Phân bò và ruồi-Chương 9
9 Cũng mất một thời gian khá lâu bố con tôi mới trộn xong được hai thùng phân. Mùi thối mỗi lúc một kinh khủng hơn. Tôi cảm thấy thật khốn khổ nhưng không còn cách nào khác. Đến thùng phân thứ mười thì chúng tôi không thể làm tiếp được nữa. Bố nói không ra hơi: - Bố không thể chịu nổi nữa, phải ngừng ngay nếu không thì bị ngất mất thôi. Bỗng tôi reo lên:- Bố ơi, con nhìn thấy bố Quả thật tôi đã nhìn thấy hình dáng lờ mờ của bố sau tấm lưới che mặt. Điều đó chứng tỏ mật độ ruồi đã giảm đi so với trước. Chứng tỏ loại bánh đúc phân bò này quả có tác dụng. Tôi nhìn thấy trên mặt đất đầy ruồi, nhiều con đã chết nhiều con nằm chổng vó lên trời cựa quậy. Trên bãi cỏ là một thảm dầy đầy ruồi. Tôi vuốt tóc và thấy vô và xác ruồi trên đầu. Có thể nói ngoài trời có cơn mưa ruồi! Bố nói hốt hoảng: - Vào nhà đi con, nếu không chúng ta se bị chôn sống! Chúng tôi chạy vội chạy vàng vào nhà, mưa ruồi đổ xuống như trúc. Xác ruồi chất thfnh một lớp rất cao làm cho việc đi lại rất khó khăn, lúc đầu đến mắt cá chân, sau lên đến gần đầu gối... Bố là người đầu tiên bước ra cửa và gạt ruồi ra một bên. Tôi kêu ầm lên: "Cứu con với! Cứu con với!". Tôi bị ngập trong ruồi tới tận nách và ruồi vẫn tiếp tục rơi rào rào như thác lũ. Tất nhiên tôi không muốn bị chết chìm trong cái đống xác ruồi này nhưng khốn nỗi tôi không thể nhích lên phía trước cũng như lùi về phía sau được nữa. Tay bố vẫn cầm một đầu dây buộc quanh bụng. Tôi nói hổn hển: - Bố kéo nhanh lên, con sắp bị chìm rồi. Lúc này đám xác ruồi mỗi lúc một dâng cao và đã ngấp nghé tới miệng tôi. Ông thít chặt dây rồi quẳng một đầu tới chỗ tôi nhưng muộn mất rồi. Xác ruồi đã ngập đầu tôi và tôi bị vùi trong đống xác ruồi khổng lồ đó. Cũng may là tôi đeo kính bảo vệ và ống thở và cái ống này còn nhô cao hơn núi ruồi. Vì thế tôi vẫn còn thở được song tôi không nhìn thấy gì cả, xung quanh tôi mọi cái tối thui tối mù. Bỗng tôi cảm thấy một bàn tay to lớn tóm lấy cổ tay tôi, đó là bàn tay của bố. Ông đã lần theo sợi dây gạt lấy gạt để xác ruồi đến chỗ tôi. Ông lấy hết sức đưa tôi ra khỏi cái núi ruồi đó vào nhà rồi vội vàng đóng cửa lại.
nhất nhật sinh tồn tu phải đạo tam niên khu động vạn niên sầu
Phân bò và ruồi-Chương 10
10 Trong nhà tình hình có khá hơn. Tại đây xác ruồi chỉ chất đống cao tới đầu gối. Ít ra ở đây tôi vẫn lại dễ dàng. Bố và tôi chạy vội chạy vàng lên cầu thang và nhìn qua cửa sổ ra ngoài trời, mưa ruồi vẫn rơi, nhưng đã thưa thớt hơn và dần dần tạnh hẳn. Không còn một con ruồi nào sống sót. Với khối lượng bánh đúc phân bò nói trên cũng đủ để diệt gọn toàn bộ số ruồi kinh khủng này. Tuy nhiên mùi hôi thối thì không thể nào tả xiết. Ngôi nhà của chúng tôi đứng trên đỉnh đồi. Từ đây chúng tôi có thể nhìn khắp thị trấn. Xác ruồi phủ kín nhà cửa, đâu đâu cũng chỉ thấy xác ruồi. Thị trấn như phủ kín một lớp tuyết, có điều không phải tuyết trắng mà là tuyết đen!Tôi nhìn trước nhìn sau tỉnh không thấy một bóng người. Có lẽ họ bị kẹt ở trong nhà. Thị trấn chìm trong sự im lặng, tôi không nghe thấy một tiếng động nhỏ. Chỉ có mùi thối kinh khủng là vẫn ngự trị ở khắp mọi nơi. Bố nhìn tôi, bỗng ông nói thất thanh: - Greg, con bị rụng hết tóc rồi. Tôi lấy tay vuốt đầu, chạy vội ra trước gương. "Trời ơi, tôi không còn một sợi tóc, đầu tôi nhẵn thín". Tôi nhìn bố, ông cũng không còn một sợi tóc nào, ngay cả những sợi tóc mới mọc cũng bị rụng hết. Tôi nói với bố: Loại phân bò nhão của bố tác động mạnh quá làm rụng hết tóc rồi. Tôi lại nhìn ra cửa sổ, ngoài đường đã có dăm ba người đang quét ruồi ở trước cổng nhà. Việc đó không đơn giản, họ đứng ngập trong ruồi tới tận rốn. Tôi nhìn kĩ những người đó, thấy có gì khang khác nhưng chưa biết là cái gì, mãi sau tôi mới nhận ra, tất cả bọn họ đều trọc lông lốc. Tôi biết chắc chắn thể nào cũng có lôi thôi to. Sau đó ít lâu tôi nghe thấy tiếng máy nổ, lúc đầu như tiếng máy kéo, té ra là máy ủi. Người ta đang dọn đường để xe chạy, xác ruồi chát thành đống hai bên đường. Đằng sau chiếc máy ủi là xe cảnh sát. Cả hai xe đang tiến về phía nhà chúng tôi, theo sau họ có khá đông người, đàn ông, đàn bà và trẻ con, nhiều người tóc bị rụng nhẵn thính. Họ vừa đi vừa giận dữ la hết. Chiếc máy ủi dừng trước nhà chúng tôi rồi vòng lấy lối đi vào vườn, nó dọn đường cho tới tận cổng rồi dừng lại. Một người cảnh sát đầu trọc lốc nhảy ra khỏi buồng lái. Một tay ông ta cầm khăn bịt mũi và chạy nhào vào nhà quên cả gõ nói hớt hải: - Nhanh lên, ông phải ra xe đi ngay lập tức, người đang ùn ùn kéo đến nếu nó đụng được vào người ông thì chúng tôi chẳng thể làm gì để bảo vệ được ông đâu. Họ sẽ xé xác ông ra làm trăm mảnh. - Cả ông cảnh sát lẫn tôi đều rất lo lắng. - Sau đó ông đẩy chúng tôi lên xe và cho xe chạy về đường cũ. Đám người trọc đầu đứng lại bên đường tìm cách giữ xe lại, nhiều người quẳng gạch đá vào xe, có người còn vốc xác ruồi ném theo chúng tôi. - Tôi rất hiểu vì sao họ nổi giận với chúng tôi. Mọi người đều bị trọc lông lốc, thậm chí cả chó, mèo cũng không còn một sợi lông. Cả thị trấn không có một người nào còn nổi một sợi tóc trên đầu. Cuối cùng thì cảnh sát đã cứu thoát chúng tôi, họ đưa chúng tôi đi Men-buốc, một nơi rất xa. Đến đây họ thả bố con tôi xuống. Chúng tôi băn khoăn lo lắng không biết rồi đây sinh sống như thế nào. Chỉ có điều chúng tôi biết chắc chắn sẽ không bao giờ có dịp trở lại "Bờ Biển Ngọc" nữa.
nhất nhật sinh tồn tu phải đạo tam niên khu động vạn niên sầu
Phân bò và ruồi-Chương 11
11 Báo chí, truyền hình đưa tin ầm ĩ về cái vụ ruồi chét tiệt đó. Bố và tôi thay tên đổi họ để không có ai có thể phát hiện ra tung tích của chúng tôi. Dần dà mọi chuyện cũng qua đi, chuyện đó chẳng mấy ai còn nhớ tới. Có một thời gian ngắn tóc giả trở thành của hiếm ở Úc, nhưng sau vài ba tháng tóc mọi người lại mọc trở lại. Thời gian càng trôi đi càng có đông người cho rằng cái chuyện ruồi nhặng đó thật thú vị. Tôi ngồi bên cạnh bể bơi trong trang trại nhà mình và viết câu chuyện này. Bố đang loay hoay lau chùi chiếc xe Rolls Royce mới tinh. Cuối cùng thì mọi chuyện lại diễn ra rất tốt đẹp đối với bố con chúng tôi. Bố đã có một phát minh và nhở đó kiếm được khá nhiều tiền. Đó là một loai thuốc làm rụng lông và tóc, một loại hồ sền sệt màu vàng đóng trong tuýt. Người ta, nhất là đàn bà con gái đua nhau mua loại thuốc đó bôi lên ống chân. Thuốc rất có hiệu nghiệm, mùi lại dễ chịu. Đó là thuốc khử lông nhãn hiệu PBR. Ai ai cũng ca ngợi PBR vì nó rất công hiệu nhưng chẳng ai hiểu PBR là cái gì
Cuộc chiến bạch đàn chuong 1
Bác bảo vệ Rừng quốc gia nhìn qua cửa sổ tàu hỏa. Bác nói: - Mùa hè năm nay sẽ khô nóng thể nào cũng xảy ra cháy rừng. Mọi người ngồi trong toa không ai trả lời. Bọn họ đang quá bận về việc nhìn chằm chằm cái mũi của tôi. Không, họ không nhìn thẳng vào mặt tôi. Họ đảo con ngươi liếc xéo mắt nhìn qua hàng lông mi về phía tôi. Tôi cũng không thèm chú ý tới họ. Nếu họ muốn nhìn cho lồi mắt ra thì đấy là việc của họ, tôi không thể ngăn được. Tôi cũng đã quá quen với việc thiên hạ cứ nhìn chòng chọc vào mình nhưng dù sao tôi vẫn cảm thấy ngượng. Tôi không cần có cái mũi dài nhất trần đời. Tất cả chỉ vì một vụ tai nạn, hoàn toàn không phải do tôi gây ra. Cái mũi của tôi ở trạng thái như thế này mới được ba tháng. Nhưng ba tháng là một thời gian dài vô tận với người mà chỉ trong ngần ấy thời gian mũi vống lên đến 7 cm. Không ngày nào tôi không cảm thấy bị dằn vặt, hành hạ vì mọi người nhìn tôi với con mắt chế giễu. Chuyện này xảy ra vào cái đêm tôi đi xuống bếp định lấy chút gì để ăn ở trong nhà kho. Bố mẹ tôi đã ngủ, tôi đi thật khẽ xuống cầu thang. Cửa kho đựng thức ăn có loại cửa hai cánh, khép ở chính giữa. Tôi mở hé, thò đầu vào nhìn xem có gì ngon không. Bất chợt có ai đó đẩy tôi ở phía sau. Tôi đập đầu vào cánh cửa và cửa đóng sập lại, mũi tôi bị kẹp giữa hai cánh cửa. Tôi thấy đau điếng cả người, máu bắn vọt ra. Tôi hét toáng lên, bố mẹ tôi bổ nhào vào nhà bếp. Bố vội đem tôi ra ô tô và phóng như bay tới bệnh viện. Mẹ tôi ở nhà. Bà mắng té tát thằng em tôi, chính nó đã đẩy vào lưng tôi làm cả nhà rối tinh rối mù. Mũi tôi bị biến dạng một cách kinh khủng, từ 3 cm nó vống lên tới 7 cm và nằm chồm chỗm trên mặt tôi không khác gì cái nắp chụp trên mũi ô tô. Tôi có thể nhìn thấy rõ cái mũi của mình mà chẳng cần phải soi gương cũng như phải liếc mắt. Điều làm tôi lo lắng nhất là các bác sĩ nói trong ba năm tới, khi tôi đang tuổi ăn tuổi nhớn thì không thể làm gì được cả. Họ không đồng ý mổ cho tôi. Tôi phải mang cái "cột cờ" này suốt ba năm liền. Cứ nghĩ đến chuyện đó tôi đã thấy rùng mình. Tôi không thể chịu được quá một ngày khi tới trường. Phần lớn các bạn học tỏ ra rất tử tế, các bạn cố gắng không giương mắt nhìn tôi mà chỉ kín đáo liếc nhìn mũi tôi khi tin rằng tôi không biết gì cả. Nhưng đã nói chuyện với ai đó thì người ta nhất định phải nhìn thẳng vào mặt nhau và tất nhiên tôi biết nhiều người đã cố gắng bậm mồm để không bật cười. Nhưng cũng có những đứa rất đểu. Một con nhóc kể một câu chuyện rất buồn cười về một cậu bé duy nhất trên thế giới khi xỉ mũi phải dùng chiếc khăn tay to bằng khăn trải giường. Khi về tới nhà tôi nói ngay với mẹ: - Từ nay con sẽ không đi học nữa. Ba năm tới con sẽ thôi học, con không muốn làm thằng hề ở trường.>Bố mẹ tôi tìm mọi cách động viên tôi đi học. Các cụ còn đút lót tiền cho tôi, nhưng tôi không nhận. Bố tống tôi lên ô tô, đưa tôi tới tận cổng trường, nhưng tôi lại chạy bộ về nhà. Các cụ lại đưa tôi tới một nhà tâm lý học. Ông ta là người tử tế, nói chuyện với tôi cả giờ đồng hồ, nhưng cũng không ăn thua gì. Cuối cùng bố mẹ tôi quyết định cho tôi về nghỉ hè ở nhà ông nội McFuddy. Ông tôi sống một mình trong một ngôi nhà ở vùng núi. Bố mẹ tôi cho rằng trong những ngày sống ở thôn quê, tôi sẽ suy nghĩ lại. Vì thế tôi ngồi tàu hỏa để đi tới nhà ông nội và mọi người trong toa đều giương mắt nhìn tôi. Ngoài bác bảo vệ rừng trong toa còn có một cha cố khoác chiếc khăn quàng cổ màu trắng, một bà khoảng 35 tuổi và một con bé trạc tuổi tôi. Con nhỏ mím môi để không bật ra tiếng cười. Người hành khách cùng đi duy nhất không hề chú ý đến cái mũi tôi là bác bảo vệ rừng. Ông chỉ lầu bầu vì trời khô nóng và phàn nàn về nguy cơ cháy rừng trong năm nay.
nhất nhật sinh tồn tu phải đạo tam niên khu động vạn niên sầu
Cuộc chiến bạch đàn Chương 2
Ông nội McFuddy đánh xe ngựa ra ga đón tôi. Với xe ngựa nhé. Đấy là một điều bất ngờ đầu tiên mà ông dành cho tôi. Tôi đâu có nghĩ thời nay mà còn có người đi xe ngựa kia chứ. Nhưng chuyện này chẳng thấm vào đâu so với những việc khác xảy ra sau này. Thật tình mà nói thì ông nội tôi thuộc loại người kỳ cục nhất mà tôi chưa hề gặp bao giờ. Ông mặc một cái quần nhăn nhúm bẩn thỉu với cái dây đeo tã nát. Ngoài ra ông còn mặc chiếc áo lót màu xanh, ông đội tùm hụp một cái mũ cũ kỹ, nhăn nhúm che lấp cả khuôn mặt râu ria xồm xoàm. Những chiếc răng giả của ông nhọn hoắt, ám khói thuốc lá. Ông khạc và nhổ toẹt xuống đất. Ông bảo tôi: - Lên xe đi, ta phải về tới nhà trước khi trời tối. Tôi cũng chẳng biết làm sao mà ông nhận ra tôi vì cho tới nay tôi chưa hề gặp ông lần nào. Có lẽ trong thư viết cho ông, mẹ đã kể về cái mũi của tôi. Xe chạy lóc cóc trên con đường ngoằn ngoèo xuyên qua rừng bạch đàn, bụi bốc lên mù mịt. Tôi nói với ông: - Cháu cám ơn ông đã cho phép cháu về nghỉ hè với ông. Ông lầu bầu: - Cứ gọi ông là McFuddy. Ông là người rất ít nói. Tôi kể cho ông nghe tất cả những chuyện liên quan tới cái mũi của mình cũng như những chuyện xảy ra ở trường. Nhưng ông chẳng nói chẳng rằng. Thỉnh thoảng ông húng hắng ho, lại khạc và nhổ toẹt xuống đất. Ông là người có thể khạc nhổ rất xa, có lẽ phải tới hơn 4 mét. Vài lần ông dừng ngựa để cuốn thuốc lá. Đi được một lúc thì cây cối thưa dần và bắt đầu lên dốc. Trên cả một đoạn đường dài ấy, xe chúng tôi chỉ chạy qua mỗi một cái nhà, vâng, nếu ta có thể coi đó là nhà. Đúng ra thì đó là một túp lều, các tấm lợp đã hoen rỉ và mái hiên đã đến lúc phải sửa chữa. Trước khi đến cái lều đó ông dừng xe và bảo tôi: - Cháu hãy bịt tai lại. Tôi hỏi: - Ông bảo gì ạ? Ông hét rất to: - Hãy bịt tai lại khi đi qua nhà lão già Foxy. Tôi lại hỏi ông: - Tại sao ạ? - Tại ông bảo thế. Ông cho tay vào túi lấy ra một túm bông bẩn thỉu, vê thành hai cục nhỏ và đút nút lỗ tai. Sau đó xe chúng tôi chạy chậm chạp qua ngôi nhà cũ kỹ đó. Tôi lấy hai tay bịt tai. Chỉ có con ngựa là vật duy nhất có thể nghe được. Một lão già chạy ra và giơ nắm đấm dọa ông cháu tôi. Ông cụ nổi giận về một cái gì đó, nhưng tôi không biết ông giận dữ về chuyện gì. Kể cũng buồn cười, ông già này cũng thút nút lỗ tai bằng bông. Tôi nhủ thầm, chắc chắn là kỳ nghỉ hè này sẽ rất đặc biệt. Ông tôi dướn người lên ở trong xe, cũng dứ dứ nắm đấm về phía cụ già kia. Sau đó ông ngồi xuống, cho xe chạy tiếp và không ngớt làu bàu, chửi rủa. Tôi ngoái cổ nhìn lại túp lều để xem ông già cáu kỉnh kia làm gì. Nhưng ngoài cái đầu hói của ông tôi không trông thấy gì cả. Ông ta đứng lom khom nhìn qua ống nhòm. Xe xuống dốc và trước mặt chúng tôi là một cái lều cũ nát thứ hai. Ông tôi nói: - Lão ta quan sát nhà ông đấy. Kia kìa, ở trên kia là ngôi nhà của ông đấy. - Tôi giật thót mình. Cho dù ngôi nhà của ông tôi còn cách xa khoảng 1 km nhưng tôi đã nhận ra đây là một ngôi nhà dột nát xiêu vẹo có thể đổ bất cứ lúc nào. Xung quanh nhà chất một loạt xe ô tô hỏng, rỉ nhoèn, một lô một lốc tủ lạnh cũ và không biết bao nhiêu là rác rưởi. Những thanh gỗ hàng rào cái gẫy, cái xệ, bạc phơ bạc phếch. Chúng tôi bước vào nhà. Ông chỉ cho tôi căn buồng của mình. Trước kia đây là buồng rửa mặt. Trong buồng còn có một cái chậu rửa đã hỏng và một cái máng rỗng. Trên sàn là một cái đệm sọc đầy bụi bặm và một chiếc chăn len cũ màu xám. Mông nhện dăng chằng chịt trong buồng. Trong nhà bếp, cạnh cửa sổ, tôi phát hiện thấy cái ống nhòm. Một phần cửa kính được lau chùi sạch sẽ để có thể chĩa ống nhòm xuống núi theo dõi nhà ông Foxy. Ông tôi nói: - Ta còn phải đi đóng mấy cái cọc ở bãi trên, nếu cháu thích, cháu có thể đi dạo quanh đây, nhưng đừng có tới gần nhà lão Foxy. Cẩn thận kẻo lạc đường đấy. Nói xong ông đóng sầm cửa và ra khỏi nhà. Về chiều trời vẫn còn nắng nóng. Tôi đi dạo một lúc quanh trang trại của ông nội sau đó đi vào khu rừng nhỏ phía trên. Tôi thấy một con rắn màu nâu và vài con thằn lằn, ngoài ra không thấy gì hơn. Tôi nghe văng vẳng tiếng ông nội đóng cọc trên đồng cỏ. Sau đó tôi nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, rõ ràng là tiếng nhạc. Có ôi đó đang chơi một bản nhạc nhưng tôi không tài nào đoán được đây là loại nhạc cụ gì. Mãi sau tôi mới nhận ra đó là lá cây bạch đàn. ôi đó đang chơi bản nhạc Click go the Shers bằng lá bạch đàn. Tôi ngồi trên một thân cây lắng nghe tiếng nhạc trầm bổng. Thật tuyệt vời khi được nghe một nhạc sĩ giỏi như thế biểu diễn. Tiếng nhạc trầm trầm như tiếng ong bay ù ù giữa rừng cây lặng lẽ. Tôi đảo mắt tìm kiếm nhưng không phát hiện ra một ai. Sau đó tôi cảm thấy đau nhói ở cánh tay trái. Tôi nhìn kỹ thấy tay bị rách một đoạn. Máu ra khá nhiều. Tôi cũng không biết tại sao mình bị thương. Có lẽ tôi bị vướng cành cây. Tôi cố gắng chạy thật nhanh về nhà và quên khuấy tiếng nhạc trầm bổng. Ông tôi ngồi uống trà trong bếp. Ông nổi nóng khi trông thấy vết thương trên tay tôi. Ông quát: - Mày làm thế nào mà đến nông nỗi này. Tôi thưa: - Cháu cũng không biết nữa. Cháu ngồi trên một thân cây và bỗng nhiên thấy thế này. Ông hỏi ngay: - Có nhạc không? Cháu có nghe tiếng nhạc không? - Có ạ, ôi đó thổi một điệu nhạc bằng lá bạch đàn. Người đó thổi rất hay ông ạ. Mặt ông đỏ rực lên. Ông hỏi: - Hắn chơi bản nhạc Click go the Shers phải không? Tôi gật đầu. Ông đứng phắt dậy với khẩu súng bắn đạn ghém treo trên tường. Ông chạy vọt ra cửa và chĩa khẩu hai nòng về phíaão Foxy bắn liền hai phát. Tiếng nổ rất to làm mấy miếng kính cửa sổ rung lên bần bật. Tôi chạy vọt ra ngoài và nhìn xuống dưới núi, xa xa là ngôi nhà của lão Foxy. Một bóng người bé tí xíu đang đứng ở hiên chỉ trỏ về phía chúng tôi. Một tia chớp sáng chói, sau đó lại một phát súng nổ rền vang từ khẩu súng bắn đạn ghém. Ông tôi nói: - Xong, cho qua, xa hàng dặm rồi. Ông đi vào, vừa đi vừa cười thầm một mình. Kể cũng không có gì lạ khi lão Foxy bắn trượt. Cũng không có gì lạ khi hai người chỉ bắn sát sàn sạt. Vì không thể dùng súng bắn đạn ghém để bắn xa. Tôi hỏi: - Thưa ông có chuyện gì vậy? Vết xước đó không thể do ông ấy gây nên. Xung quanh chỗ cháu ngồi không có lấy một bóng người. Cháu nghĩ, rất có thể đây chỉ là một tai nạn nho nhỏ. Ông tôi trầm ngâm không đáp. Ông ăn một lát bánh mỳ quệt đầy mứt quả. Sau đó ông dùng lưỡi đẩy đi đẩy lại hàm răng giả để gạt những hạt nhỏ trộn lẫn trong mứt quả. Ông nói: - Cháu đừng bận tâm về những việc không liên quan tới cháu. Foxy là một lão già nham hiểm hơn cả rắn độc. Chính lão ta đã xẻo thịt cháu đấy. Tôi nói: - Nhưng mà... - Không nhưng gì cả. Từ nay ông không cho phép cháu đi lung tung mà không có lệnh của ông. Câu chuyện đến đó là hết, ông không muốn nói gì nữa. Ban đêm tôi ngủ trên tấm đệm cũ. Tôi cựa quậy trằn trọc một lúc rồi thiếp đi.
nhất nhật sinh tồn tu phải đạo tam niên khu động vạn niên sầu