: Anh để em lo cho.
Xong nhỏ P trượt lên phía trước, bọn kia biết ý cũng dẹp gọn sang góc. Rồi nhỏ P bắt đầu biểu diễn những pha tuyệt đẹp mà tôi và cả bọn kia cũng phải há hốc mồm. Nhất là pha nhỏ bật lên xoay mấy vòng trên không, trông nhỏ như tiên nữ đang hạ phàm ấy. Chỉ có thể dùng hai từ để diễn tả nhỏ lúc đó là “quá đẹp”.
Trượt chán, nhỏ lại muốn tôi chở đi ăn.
– Tôi: Không để bụng chiều nay ăn hả?
– P: Không, giờ ăn với anh vui hơn. – Nhỏ cười tươi.
– Vậy em muốn đi ăn gì đây?
– Ăn ốc luộc đi. Em biết chỗ này làm ngon lắm.
– Ừ, em chỉ đường đi.
Nhỏ chỉ đường cho tôi vào một cửa tiệm ở góc đường AB rồi gọi ra hai dĩa ốc luộc to chà bá lửa.
– P: Anh ăn thử nè. – Nhỏ lấy tăm nhọn xiên một con ốc đút cho tôi.
– Tôi: Ừm… ngon thật. Em cũng ăn thử nè. – Tôi xiên lại một con bé tí teo cho nhỏ.
– P: Hứ, em cho anh con ốc bự mà anh cho lại em con bé tí teo thế. – Nhỏ giãy nảy.
– Tôi: Vậy em muốn con nào? Chỉ đi.
– Con này. – Vừa nói nhỏ vừa lấy tăm xiên luôn hai con ốc bự nhất trong đĩa của tôi.
– Ớ, ăn gian nhá. Sao em lấy hai con của anh?
– P: Plè, ai bảo anh ngố, hihi.
Đùa qua giỡn lại một hồi mà đã 4h chiều, tôi lại chở nhỏ về để nấu nướng cho bữa tiệc.
– Tôi: Trông em có vẻ mệt rồi đấy, ngồi nghỉ đi, để anh nấu cho.
– P: Anh nấu á?
– Ừ.
– Có ăn được không?
– Em đang xem thường đầu bếp 5 sao đấy hả? Để anh trổ tài cho xem.
Xong nhỏ ra ghế ngồi xem tivi, tôi thì hì hục nấu nướng, chiên, xào. Được một lát, nhỏ lại mò xuống bếp.
– Tôi: Sao không ngồi trên đó xem tivi đi, xuống đây phá đám anh hả.
– P: Không, ngồi một mình chán lắm. Em muốn ở cạnh anh từng giây từng phút. – Nhỏ ôm tôi từ đằng sau lưng.
– Tôi: Cả lúc anh tắm luôn hả?
– P: Hứ, anh xấu quá.
– Nhỏ đấm thùm thụp vào lưng tôi.
– Tôi: Ai da, gãy lưng anh rồi.
– P: Hứ, cho gãy luôn. – Nhỏ véo hông tôi thêm một cái rồi đeo cái tạp giề vào. – Còn món nào chưa nấu không?
– Còn thịt gà trong tủ lạnh đấy, em muốn làm món gì thì làm đi. – Tôi vừa nói vừa nếm thử nồi nước hầm.
– P: Bắt quả tang anh ăn vụng nhá.
– Tôi: Anh đang nấu dĩ nhiên phải ăn thử trước đặng xem mặn nhạt chứ, em thử xem món này anh làm hơi mặn phổng?
– Tôi: Chuyện, đầu bếp 5 sao mà lại. – Tôi vỗ ngực tự tin.
Nấu nướng xong mà vẫn còn sớm, mới tầm bốn giờ rưỡi.
– Tôi: Em mời bạn mấy giờ thế?
– P: 6h, chắc bọn nó cũng sắp đến rồi.
– Tôi: Em xem bánh kẹo đầy đủ chưa đấy?
– P: Rồi rồi, em mua đầy đủ rồi.
– Tôi: Vậy mình lo trang trí nhà cửa là vừa rồi đấy.
– P: Ừm, hìhì.
Tôi với nhỏ P lại bắt tay trang trí.
– P: Anh bơm bóng bay đi.
– Tôi: Yes sir.
Đang ngồi bơm bóng mà bỗng nghe tiếng nổ đùng bên tai làm tôi giật thót. Hóa ra là nhỏ P đưa quả bong bóng đến gần tai tôi rồi bóp nổ.
– Tôi: Gừ, dám phá anh hả? – Tôi cầm một quả bóng rượt theo nhỏ.
Nhỏ la lối om sòm chạy quanh nhà, người ngoài nhìn vào không khéo lại tưởng nhầm tôi là ăn cướp đang rượt nhỏ.
Đến đúng 6h, tiếng chuông cổng reo lên.
– P: Chắc là mọi người đến đó.
– Tôi: Vậy em ra mở cửa đi.
– P: Ừ, anh dọn dẹp mấy đồ vặt này giùm em nha.
Xong nhỏ chạy ra mở cổng. Tôi thì ôm đống đồ bơm bong bóng, dao, kéo, giấy vụn đem xuống bếp cất rồi ở dưới đó múc đồ ăn ra tô, đĩa luôn. Ngồi dưới bếp mà tôi thoáng nghe tiếng ồn ào ở trên nhà thì tôi đoán được có khoảng hơn 20 đứa ở trên nhà. Mà hầu hết có lẽ đều là bạn thân của nhỏ P hay sao mà họ nói chuyện có vẻ thoải mái lắm.
Lát sau, nhỏ đi xuống.
– Tôi: Anh dọn đồ ăn ra xong hết rồi này.
– P: Sao nhanh thế, anh lên đây em giới thiệu với bạn em đã.
– Tôi: Giớ… giới thiệu á?
– P: Ừ, đi nào. – Nhỏ lại kéo tay tôi.
– Tôi: Hay anh vào phòng em ngủ lát nha. Anh mệt quá, khi nào mọi người về thì gọi anh dậy.
– P: Không được, em lỡ bảo với bọn nó là bạn trai em đang ở đây rồi.
– Nhưng ngại lắm.
– Hôm nay anh là của em, cấm cãi em. Mà họ đều là bạn em cả, có gì đâu mà ngại.
Tôi đành theo nhỏ lên trên nhà. Vừa mới lên đến nơi thì từ đâu hai đứa con gái trông khá xinh ăn mặc rất cá tính, áo hở vai, quần rách gối, mặt đánh chút phấn nhảy ra.
– Ù ôi, gấu bà đây hả? Đẹp trai dữ ta?
– Thế mà lâu nay giấu kĩ quá ha.
– P: Giấu thì giờ bọn mày cũng gặp rồi đó thôi.
– Chào bạn, mình tên Như, còn đây là Hương. Rất vui được làm quen.
– Tôi: Ừ, mình tên Đức.
Qua loa màn chào hỏi với từng đứa xong đến màn ăn uống. Không biết bọn này là thám tử hay sao mà hỏi nhiều kinh khủng, ăn mà cũng hỏi lắm. Nhiều lần tôi còn phải nhờ nhỏ P giải vây hộ.
Chỉ trong một tiếng vừa hỏi vừa ăn mà chúng nó đã xử gọn công sức nấu nướng của tôi với của nhỏ P cả buổi chiều. Ăn chán, chúng nó lại lấy bánh kem đi bôi vào mặt nhau. Tôi và nhỏ P là thảm hại nhất do bị tất cả chúng nó hợp sức bôi trắng đầu. Nhưng bọn kia cũng bị hai đứa tôi bôi lại không ít.
Tưởng là ăn xong rồi sẽ thoát, ai dè chúng nó đòi hát karaoke cặp vì nhà nhỏ P có dàn karaoke mà ba nhỏ mới mua.
– Như: Hai ông bà chủ xị lên mở đầu đi.
– Hương: Phải múa minh họa nữa nha.
– P: Chiều bọn mày luôn. Bọn mày dám thi xem cặp nào hát hay nhất không?
– Hương: Thi thì thi, tao không sợ mày đâu, haha.
– Như: Cặp nào thua phải làm theo yêu cầu của đội thắng nha.
– P: Chuyện nhỏ. – Rồi quay sang tôi. – Mình hát bài gì đây anh?
– Tôi: Bài gì cũng được, miễn là em thích.
– P: Vậy bài người tình mùa đông nha.
– Tôi: Ừ.
Hai đứa tôi bắt đầu rống à nhầm, bắt đầu hát.
… đường vào tim em ôi băng giá…
…
Từng giai điệu bài hát vang lên, giọng nhỏ P êm đềm dịu nhẹ nghe mà ngây ngất lòng người. Chính tôi cũng xém bị nhỏ hút hồn theo luôn.
Bài hát vừa kết thúc, khán giả ở dưới vỗ tay rào rào.
Cuối cùng, hai đứa tôi phải làm theo yêu cầu của nhỏ Hương với thằng bạn trai của nhỏ đó vì khán giả bị nhỏ đó với nhỏ Như mua chuộc.
– P: Yêu cầu vừa phải thôi nha mày.
– Hương: Yên tâm, hehe.
– P: Vậy thì nói đi.
– Hương: Yêu cầu của tao thì cũng đơn giản thôi, đó là hai đứa mày phải… hôn nhau.
– Tôi: Cái này…
Nhỏ P như hiểu ý.
– P: Đổi cái khác đi, ở đây đông người thế này, ngại chết.
– Hương: Đã hứa phải giữ lời chứ mày, mà chỉ hôn thôi chứ có làm gì đâu mà ngại.
Nhỏ P quay sang nhìn tôi ái ngại.
– Hôn đi, hôn đi!
– Hôn đi, hôn đi!
Đám bạn của nhỏ không ngừng hối thúc.
Cuối cùng, tôi tiến đến sát nhỏ P, từ từ đặt lên môi nhỏ một nụ hôn nồng ấm, tuy chỉ trong vài giây nhưng tôi có thể cảm nhận được vị ngọt từ môi của nhỏ, cảm nhận được nhịp tim của nhỏ đang đập loạn xạ lên.
Buông nhỏ ra, mặt nhỏ lúc này đã đỏ bừng như quả gấc. Đã thế nhỏ Như còn mon men đến hỏi.
– Cảm giác thế nào mày? Cho tao mượn thử nha?
– Ế ế, có anh rồi em mượn ai nữa? – Thằng bạn trai nhỏ Như nhảy dựng lên.
– P: Ai cho, của ai nấy xài.
– Như: Keo thế, mượn thôi mà.
– P: Mượn lỡ mày không trả thì sao?
– Như: Gớm, coi bả giữa của kìa. Xí, không thèm nữa. Tụi này đi về đây.
– P: Ừ, lượn đi cho nước nó trong.
– Hương: Khỏi đuổi.
– Như: Chúc hai người vui vẻ nha. – Nhỏ này nháy mắt nguy hiểm vãi ra.
Đợi bọn bạn nhỏ về hết, tôi ngồi vật ra ghế. Nhỏ P ngồi xuống cạnh ngả đầu vào vai tôi.
– P: Anh thấy lũ bạn em thế nào?
– Tôi: Nguy hiểm quá, âm binh như em vậy.
– P: Ý anh là em âm binh hả? – Nhỏ véo hông tôi đau thấy tía.
– Tôi: Đâu có, là em tự nói mà… ui da…
Dọn dẹp sơ qua nhà cửa xong nhỏ lại bảo muốn đi dạo. Thế là tôi với nhỏ lại đóng cửa dẫn nhau đi tản bộ.
Đường phố khuya đã vắng hẳn bóng người, lâu lâu chỉ còn vài chiếc xe khách hay xe hàng phóng vù qua rồi lại lẩn trong màn đêm. Ánh đèn đường sáng rực thu hút mấy con cùng cùng, thiêu thân bay đến xung quanh. Nhỏ ôm cánh tay tôi cứ thế đi trên đường mà chẳng nói câu gì. Đã mấy lần tôi hỏi nhỏ đi đâu nhưng nhỏ chỉ lắc đầu rồi ôm cánh tay tôi đi tiếp. Đi được một đoạn khá xa, nhỏ có vẻ đã mỏi chân.
– Tôi: Anh cõng em đi nha.
Nhỏ gật đầu nhẹ, tôi tiến ra phía trước ngồi xuống cho nhỏ leo lên lưng.
– P: Ước gì thời gian dừng lại, để em được bên cạnh anh mãi, anh nhỉ? – Nhỏ thì thầm.
– Tôi: Anh thì ước sao cho anh biến mất để mà không làm ai phải đau khổ, phải buồn vì anh nữa.
– P: Em không cho anh nghĩ như vậy.
– Tôi: Chỉ là suy nghĩ thôi mà, đồ ngốc.
– P: Đối với em, khi bên anh là khi em hạnh phúc nhất. Và hôm nay, món quà sinh nhật có ý nghĩa nhất đối với em đó là anh. Em yêu anh.
– Tôi: Anh cũng yêu em, cô bé ngốc ạ.
Nhỏ gục mặt vào vai tôi, và tôi có thể cảm nhận được có những giọt nước mắt thấm vào vai áo tôi.
– Tôi: Đồ ngốc, sao lại khóc rồi?
– P: Hức… em không khóc.
– Tôi: Ừ, không khóc nha, khóc là xấu lắm đó. Mà xấu là anh không thương nữa đâu nha.
– P: Em không khóc đâu, em sẽ mạnh mẽ mà.
Rồi hai đứa lại chìm trong yên lặng. Tôi cứ thế cõng nhỏ đi, cứ đi và tôi cũng chẳng biết là đi đâu nữa.
– Tôi: Em đói chưa? Ăn bò viên không?
– P: Có, em muốn ăn cùng anh.
– Tôi: Ừ.
Tôi cõng nhỏ sang xe bò viên chiên bán dạo trên vỉa hè. Xung quanh là vài đôi như chúng tôi cũng đang đợi mua những xâu bò viên nóng hổi.
– Tôi: Bán cho cháu 10 xâu bò viên chú ơi.
– Ừ, đợi chú xíu.
Chú bán bò viên làm từng động tác chiên bò viên nhanh như cắt rồi gói vào một cái vỏ hộp xôi đưa cho chúng tôi.
Ánh trăng vằng vặc rọi thẳng xuống giữa mặt hồ phẳng lặng tạo ra những đốm sáng lấp lánh huyền ảo.
– P: Hết ngày hôm nay, anh có còn quan tâm em như vầy nữa không? – Nhỏ quay sang nhìn tôi.
– Tôi: Khờ quá, dĩ nhiên là có rồi.
– P: Thật không? – Ánh mắt nhỏ bừng lên một tia hy vọng.
Tôi lắc đầu.
– Không có anh nhưng sẽ có người tốt hơn anh quan tâm em, lo lắng cho em. Người đó sẽ thì thầm chúc em ngủ ngon hằng đêm và mỉm cười tươi khi mỗi sáng em thức dậy. – Tôi nói mà mắt cứ nhìn lên mặt trăng xa xôi.
– P: Em không cần người tốt hơn anh, chỉ cần anh ở bên em là quá đủ rồi. – Nhỏ ôm chặt cánh tay tôi hơn.
– Tôi: Ừ, thôi ăn đi kìa. Kẻo tí nguội ăn không ngon đâu.
– P: Ừ, hihi.
Nhỏ cầm một xâu đút cho tôi ăn một miếng xong lại đến nhỏ ăn một miếng. Ăn hết xong tôi lại cõng nhỏ về.
– Tôi: Em hát cho anh nghe đi.
– P: Ừm. Hát bài anh muốn em sống sao nha.
– Tôi: Ừ.
– P: Hằn sâu trong đôi mắt này, anh hờ hững không như bao ngày. Phải chăng nơi chốn đây để anh vội đến và rồi vội đi. Phải chi anh thấu hiểu, rằng em đã yêu anh rất nhiều…
…
Giọng nhỏ P ngày càng nhỏ dần rồi tắt hẳn luôn. Có lẽ nhỏ đã quá mệt mỏi rồi.
– Tôi: Đồ ngốc, em biết không, những lời hôm nay anh nói đều là thật lòng anh. Kể từ cái đêm noel hôm đấy, nhìn thấy em bị bọn xấu làm hại thì anh đã nhận ra đâu là tình cảm thật sự của mình và đâu là người anh yêu thương, phải bảo vệ, phải che chở. Nhưng anh xin lỗi, hạnh phúc em không tìm được nơi anh đâu. Hy vọng rằng ngày mai khi em thức dậy, em sẽ quên anh đi và đi tìm hạnh phúc thật sự đang chờ em phía trước. – Tôi thầm thì vào tai nhỏ.
Cũng đã đến lúc tôi kết thúc lời hứa với nhỏ và về nhà dành vài tháng ngắn ngủi còn lại bên gia đình. Thời gian qua tôi đã làm ba mẹ phải khổ vì tôi nhiều lắm rồi thế mà bây giờ tôi chỉ có vài tháng cuối cùng này để chăm sóc hiếu thảo với ba mẹ. Tại sao ông trời sao lại bất công với tôi như thế?
Ngày tham gia: 01/10/2018 12:25 Bài viết: 830 Đến từ: Hành tinh Titan
Số điện thoại: 0123456789
Chap 85:
Trên con đường vắng tanh lúc nửa đêm, tôi quay trở về, trên lưng tôi là một cô gái bé nhỏ đang chìm trong giấc mộng, đôi môi nhỏ khẽ mỉm cười hạnh phúc. Chợt trong một góc khuất gần bãi rác, một giọng khóc của trẻ con vang lên nức nở đánh thức cô gái trên lưng tôi.
– Về đến nhà rồi hả anh? – Nhỏ dụi mắt.
– Tôi: Chưa.
– P: Em ngủ lâu chưa?
– Tôi: Nửa ngày rồi.
Nhỏ đập vào vai tôi một cái.
– Hứ, anh xạo em. Ủa mà tiếng trẻ em khóc ở đâu thế?
– Hình như là ở kia, chỗ bãi rác kìa.
– Anh thả em xuống. Mình qua đó xem sao.
Tôi với nhỏ tiến tới gần chỗ phát ra tiếng khóc. Nhỏ nép sau ở đằng sau ôm chặt cánh tay tôi. Mùi rác rưởi bốc lên chua lè, hôi kinh khủng khiếp. Và đằng sau đống rác, một đứa bé gái chừng 5 tuổi đang ngồi khóc.
– Tôi: Là một đứa bé.
Hai đứa tôi bế bé gái ra khỏi đống rác.
– P: Tội nghiệp quá, không biết cha mẹ nó là ai mà lại để nó ở đây.
– Em hỏi anh anh biết hỏi ai.
– Nói với anh cũng như không. – Rồi nhỏ đổi giọng quay sang đứa bé. – Em tên gì?
Đứa bé không thèm trả lời mà cứ ngồi khóc om sòm.
– Để anh. – Tôi lục trong túi quần, cũng may là còn vài viên kẹo. Tiến đến gần đứa bé, tôi ngọt giọng. – Ngoan nào, nín đi anh cho kẹo.
Chỉ cần có thế, đứa bé nín khóc luôn. Trẻ con đứa nào chẳng mê kẹo, chính tôi ngày xưa cũng thế mà.
– Tôi: Ngoan, em tên gì?
– Thắm. – Nó rặn mãi mới ra được một chữ.
– Ba mẹ em đâu?
Đứa bé lắc đầu.
– Vậy nhà Thắm ở đâu để anh đưa Thắm về nè.
Lại lắc đầu. Tôi quay lại nhìn nhỏ P với ánh mắt bất lực.
– Tôi: Đứa bé 4, 5 tuổi thì hỏi nó cũng chẳng biết gì đâu, hay là đưa nó lên ủy ban xã cho người ta xử đi.
– P: Khuya vầy người ta đóng cửa hết rồi còn đâu.
– Tôi: Thế thì phải làm sao?
– P: Anh xem trong túi nó có tấm ảnh phải không?
– Ừ, đúng là tấm ảnh này. Hình như là ảnh của ba mẹ nó nè.
– P: Đâu, em xem với.
Nhỏ Phụng cầm tấm hình xem rồi nheo mày.
– P: Người này hình như quen quen.
– Ừ, anh cũng thấy quen lắm.
– P: Đằng sau còn có địa chỉ nhà này.
– Tôi: Chỗ này anh biết, nhưng ở sâu lắm, tít trên đồi thông ấy.
– P: Vậy thì mình đưa nó về.
– Nhưng giờ này mà đi thì nguy hiểm lắm, đường thì hoang vu hẻo lánh, gập ghềnh khó đi. Đã vậy còn tối om không có đèn đuốc gì hết.
– P: Vậy giờ chẳng lẽ cứ để nó ở đây?
– Tôi: Không, nhưng mà…
– P: Nếu anh không muốn đi thì về trước đi, em đưa nó về một mình cũng được.
– Tôi: Cứng đầu thế không biết nữa.
Tôi đành phải cùng nhỏ P đưa bé Thắm về.
– P: Anh em này, đôi mắt nó đẹp ghê ha.
– Tôi: Trời tối om anh có thấy gì đâu.
– P: Trăng sáng mà.
– Tôi: Tối om chứ có sáng chỗ nào đâu.
– P: Xì, không thèm cãi với anh nữa.
Nhỏ đi sát, ôm chặt cánh tay trái của tôi, tay phải của tôi thì bế bé Thắm. Lúc đó trông chúng tôi như một gia đình thực thụ vậy. Đi được một lát, tôi cảm thấy như có vài ánh mắt đang theo dõi bọn tôi.
– Soạt… soạt…
– Ai đó. – Tôi quay ngoắt lại.
Đập vào mắt tôi là hai bóng người đang đứng đằng sau cách bọn tôi chừng 5m.
– Soạt soạt… – Từ bụi cây ven đường ở đằng trước cũng có thêm hai bóng người nhảy ra.
Biết rằng có chuyện không hay, tôi đưa bé thắm cho nhỏ P bế.
– Lát nữa anh cản hai người đằng sau lại rồi em bế đứa bé chạy thật nhanh quay về kêu cứu nha. – Tôi thì thầm.
– P: Còn anh.
– Anh tự lo cho mình được.
– P: Anh…
– Tôi: Nghe lời anh đi.
– P: Vậy anh cẩn thận nha.
– Tôi: Ừ, chuẩn bị nha… chạy!
Tôi vừa nói vừa lao về xoay cước tập trung sự chú ý của hai người đó để tạo cơ hội chỏ P trốn thoát. Đá một phát thật mạnh vào đầu gối đốn ngã một tên xong tôi tiếp tục xoay người đá thẳng vào mặt tên thứ hai. Chớp lấy thời cơ, nhỏ P ôm đứa bé chạy thật nhanh qua. Thấy thế hai tên còn lại đuổi theo nhưng bị tôi lao ra cản đường.
– Thằng nhãi, mày chết chắc rồi. – Một tên gầm gừ.
– Tẹt tẹt… – Một đốm sáng lóe lên rồi sau đó tôi thấy cơ thể mình đột nhiên đau đớn dữ dội rồi tê liệt đi.
Cơ thể tôi ngã xuống đất nghe cái uỵch. Trước lúc bất tỉnh tôi nghe được mang máng.
– Chết tiệt, để hai đứa kia chạy mất rồi. – Giọng một người phụ nữ gằn.
– Dọn dẹp nhanh lên xe đi, thế nào nó cũng báo cảnh sát đến mà.
Rồi tôi bất tỉnh luôn. Đến lúc tỉnh dậy, tôi thấy ngột ngạt, khó thở. Mắt thì không thể mở ra được, miệng cũng thế, tay chân thì bị trói chặt. Hình như tôi đang bị nhét trong một cái gì đó như cái hộp bị đậy kín.
Cố gắng giãy giụa để thoát ra khỏi cái hộp nhưng không ăn thua vì tôi không thể duỗi chân ra được và hơn nữa là đang bị trói chặt nên tôi bất lực.
Một lát sau tôi nghe có tiếng nói chuyện bên ngoài.
– Hàng đây ông chủ. – Giọng ồm ồm.
– Sao chỉ có mỗi một cái thùng? – Giọng kiểu như người tàu khựa.
– Dạ, bị xổng mất 1 đứa ạ.
– Đồ ăn hại, chúng mày làm cái gì thế hả? Có mỗi một lứa lỏ mà củng bắt lông lược. (Có mỗi một đứa nhỏ mà cũng bắt không được) – Tức giận đập cái gì đó vào cái hộp tôi đang bị nhốt.
– Dạ, bọn em xin lỗi. Tại thằng nhóc này cản đường cho con bé đó chạy ạ.
– Đồ vô dụng, lị thuê 4 lứa mày về làm liểng (làm kiểng) hả?
– Dạ bọn em xin lỗi ạ.
– 4 Lứa canh chừng ló cho cẩn thận, ló mà xổng mất thì lúng mày lừng có trách lị á.
– Dạ, dạ.
Xong lão người tàu đó bỏ đi.
– Mẹ nó nữa, có hàng là may rồi còn đòi hỏi nữa. Lão tưởng bữa nay làm ăn dễ lắm hả, bọn chó săn đang lùng sục ngày đêm. Bắt được 1 đứa là may lắm rồi.
– Đại ca đừng nóng.
– Đại ca (Được): Lão đưa tiền hàng chưa?
– Mới đưa được 40, phần còn lại đợi tới nơi lão đưa sau. – Giọng phụ nữ.
– Được: Mẹ kiếp, 40 thì sao đủ xài?
– Đại ca ơi, em tính xong vụ này em không làm nữa đâu.
– Được: Mày muốn rút à?
– Dạo này chó săn lùng dữ quá, với lại em thấy mình làm vầy ác quá.
– Được: Mày nghĩ mấy lão có để yên cho mày rút không? Một khi đã nhúng tay vào cái nghề này thì mày có muốn rút tay ra cũng không được.
– Chừng nào mới đến nơi vậy đại ca?
– Được: 3 ngày rồi, chắc còn 4 ngày nữa là sang tới biên giới.
– “Chết mịa rồi, bị tóm sang Trung Quốc”
Nghe tin này mà tôi hoảng lắm chứ. Chẳng lẽ cuộc đời tôi sẽ phải kết thúc tại TQ hay sao?
– Được: Thằng Gấu, mày canh chừng đi, đến tối thằng Hùm vào canh thay cho. Mà mày xem nó tỉnh chưa cho nó ăn chứ để nó chết là éo xong với lão đó đâu.
– Em biết rồi.
Lát sau, có tiếng lạch cạch mở hộp.
– Tỉnh rồi hả nhóc. Đói bụng chưa?
Tôi cố hét thật to mong có người cứu nhưng không được vì miệng bị bịt lại cmnr.
– Yên lặng rồi tao mở keo dán miệng ra cho, nghe chưa.
Tôi gật đầu. Hắn giật tấm băng keo dán miệng tôi ra mà đâu thấy tía má được, rụng hết cmnr ria của tôi rồi.
– Chỉ có mỗi bánh mì, ăn hay không tùy mày.
– Tôi bị trói tay thế này thì ăn thế nào?
– Há miệng ra tao đút.
Xong hắn bẻ bánh mì thành từng miếng to nhồi nhét vào miệng tôi. Tôi không ăn thì hắn bóp mạnh cho miệng tôi há ra rồi lại nhồi nhét cái bánh mì khô khốc vào. Hết bánh, hắn đổ vào họng tôi miếng nước xong lại dán miệng tôi lại.
– Ưm… ưm… ưm…
– Mắc đái thì đái luôn tại chỗ đi. Tao éo hầu mày đâu.
Hắn đóng nắp hộp cái ầm rồi lại yên lặng.
Ngồi trong hộp mà sao tôi thấy nhớ nhà quá, nhớ ba mẹ, nhớ anh em, nhớ bạn bè, nhớ lớp võ, nhớ tất cả mọi người. Có lẽ bây giờ ba mẹ, cả nhỏ P ở nhà chắc đang lo lắng cho mình lắm. Mình phải làm sao để mà có thể thoát khỏi đây đây. Nghĩ đủ mọi cách nhưng không thể thực hiện được cách nào cả vì hoàn cảnh không cho phép Cứ như thế hai ngày trôi qua, đối với tôi khoảng thời gian đó dài như là 20 năm ở địa ngục vậy.
– Đại ca, đại ca! Có chó săn lên kiểm tra tàu. – Một tên hốt hoảng.
– Được: Cái gì? Mày có nhìn nhầm không?
– Nhầm sao được, nó sắp lùng đến toa này rồi.
– Được: Tao đã hỏi rõ mấy lão rồi mà, hôm nay làm gì có chó săn đi kiểm tra. Mà chó săn lên tàu sao mấy lão không báo cho mình?
– Chẳng lẽ lão muốn chơi mình?
– Được: Đm, thật vậy thì tao cho lão ngậm kẹo đồng xuống mồ luôn.
– Đại ca đừng nóng, từ từ tìm cách giải quyết.
– Được: Giờ xử lý thằng nhóc sao đây?
– Ở trên này làm gì có chỗ giấu.
– Được: Vùi nó xuống đống rơm rồi phủ mấy sọt rau lên trên.
– Không ổn đâu, mấy lão chó săn rành trên này lắm, thể nào chúng nó cũng kiểm tra hết.
– Được: Vậy giờ làm thế nào?
– Hay là bỏ vụ này đi.
– Được: Ý mày là?
– Được: Mẹ nữa, lỡ đến đây rồi mà còn phải bỏ à? – Không thì bị tóm, hết làm ăn luôn.
– Đại ca quyết nhanh lên, chúng nó đang kiểm tra toa bên cạnh rồi. – Một thằng hối.
– Được: Bà mẹ nó! Bỏ!
Xong chúng nó mở nắp thùng lôi tôi ra. Tôi cố gắng giẫy nhưng chẳng ăn thua.
– Mở cửa sổ ra, lẹ lên.
– Đù má, giờ này mà còn kẹt nữa chứ.
– Cửa này này, nhanh lên.
Ngay sau đó tôi thấy cơ thể mình lâng lâng rồi.
– Bịịchh!! – Cú hạ cánh làm cảm giác đau nhói lan tỏa khắp người tôi.
Và rồi cơ thể tôi lăn lăn lăn và lăn, tôi cũng chẳng biết là mình đang ở đâu nữa, chỉ biết là toàn thân mình bây giờ như rụng rời, không còn cảm giác gì nữa. Đầu tôi ngày càng choáng và tôi dần ngất lịm đi.
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến và 23 khách
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này. Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này. Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này. Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này.