gửi bởi zNhinCaiGiz » 20/08/2012 12:53
Chapter 6: Kẻ thù của kẻ thù
Part I: Vượt qua
16:00 P.M Tuesday, September 17th, 2013, tại bãi biển thành phố BL...
- Nơi này ngày nào cũng thế, Jack nhỉ? Mary đến bên Jack
Anh ngồi tại đây, nhìn về phía xabãi biển. Anh không lên tiếng, vẻmặt buồn rầu. Mary hiểu anh, không hỏi gì thêm nữa, chỉ ngồi cạnh anh rồi ngước về phía xa.
16:00 P.M Wednesday, September 18th, 2013, tại bãi biển thành phố BL...
Cũng là Jack ở đây, vẫn như ngày trước, không khác gì.
- Anh không thể cứ thế mãi Jack!Chúng ta còn phải tiếp tục chứ! - Mary lên tiếng khuyên nhủ.
- ... - Jack không trả lời, nhưng chuyển ánh nhìn qua Mary.
- Anh nghĩ xem nếu ngồi đây mãi, anh sẽ được gì? - Mary thuyết phục. - Nào hãy theo em, chúng ta cùng nhận nhiệm vụ tiếp theo đi.
- Anh không muốn Mary à - Jack cuối cùng cũng lên tiếng - Anh gần như chẳng làm gì được bây giờ cả.
- Được rồi, thế anh kể cho em nghe về chú ấy đi! Tại sao anh lại quý ông ấy đến vậy?
Jack nhìn Mary, rồi nhìn bầu trời xanh đã gần ngả vàng. Rồi anh lại nhìn Mary và kể.
Cha mẹ Jack sinh ra anh và được sống trong khu nhà được tổ chức GR cấp cho những đặc vụ. Khi anh chỉ mới 1 tuổi, một nhómkhủng bố của BL đã tấn công cả khu này. Cha mẹ anh đều qua đời trong vụ đấu súng này. Warren là người ở cạnh nhà anh,ông đã chạy qua tiếp viện và kịphạ tên khủng bố trước khi hắn giết chết Jack. Cuối cùng thì bọn khủng bố cũng bị hạ, với thiệt hại về nhân mạng hơn 8 người.
- Chú ấy cũng có một cô con gái, nhưng chú ấy bảo cô ấy bị lạc trong lần giao tranh ấy, không biết sống chết thế nào.
- Sau đó, Warren là người nuôi dưỡng anh? - Mary hỏi.
- Đúng vậy. Ông ấy và cha anh vốn là bạn thân thiết, vì thế ông không ở lại đó nữa mà chuyển đinơi khác để đảm bảo an toàn cho anh. Khi anh 17 tuổi, chú ấy kể lại chuyện này cho anh, và anh quyết định theo nghề mà cha anh đã làm.
- Đúng là chú ấy là người đã cứuanh, nhưng anh cũng không nênbuồn thế chứ! Nào theo em, ngày mai chúng ta sẽ là những chiến binh, tiếp tục chú ấy, đượcchứ? Em nghĩ chú ấy không vui nếu anh cứ thế này! - Mary an ủi.
Jack rồi cũng nở 1 nụ cười, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
- Em nói đúng, Mary. Anh không thể ngồi ở đây mãi!
- Đúng đấy! Nhưng anh nói số phận luôn mỉm cười với chú ấy, vậy biết đâu chú ấy còn sống thìsao - Mary cố tăng thêm niềm vui.
- Ồ, cám ơn em an ủi, nhưng vụ nổ đó quá lớn so với con người, Mary à! Cả nhà máy bị thổi tung rồi còn gì! Nhưng không sao, bây giờ anh đã thấy hạnh phúc hơn rồi, vì dù sao anh còn có em!
- Vậy bây giờ...
16:30 P.M
Jack ôm chằm lấy Mary. Anh như chưa được gặp Mary rất lâu rồi vậy! 2 người trước khi ra trận đã từng ở đây, giờ họ cũng ở đây. Trong ánh chiều, 2 người trao nụ hôn thắm thiết. Hạnh phúc dâng trào...
Các bạn hãy nhớ rằng chúa bao giờ cũng mở cánh cửa khác khi đóng một cánh cửa, nhưng chúng ta thường không nhận ra do mãi nuối tiếc cánh cửa đã đóng. Có việc buồn thì bạn có thể buồn, nhưng chỉ trong thời gian ngắn thôi, vì cuộc sống không toàn màu đen, cũng không toàn màu hồng!
OK, vậy là Jack đã lấy lại tinh thần. Trận chiến tiếp theo là gì? Mời các bạn đón xem Part II : Trảthù