Chết…lỡ yêu rồi, làm sao đây ?

Trang 1, 2, 3, 4
Hình đại diện của thành viên
#21 09/04/2013 21:22
chương 20
“tôi…….tôi xin lỗi!” hắn chợt lúng túng trước nó!! ko phải vì cái câu nó nói, mà là vì hành động đáng iu của nó bây giờ!!! Đôi môi hồng hào cứ chu ra, gương mặt phụng phịu!! nói túm gọn nếu nó mà là con gái thì chắc chắn hắn sẽ chạy lại ôm nó!!

“ble`!!! ko chơi với cậu nữa!!” nó lè lưỡi, xong bỏ đi!!!
KHOA đơ người một hồi, rồi chân bắt đầu chạy theo nó!
“này!! tôi xin lỗi rồi mà!!” hắn nhăn mặt nói, tay nắm lấy tay nó!!
“tui ko chấp nhận!” nó đứng lại, hất mặt!!
“ko chấp nhận?” KHOA hỏi lại, nếu nó nhìn thấy mặt KHOA lúc này thì chắc chắn sẽ phát hiện nụ cười ranh mãnh của cậu!
“đúng!! Ko chấp nhận!!” nó vẫn giữ nguyên bộ mặt tự kiêu của mình!!!
Bất chợt, nó thấy cơ thể bị nhấc bổng!!
“ah!!! Cậu làm j vậy!! tui té bây giờ!!! Bỏ tui xuống coi!!” nó vừa vùng vẫy, vừa cố giữ thăng bằng cho khỏi ngã!
“haizzzzz!! Tôi ko bik phải làm sao để cậu chấp nhận lời xin lỗi của tôi, nên đành uy hiếp vậy!!” hắn cười ranh mãnh!!
“oa~~ chóng mặt quá!! Cho tui xuống!!” nó bỏ cuộc, ko chống cự nữa, bắt đầu nài nỉ!!
“chưa đc!! Tôi mún cậu đến nơi này!!” hắn típ tục bước đi, vừa đi vừa nói!
“đi đâu? Nhưng mà cũng phải cho tui xuống chứ!! Người ta nhìn!” nó đỏ mặt, nói!!
Đúng là người đi đường nhìn nó và hắn rất nhìu, còn chỉ chỏ lung tung!!! Ai cũng nói 2 đứa là …………………………….gay!!!! nhìu cô gái chép miệng, đẹp trai mà lại…………!!

“kệ họ!!” hắn vẫn bước đi, lạnh lùng nói!!
Nó ko ý kiến j nữa!! nó bỏ cuộc rồi!! hắn thì cứ bước , càng lúc càng nhanh!

Đi đc một hồi, nó bắt đầu nghe tiếng nhạc ầm ĩ!!! Theo nó bik thì……………đây chẳng phải là quán bar hay sao? sao hắn lại đưa nó tới đây?

“phịch!!” hắn đặt nó xuống một cái ghế sofa!! Máu dồn lên não nãy giờ nên nó hơi chóng mặt, mắt nó tạm thời ko thấy đc j hết!! đến khi nhìn đc là đã thấy mình ngồi trên một cái ghế!! Bên phải là KHOA!! Còn bên cạnh là mấy thằng mà nó ko quen bik!! Hình như là đàn em của hắn! Chỉ duy nhất có một người mà nó bik……..đó là DUY!! Mặt nó tối sầm lại!! cái bản mặt của DUY thật đáng ghét khi nhìn thấy nó!! cực kì nham hiểm!! ash nó ghét cay ghét đắng tên này nhaz!!!!

DUY ngạc nhiên vì sự xuất hiện của nó!! cả cách mà nó xuất hiện trong quán bar này cũng rất kì lạ!! lúc vào nó đc KHOA vác trên vai cứ như bao gạo!! KHOA có bao giờ làm mấy cái chuyện trẻ con này đâu chớ?
Nhưng có vẻ như nó rất ghét khi nhìn thấy cậu, vì vậy mà DUY che sự ngạc nhiên của mình, khẽ nhếch môi!! Đương nhiên cậu biết điều đó làm cho nó tức tối đến mức nào!!

“này!!” KHOA hét lớn, đưa trước mặt nó một ly rượu!
Nó lưỡng lự, cầm li rượu, rồi nói lớn!
“tui ko biết uống rượu!”
KHOA nghiêng đầu nhìn nó, nửa tin nửa ko!! nhưng một đứa giống con nít như no nói ko biết uống rượu có lẽ là thật!!
KHOA nhún vai, nhếch mép, rồi uống cạn ly rượu trên tay!!
Chợt KHOA khoác vai nó, nói! Với mọi người!
“đây là HẢI, bạn của tôi!! Tôi tuyên bố, từ đây trở đi, nếu ai gây sự với HẢI, thì coi như là gây sự với KHOA này!!” ánh mắt KHOA quét một lượt đàm em xung quanh, bọn chúng lúc đầu ngây người nhìn KHOA!! Nhưng lát sau cũng hô to , rồi nâng rượu lên uống!!
Chỉ ngoại trừ mấy tên bị nó đánh lần trước, cả DUY nữa!! bọn chúng biết nó, nhưng vì nghe lời DUY nên ko dám làm j, chỉ ức chế cầm rượu uống theo!!

“cậu là bạn của KHOA, xem như cũng là bạn của tôi!! Chào người anh em mới!” chợt DUY bước đến trước nó, chìa tay ra để bắt tay với nó!!
Nó nhìn DUY với ánh mắt hình viên đạn! chỉ hận ko thể lao lên đánh tên này vì KHOA đang ở đây!!
Nó miễn cưỡng đưa tay ra, bắt tay với DUY!! Tay DUY nắm chặt tay nó! đau! Nhưng nó vẫn để gương mặt bình thản!!! còn cười nữa!
Bên cạnh, KHOA nhìn 2 người mà cười! rồi cậu típ tục uống li thứ 2!

“ash!! Sao nặng vậy nè!!” nó nhăn mặt, mở cửa, rồi lôi KHOA vào phòng!! Nó đá vào chân KHOA một cái như trả thù!! Ai biểu uống nhìu quá làm j, để giờ nó phải vác của nợ này về!! nó ức chế nhất là tên DUY!! Đúng là lấy chuyện công trả thù tư mà!! KHOA say xỉn, phận đàn em cũng có thể vác đại ka về chứ!! Vậy mà tên đó chỉ nói một tiếng “HẢI là bạn cùng phòng với KHOA!! Nên cho cậu ấy dẫn KHOA về là đc nhất!!” rồi cái bọn kia cũng gật gật cái đầu xong ngồi xuống típ tục uống rượu!! ức chế ko chứ? Cùng phòng thì liên quan j hả? tên mặt dày kia!! nó hết dậm chân xuống sàn, rồi nhảy tưng lên vì tức!! rồi bao nhiu tức giận nó dồn hết vào chân KHOA, đá lấy đá để!!

“ưm…………….TRANG THƯ!!!” trong cơn mê man, hắn liền gọi tên một người!! nói đúng hơn là gọi nó!!
Chân của nó ngưng giữa ko trung, nó ngồi xuống, lắng nghe!! Thoáng vui mừng, kêu tên nó, chắc là thích òi!! Hắc hắc!! xem như kế hoạch thành công một nửa!

“HẢI…………HẢI…….” hắn típ tục lầm bầm!! nó thì muốn té xỉu!! cái j mà HẢI chứ!! Lúc là con gái nó là TRANG THƯ nhaz!! Còn HẢI là con trai mà!!

Nó tròn xoe mắt, gương mặt thoáng sợ hãi!! Đừng………..đừng nói là hắn biến thái nhaz!!! Con trai cũng thích sao? đang tính đứng dậy, chợt hắn quơ tay, làm nó ngã vào lòng hắn!!
Hắn đang trong cơn say, thấy nặng nặng liền lờ mờ mở mắt!! hắn thấy miên man một gương mặt khá là quen thuộc!! là HẢI sao? ko!! sao giờ lại là TRANG THƯ chứ? Là TRANG THƯ sao? đúng rồi, đôi mắt này…………là của TRANG THƯ!! Cả cái mũi, rồi đôi môi!!! Hắn chăm chăm vào đôi môi đó, cứ sát lại gần!!!
Nó như đơ người! (t/g: bịnh truyền kíp mờ!! ai hun cứ đơ người á!! Rồi hun xong lại ****!! hắc hắc!!-TT: mi mún chết lắm rồi phải ko? ta cho mi mấy nhát nhaz!!!!*gương mặt nham hiểm, tay lăm le con dao phay sáng lóa*-t/g: ko!! em iu đời, TT tỉ tỉ tha cho em!!)
Rồi chuyện j tới cũng tới!!!

Đêm tối, trong một căn phòng VIP của trường BOY, có hai mỹ nam đang làm một chuyện mà bất kì nữ sinh nào nhìn thấy cũng phải hét lên!!! Một , họ hét lên vì đc thõa con mắt!! hai, họ hét lên vì nghĩ đây là những cảnh biến thái nhất trong lịch sử loài người! (hì!t/g chém hơi quá!)

Chừng 30 giây sau, nó mới ý thức đc chuyện xảy ra, đương nhiên nó nhanh chóng đẩy hắn , đứng dậy!! nó lấy tay sờ môi mình!! Sao vậy nè!! Nó tự nhiên thấy…………..thinh thích nhaz!! Nó cảm thấy tê tê nơi đầu môi!!
Nó liền lắc đầu trước nhận định đó, rồi chạy thẳng vào WC, ngồi trong đó hàng giờ liền!! tự nhiên…………tim nó đập nhanh quá!
(Google Chrome 26.0.141)
PM|Trích|Like|Sửa|Xóa|Báo cáo|Cảnh cáo
_______________
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông

Hình đại diện của thành viên
#22 09/04/2013 21:25
chương 21
Hắn mở mắt dậy trong khi cái đầu nhức như búa bổ!
Hắn lờ mờ nhìn quanh, hắn ko thấy nó đâu cả? hắn ôm đầu, mắt nhắm lại, hắn nhớ tối hôm quá, hắn dẫn nó vô bar, rồi hắn uống rất là nhìu! Chưa bao giờ hắn uống nhìu tới vậy!!! rồi……….hình như nó đưa hắn về thì phải!! hắn nhớ man mác gương mặt nó vừa vác hắn,vừa lầm bầm j đó! (t/g: lầm bầm j? lúc đó TT đang ch-ửi ngươi đó!)
Rồi, hắn thấy TRANG THƯ? Hắn ko nhớ j nữa, chỉ nhớ là…………….đã hôn! Hôn? Hôn ai? TRANG THƯ sao có thể ở đây chứ? Mà lúc đó, trong căn phòng này, chỉ có nó và………..hắn!
Hắn như bằng tỉnh!! hắn hôn nó thật sao? vì vậy mà nó đã bỏ đi!! Hắn hoảng loạn hơn khi ko thấy đồ của nó đâu!! Hắn đi vào WC!! Rửa mặt cho tỉnh táo! Sao hắn lại lầm tưởng tới vậy chứ!!
“chết tiệt!” hắn đấm vào tường, bức tường khẽ rung lên, rồi trở nên yên ắng!!

“kịch!” chiếc xe chở nó vầ DUY dừng lại trước một khu nhà gồm 4 biệt thự! Một cái là cho papa và mama nó, một cái là cho KIỀU NHƯ, một cái là cho DUY và cuối cùng là cho nó! mỗi căn đều có đầy đủ ko gian như một căn nhà thật sự!! papa mama nó làm như vậy bởi biết tính KIỀU NHƯ vốn hay ghen tị! nên ko nên cho cả 3 sống chung nhà!! Nhưng nếu cho KIỀU NHƯ sống chung với họ còn nó và DUY sống riêng thì sợ 2 đứa sẽ buồn! và ngược lại! nên họ quyết định cho cả 3 người cuộc sống riêng tư với 3 ngôi nhà khác nhau! Có lẽ……..như vậy là tốt nhất!

“chào cậu chủ và cô chủ đã trở về!” ông quản gia cung kính! Nó và em nó khẽ gật đầu chào lại! rồi bước xuống xe! Nó bây giờ như một tiểu thư thật sự!! nó đã đội tóc giả, nên nhìn nó chẳng khác là mấy lúc chưa cắt tóc! Một vẻ đẹp mĩ miều mà bất kì chàng trai nào cũng mún đắm vào vẻ đẹp đó!
2 người gúp việc trong nhà chạy ra cầm vali của nó và em nó lên!! Nó liền bước lên phía trước!
Trên đường dẫn vào nhà, quản gia vẫn cung kính!
“Ông chủ và bà chủ hiện đang dự hội thảo bên PHÁP! Nên 3 ngày sau học mới về đc ạ!”
“dạ! cháu biết rồi! cảm ơn ông!” nó lễ phép nói lại!

“2 đứa ăn bám về rồi à!” khi đi ngang qua biệt thự của KIỀU NHƯ, chưa thấy người thì nó đã nghe thấy cái tiếng chanh chua của KIỀU NHƯ!
Nó nháy mắt, kêu em nó đi trước, để lại cho nó tự xử!! DUY lưỡng lự nhìn nó, xong cùng bước đi!



Khi em nó khuất , nó mới bắt đầu trả đũa!
Nó đưa đôi mắt ngây thơ ra, nhìn xung quanh!
“ngộ hen! Nhà mình nuôi con j vậy! sao tiếng của nó khó nghe quá!” rồi nó giả bộ đưa mắt nhìn vào biệt thự của KIỀU NHƯ!! “eo!! Sao chỗ này hôi quá vậy? mấy chị nói thử xem, con đó đang sống ở đây phải ko mấy chị?” nó lấy tay bịt mũi lại, rồi nhìn mấy chị giúp việc nói!!
Đương nhiên là một tràng cười liền được phát ra, ngay trước mặt KIỀU NHƯ! Điều đó làm cho KIỀU NHƯ tức đến đỏ cả mặt! nhận đc ánh mắt sắc lẻm của KIỀU NHƯ, mấy chị giúp việc bụm miệng lại nhưng vẫn ko ngưng cười! bởi đó là giúp việc bên nhà nó, mún đuổi cũng phải thông qua ý nó!! vả lại , ai cũng géc KIỀU NHƯ bởi cô là người hống hách, có phần chua ngoa! Bản tính thì tự cao tự đại! nên chẳng ai ưa cả!
KIỀU NHƯ liền đóng cửa, đi vào nhà, để nó đứng ở đó cười lớn!!
“đi thôi mấy chị!” nó nói, rồi cùng mấy chị giúp việc bước đi!
Nó khi im lặng, nhìn bề ngoài cứ như là một tiểu thư hiền lành, có phần lạnh lẽo, nhưng cái lạnh lẽo đó lại giúp cho nó có một sức hút lạ kì!
Hồi còn cấp 2, một ngày nó nhận ko dưới 10 bức thư tỏ tình ko chỉ của con trai trong trường mà còn có những anh cấp 3!! Đôi khi là…………đại học?!!
Nhưng chắc ko ai ngờ nó lại là một đứa quậy phá đến vậy!

“oa~~~!! Đã quá à!!! Nhà ơi!! Tao iu mày ~~~” nó hét lớn, nằm phịch xuống giường!! nó đứng dậy mở rèm ra!! Từ phòng nó có thể nhìn đc cái khu vườn rộng lớn đầy hoa do nó thiết kế!! nó mở của sổ, hương hoa tràn vào, làm nó cảm thấy vô cùng dễ chịu!!
Nó soạn ngay một bộ đồ, đi thẳng vào nhà WC!! Hôm nay phải đi chơi thỏa thích mới đc!!

Nó mặc quần short jean với cái áo “rách te tua” đầy cá tính và sexy! Kết hợp cùng đôi giày cao gót màu đỏ nóng bỏng! mái tóc uốn nhẹ, hất qua một bên, làm lộ một nửa khuôn mặt tạo vẻ đầy bí ẩn!
Nó móc đt ra, gọi cho 2 đứa bạn! 3 đứa hồi còn học chung trường đc phong là những “evil”! bọn con trai theo đầy bởi cả 3 đều xinh đẹp!
Người thứ nhất: MINH NGỌC, một cô nàng nhí nhảnh, phong cách thời trang dễ thương nhưng ko kém phần sexy! Nổi bật với đôi mắt to và nụ cười cực đẹp! chỉ cần cô nàng nháy mắt một cái là thêm một nạn nhân đổ gục dưới chân!
Người thứ hai: THANH NHÃ, một cô nàng khá là lạnh lùng so với cái tên nữ tính của mình! Thích những bộ đồ màu đen ! đương nhiên cũng sexy ko kém 2 nàng kia! nổi bật với đôi mắt đen và mái tóc tém cá tính!
Người thứ ba: ko ai khác đó là nó, TRANG THƯ!
Cả ba từng khuấy động cả khu vực khi còn học chung trường cấp 3 !Bất kì tay anh chị nào cũng biết đến họ như những bông hoa tàn bạo, đẹp sắc xảo bởi cả 3 hay tham gia vào những vụ đánh nhau!! Đa số là mấy đứa con gái đánh ghen!! Đương nhiên, phần thắng thuộc về ai thì ai cũng biết!
Nhưng từ khi nó chuyển trường, 2 người còn lại quyết định ko quậy nữa, chuyên tâm vào việc học! tuy nhiên mức độ nổi tiếng của 3 người vẫn ko giảm!

“ alo!” đầu dây bên kia, MINH NGỌC trả lời với giọng uể oải, theo nó đoán thì cô nàng mới ngủ dậy!
“cô nương!!tui về rồi nè!! Đi chơi ko?” nó hỏi! khẽ nhếch mép!!
“oa~~~~!! TRANG THƯ hả!!! tao nhớ mày nhaz!! Moah moah moah!!! Đi liền đi liền!! hức !! tụi tao chán quá mày ơi!! Ko có mày ko có chơi bời j hết!!” đầu dây bên kia, TRANG THƯ chu môi , than thở!
“nói nhìu!! Đi thì chuẩn bị nhanh!! Tui qua rước !! hê hê!” nó cười nham nhở!
“ok!” nói rồi MINH NGỌC cúp máy!
Nó dẹp đt, khỏi nói cũng biết MINH NGỌC đang gọi cho THANH NHÃ! Vì vậy mà nó khỏi gọi ! nó mở tủ, lấy một cái chìa khóa ra!

Nó cầm cái chìa khóa, xoay xoay trên tay!
“đến lúc cho mày ra khỏi gara rồi!!” nó nhếch môi, rồi bước ra khỏi phòng!
(Google Chrome 26.0.141)
PM|Trích|Like|Sửa|Xóa|Báo cáo|Cảnh cáo
_______________
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông

Hình đại diện của thành viên
#23 09/04/2013 21:28
chương 22
Nó bước xuống nhà, tất cả người giúp việc đều tôn kính chào nó!!
Nó đi thẳng tới gara!!
“bíp!” nó bấm nút, cánh cửa từ từ kéo lên, một chiếc xe mui trần màu xanh dương hiện ra! Đây là chiếc xe mà nó yêu nhất! đã rất lâu rồi, nó ko đc chạm vào chiếc xe này!
Nó ko mở của xe, nhảy vào, cắm chìa khóa, xong nhấn ga!!
Chiếc xe nhanh chóng lao vút đi!

“kịch!” nó dừng trước nhà MINH NGỌC!!
“MINH NGỌC!!!!” nó hét lớn!!!
Nhà MINH NGỌC là một dạng biệt thự nhỏ!! trông rất dễ thương với màu xanh lá cây và dây leo khắp tường!!
Từ cửa sổ tầng 2, MINH NGỌC ló cái đầu bù xù, trên miệng còn ngậm cây bàn chải đánh răng đầy bọt, nói với giọng ngọng nghịu!
“từ từ chứ!!! Mày mới gọi tao 5 phút trước!!! tao có phải supergirl đâu!” MINH NGỌC nhăn mặt, giương đôi mắt ngây thơ nhìn nó!!! ai biết đc khi đánh nhau trông MIINH NGỌC dữ dằn tới chừng nào chứ?
Nó hất tay, MINH NGỌC đóng của sổ lại, típ tục sự nghiệp bảo vệ răng miệng! nó ngồi trong xe, bật mấy bài rap của EMINEM nghe! Lâu lâu nhún nhảy, làm người đi đường nhìn như con điên!

Cánh của màu nâu gỗ mở ra, MINH NGỌC xuất hiện trong cái áo rộng thùng thình kết hợp cùng cái váy nhắn màu hồng! chân đi giày thể thao cực kì năng động! MINH NGỌC nháy mắt với nó, rồi tiến về chiếc xe của nó!

“ưm!!!! Tao nhớ mày quá à!!! Hic!! Tự nhiên chuyển trường, làm tụi tao quậy ko đc!” MINH NGỌC nhìn nó, chu môi nói!
Nó lạnh lùng nhấn ga, nói!
“ko có tao sao mà quậy ko đc chứ?”
“thì mày là nguồn cảm hứng của tụi tao, ko có mày, còn j để chơi chứ?” MINH NGỌC mặt bí xị nói!
Nó lườm con bạn! gì mà nguồn cảm hứng! nghe cứ như nó là người đẩy tụi nó vào con đường xấu vậy! nó bơ đi, típ tục chạy qua nhà THANH NHÃ!

“kịch!” nó dừng trước ngôi biệt thự cổ kính!!
Cánh cổng mở ra, nó bước vào! Nhà THANH NHÃ là một căn nhà bí ẩn! ngoài người thân hay bạn cực thân ra thì nhất quyết ko cho ai bước vào!!
Nó đi ở giữa đường, 2 bên là cây cảnh um tùm, khiến người nào đi trên con đường này chỉ thấy đc khoảng 1 mét ngay trước mặt, còn bao nhiêu là đều bị che sau tán cây!
Nó nhếch mép, mỗi lần tới nhà THNH NHÃ là luôn như vậy!!! nó nhìn MINH NGỌC, cô nàng đang bình tĩnh nhai kẹo gum! Nó nhớ lúc mà THANH NHÃ dẫn 2 đúa về lần đầu tiên, nó cứ tưởng đây là nhà ma! Còn MINH NGỌC thì sợ muốn khóc!!

“soạt!” nó nghe thấy tiếng động!!

“cảnh sát đây!! Giơ 2 tay lên!! Ko thôi sẽ bị giết!”

Giọng nói một người đàn ông vọng ra! Nó ngán ngẩm, tay giả bộ đưa lên miệng ngáp!

“ba nuôi à!! Cảnh sát sao mà giết người chứ?” nó nói lớn!!

Từ trong lùm cây, một người đàn ông mặc một bộ đồ vest bước ra! Đó chính là papa của THANH NHÃ! 3 năm trước, ông đã nhận nó và MINH NGỌC làm con nuôi!
Ông là chủ của một tập đoàn đá quý nổi tiếng! trên thương trường, ông là một người lạnh lùng! Nhưng khi trở về với vai trò papa thì ông lại trái ngược hoàn toàn!! Ông luôn thích đùa giỡn cùng những cô con gái của mình, dù là con ruột hay con nuôi!

“hề!! pa giỡn tí thôi!” ông cười phúc hậu! nụ cười làm lộ lên những vết nhăn trên gương mặt đầy khốn khổ!!
Ông một tay tạo nên tập đoàn này, trải qua biết bao nhiêu bất hạnh! rồi 10 năm trước, vợ ông bị một căn bệnh ung thư đã qua đời! nói tóm gọn, những đau khổ trên đời, ông gần như trải qua hết!!
Ông đưa tay nhìn đồng hồ, rồi xoa đầu nó!
“lâu rồi mới gặp con!! Thôi!! Pa đi đây!! Con ở lại chơi nhaz!” rồi ông nhanh chóng bước đi!
Nó nhìn theo dáng ông cho tới khi khuất dần!!
Lúc quay đầu lại thì đã thấy THANH NHÃ xuất hiện!!
Như mọi lần gặp, vẫn gương mặt lạnh lùng băng giá! Mặc một bộ đồ màu đen cùng quần bó màu đen với những vết cắt táo bạo! làm lộ làn da trắng của cô! Nếu là con trai thật sự thì chỉ muốn xịt máu mũi khi nhìn thấy THANH NHÃ! Nó nghĩ vậy!

Cả ba đã có mặt đủ!!! Con đường bắt đầu nóng rục bởi 3 cô nàng sexy trên chiếc xe mui trần xanh dương!
Đa số đều nhận ra 3 đứa nó! những “evil” xinh đẹp!

Nó dừng lại trước một quán bar quen thuộc , nơi mà lúc còn ở đây nó hay đi cùng với 2 con bạn!

Cả 3 bước vào, thu hút bao nhiu ánh nhìn!!! 3 đứa chọn cái bàn ở giữa, nơi có thể nhìn khắp sàn nhảy!

“quý khách dùng j ạ?” một bồi bàn xuất hiện, hỏi tụi nó!!

“một li cam!” THAH NHÃ nói!
“một li sinh tố dâu nhaz!” MINH NGỌC nói!
“một li sữa tươi!” nó nói!

“dạ!” bồi bàn nhìn nó, hỏi lại!! ngạc nhiên bởi cậu chưa từng thấy ai vào bar mà lại uống sữa!!
Nó nghiêng đầu nhìn người phục vụ!! nó nghĩ chắc tên này là người mới!! bình thường khi thấy nó, sẽ có người tự động mang ra cho nó li sữa tươi! Chứ ko có hỏi như người này!!! bởi ai cũng biết, chỉ cần mọt giọt rượu thôi là nó sẽ quậy ra sao!

“này!! sữa tươi! Sữa tươi!!” nó nói, tay quơ quơ gây chú ý với người phục vụ!!!
Chàng trai liền giật mình, hí hoáy ghi vào tờ giấy, xong nhanh chóng bỏ đi!

“mày làm cho người taz sợ rồi đó!” MINH NGỌC nhìn theo chàng trai đó, nói trách móc nó!!

Nó lại nghiêng đầu, nhìn con bạn!
“này!! đừng nói là……….”
“ưm!!! Dễ thương mà!” MINH NGỌC lém lỉnh!
Nó lườm con bạn!
“mày á!! Quen bao nhiêu người rồi! giờ bồi bàn ko tha là sao? thôi!! Tha cho người ta!! Người ta chỉ mong kiếm miếng ăn thôi!!” nó nói, giọng chế giễu MINH NGỌC! làm cô nàng giận đỏ cả mặt!
THANH NHÃ phì cười trước lời nói của nó!!
“kệ tao!!” MINH NGỌC phụng phịu! khoanh tay trước ngực, ra vẻ giận hờn!

Lát sau, 3 li nước đc đặt trong bàn, nó và MINH NGỌC bắt đầu rôm rả!

“này!! ở trường nội trú vui ko?” MINH NGỌC hỏi nó!
Nó uống một ngụm sữa tươi! Rồi chậm rãi nói!
“trường nào? BOY hay GIRL?”
MINH NGỌC khó hỉu! nó là con gái thì ở bên trường GIRL chứ?
“ bộ mày biết trường BOY ra sao hả?” MINH NGỌC tròn mắt!
Nó gật đầu “ tao đang ở đó mà!” rồi nó bình thản uống li sữa, mặc cho gương mặt ngạc nhiên của 2 con bạn!

“mày…………..mày làm j ở đó?” MINH NGỌC lắp bắp!

Nó nhìn MINH NGỌC, cười khẩy một cái, nó kể cho 2 con bạn nghe hết mọi chuyện!

“động trời thật là động trời mà!” MINH NGỌC lắc đầu nhìn nó!!!
“hừ!! tại tụi nó đụng tới HUY nên tao mới phải làm vậy thôi!” nó nói, nhún vai!
“hì!!! Vậy bọn đó còn sống ko vậy?” MINH NGỌC hí hửng!! cô bắt đầu ngưỡng mộ nó!! cái j cũng dám làm!! Nếu như nó bỏ đc cái tật sợ ma nữa thò chắc chẳng ai làm j đc nó cả!!
Nó nhún vai!! “gì mà sống chết chứ? Tui có phải sát thủ đâu!”
“vậy tui vô đó ở chung với bà nhaz!” MINH NGỌC chớp chớp mắt!
Nó liền lắc đầu nguầy nguậy!
“đừng nhaz!!! Pà vô trong chỉ có nước loạn! vả lại có chuyện nhờ 2 người!” nó nháy mắt tinh nghịch!
THANH NHÃ và MINH NGỌC đều nhìn nó!
“chuyện j?” cả 2 đồng thanh!
“2 người chuyển qua học cùng trường với KIỀU NHƯ!! Rồi chơi nó cho tui!” nó thì thầm!
“nhỏ đó làm j mày nữa à?” MINH NGỌC hỏi!
“ko!! chỉ là tao vừa nghĩ ra!! Tao ko thể làm j nó đc!! Nhờ tụi bây vậy?” nó nói tỏ vẻ tiếc nuối!
“sao ko làm đc j chứ?” lúc này THANH NHÃ lên tiếng!
“thì nó mà bị j thì papa mama tao lại lo lắng! tụi bây á!! Chỉ cần làm nó tức thôi!! Đừng làm lớn!! ok?” nó nháy mắt!!
MINH NGỌC tỏ vẻ suy nghĩ!
“vậy là tao phải chia tay bf của tao òi!”
“mày thì muốn thay ai mà chẳng đc!” nó châm chọc!!
“hì!!! Tui nói cái này nè!!” MINH NGỌC tỏ vẻ bí mật!!
“mấy người có first kiss chưa?” MINH NGỌC hỏi!
Nó xém sặc! first…………….first kiss?
THANH NHÃ nhìn MINH NGỌC một hồi rồi lắc đầu!! xong cả hai chuyển sang nhìn nó!! nó đỏ mặt, giả bộ cầm li sửa lên uống, che gương mặt đang đỏ lựng của mình!!
“gi……gì chứ? Sao nhìn tui như người ngoài hành tinh vậy?” nó lí nhí!!
MINH NGỌC chớp chớp hàng mi nhìn nó!! nhìn biểu hiện bối rối của nó !!!!



MINH NGỌC chớp mắt với THANH NHÃ! THANH NHÃ gật đầu, xong cả 2 tiến về phía nó, cười nham hiểm!!
“ai hả?” THANH NHÃ nói!
“ai………ai gì chứ?” nó cố gắng thu nhỏ người lại!
“thì người mà đã………chụt chụt với bà á!” MINH NGỌC nói, diễn tả động tác chu môi!
“có……….có đâu!” nó lắp bắp!
“THANH NHÃ!! Nghe nói gần đây có nhà ma mới mở!!đúng ko?” MINH NGỌC nói lớn, cố tình để nó nghe!! THANH NHÃ hỉu ý!! Gật đầu cười!
“nghe nói nhà ma này hay lắm nhaz!! Máu me ko hà!!! Nhớp nháp!! Mà mấy con ma thì bay qua bay lại vèo vèo luôn á!! Mà nghe nói từng có người chết vì chơi trò đó!! nên hình như hồn ma của người đó ám chỗ đó luôn rồi!!”
“ah!!! Tui nói tui nói!! Mấy người đừng kể nữa!! gê quá!!” nó bịt tai lại, hét lớn! đối với nó, cái j mà liên quan tới ma là chịu ko nổi! nó sợ ma nhất mà!!
MINH NGỌC và THANH NHÃ trở về chỗ ngồi!!! ra vẻ chờ đợi nó nói!!
Nó đan 2 ngón tay vào nhau, lí nhí!!
“thật ra………..tao bị cưỡng hôn!!
2 người kia ngạc nhiên!
“thật ra ko phải chỉ một lần!” nớ vẫn lí nhí!
2 người kia ngạc nhiên hơn!
“thật ra…………..tao bị tới 2 người cưỡng hôn lận!” nó nói, giương đôi mắt tội nghiệp nhìn 2 con bạn!!

“HAHAHAHAHA!!” 2 đứa kai ôm bụng cười!!

Nó chớp chớp mắt, ko hỉu mô tê j hết!
“vậy mày thích ai hả?” MINH NGỌC quệt nước mắt, nói!
“thích j chứ? Tao bị cưỡng hun nhaz!” nó tức giận!
“mày á!! Vậy tao hỏi mày! Mày bị cưỡng hôn, thế có đấm 2 thằng đó tới chết chưa?” MINH NGỌC chế giễu!!
Nó bắt đầu suy nghĩ!!! LÂM thì nó có **** rồi!! còn tên KHOA? Lúc đó hắn đang ngủ!! nhưng thiết nghĩ nó cũng đâu có rộng lượng tới vậy!!! bình thường nó sẽ đạp vào bụng hắn!! đá vào đầu hắn!! ch-ửi tới tấp!!
“tên ********!!! chết tiệt!! mi đi chết đi!! Đi chết đi!! Ta giết mi!!!! giết mi!!”

Đó!! nếu là nó, bình thường sẽ làm vậy!!! vậy tại sao với 2 tên này!! nó ko phản ứng j?

Nhìn gương mặt đầy biểu cảm của nó, MINH NGỌC lém lỉnh!!

“vậy là mày thích một trong 2 người rồi!” cô phán một câ làm nó bừng tỉnh!
(Google Chrome 26.0.141)
PM|Trích|Like|Sửa|Xóa|Báo cáo|Cảnh cáo
_______________
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông

Hình đại diện của thành viên
#24 09/04/2013 21:32
chương 23
“bốp!”
Hắn tung cú đấm trời giáng vào mặt tên đói diện, rồi không ngừng ngại tặng cho tên đó tiếp một cú đá vào bụng! xong hắn đè tên đó xuống đất, đánh không thương tiếc!!!
Bọn đàn em của hắn sợ hãi nhìn hắn như quái vật! DUY lắc đầu, trên mặt cũng là dấu chấm hỏi cho cái biểu hiện kì lạ hôm nay của hắn!! nạn nhân hắn đang đánh là ai chứ? Chỉ là cái thằng mới đi qua hắn!
Hắn chỉ hỏi một câu, “7h tối rồi mày đi qua đây làm gì?”
Tên kia ú ớ , xong hắn lao vô đánh !
Nói thật thì … hắn cũng không biệt tại sao đánh cái tên trước mặt! chỉ là sự biến mất của nó khiến hắn bực mình! Hắn cứ nghĩ vì nụ hôn tối hôm qua mà nó bỏ đi!
Hắn bị gì chứ? Sao lúc đó lại nhìn HẢI thành TRANG THƯ?
TRANG THƯ…dạo này hắn cũng không thấy cô ấy!! hắn đang điên vì nhớ sao? hay vì tội lỗi dằn vặt!
“thôi ngừng đi! Cái thằng đó muốn ngủm rồi mày không thấy hả?” DUY ngăn hắn lại, rồi nhìn lại nạn nhân, chỉ sợ thêm 5 phút thôi thì chắc chắn ở đây sẽ có án mạng!
Hắn cũng đã dừng tay, thở dốc!
“chết tiệt!” hắn hét lớn, tay đấm mạnh vào tường! bức tường không rung chuyển, nhưng tiếng vang của nó thật ghê sợ!
Hắn bước đi, không nói một tiếng! DUY và bọn đàn em không dám làm gì ngoại trừ việc đứng im nhìn bóng hắn khuất dần ở cuối hành lang!
“tụi bây còn đứng làm gì nữa, đưa thằng nhóc này vào viện đi!” DUY hét lớn! rồi cậu quay sang tên nhóc vừa rồi bị đánh!
“mày mà hé răng với giáo viên thì biết bị gì rồi đó!”
Tội nghiệp tên đó, bị đánh gần xỉu, nay còn bị hăm dọa! chắc cũng muốn từ giã cõi đời để được yên thân!

Còn về phần nó, sau chuyến đi chơi với 2 con bạn, tiếng của con NGỌC cứ vang trong đầu nó!!!
Nó thích một trong 2 người?
Có thích không?
Nó thích ai?
Mà…nó có thích không?
Ash…nó điên rồi nhaz!!! Nãy giờ nó nằm trên giường, cứ lăn qua lăn lại!!!

“ưm…tui thích ai?” nó thì thầm, mắt đăm chiêu hướng ra cửa sổ, nhìn về nơi có mặt trăng và hàng vạn ngôi sao!!
Sao cứ chiếu lấp lánh lấp lánh…mấy đám mây cứ nhẹ nhàng lướt nhẹ qua mặt trăng…rồi lại lướt nhẹ…vô thức…nó đi vào giấc ngủ!!!

Trong mơ, nó thấy mình mặc một bộ váy cực kì đẹp, với màu hồng và nhiều chi tiết bắt mắt! tóc nó thì hất sang một bên, len lỏi trong mớ tóc như dòng suối đó là một sợi dây biết tóa sang! Trông nó thật rạng ngời!!!

Bỗng một anh chàng đẹp trai từ đâu xuất hiện!

“my princess! Will you mary me?” anh ta quỳ xuống, trước mặt nó, gương mặt rạng ngời, nhưng nó nào chú ý đến!! nó chỉ đang bận…dán mắt vào cái nhẫn kim cười của anh ta!!!

Chíu
Chíu
Cái nhẫn phản xạ ánh sáng làm nó chói lóa!!
Nó ngấn ngấn nhìn tên trước mặt, trả lời!
“yes…I…do!!” nó nói!!!
Chợt từ đâu…hắn xuất hiện!!

“tránh xa ra!” xong hắn đá bay tên vừa rồi!!
Nó ngạc nhiên nhìn hắn!!
“ah!! Sao mi lại ở đây?” nó hốt hoảng, mắt trố lên nhìn hắn!
Hắn nở một nụ cười lãng tử, nhưng ánh mắt lại thuộc dạng…gian tà!
“anh đến là vì em!” hắn nói, từ phía sau rút ra một bông hồng màu đỏ!! Chợt tim nó đạp mạnh, tay đang giơ ra lấy cánh hồng thì…
“dừng lại!” một giọng nói vang lên, kéo theo đó là một cơn gió tuyết lạnh người lướt qua!!
Khi quay lại, một bông hoa thủy tinh chìa trước mặt nó!
“tặng cô!”
“LÂ…..LÂM!” nó lắp bắp!!
Vậy….là sao?
“tên kia! ai cho mi lên tiếng hả?” hắn hùng hồn, rút kiếm ra!
LÂM ngước nhìn hắn bằng nửa con mắt, tay cũng từ từ rút một thanh kiếm bằng thủy tinh ra!
“ai cũng được…nhưng không phải là mi!” LÂM lạnh lùng, nói một tiếng, là có một cơn gió lạnh lùng lướt qua!!!! Nó khẽ rùng minh!
“cô ấy là của ta!” hắn chạy lại, nắm lấy tay nó!
“không! Của ta!” LÂM noia , cũng chyaj lại, nắm lấy tay còn lại của nó!!
Rồi cảnh tượng bi hài bắt đầu!
“của ta! Cô ấy ở chung phòng với ta!” hắn gầm lên!
“của ta!! Ta có first kiss của cô ấy!” LÂM không kém, khoe thành tích của mình!!
“của ta!”
“của ta!”

Nó khổ sở, hết bị kéo qua bên này, lại bị kéo qua bên kia!!
“ah!! Mấy người rút kiếm ra…mà không chém nhau lại kéo ta chi vậy!” nó hét lớn!!
Nhưng hình như…gió cuốn lời nó đi mất tiêu!! 2 tên đó vẫn không ngừng kéo!!
“ahhhh!!! Mấy người tính giết ta hả?” nó hét to!!!!!!!!!!



“aaaaaaaaaaaaaaa!!”
“bịch!”

Nó mở mắt, lơ tơ mơ là mình đang ngồi dưới đất! hay nói đúng hơn, cái cơn đau ngay mông cho nó biết rằng nó vừa…té giường!!!
“ui da…đau quá!! Hic!! Tự nhiên nằm mơ thấy ác mộng mắc cười vậy trời!!” nó xoa xoa cái mông, thầm oán trách cơn ác mộng chết tiệt!!!

“ưm! Gì đây?” nó cầm cái điện thoại lên! Quái! Sao mới 6h sáng mà nó lại kêu!!

Nó từ từ lục lại trí nhớ…nó nhìn quanh…nó không thấy hắn…chợt nó buồn!! đây chẳng phải nó đã cài báo thức 6h sáng để dậy đi học hay sao? nó đang ở nhà mà! sao mà…thấy trống vắng!

Nó đứng dậy…bình thường thì nó sẽ trùm chăn ngủ tiếp! nhưng với cái tâm trạng buồn như con chuồn chuồn như vậy thì thà thức luôn cho rồi! chưa kể là lỡ gặp lại cơn ác mộng vừa rồi thì chắc…nó không sống nổi!

“chào cô chủ buổi sáng!” osin dưới nhà chào nó! nó liền gật đầu chào lại!
Khi nó đi rồi, osin trong nhà có dịp bàn tán!
“sao cô chủ dậy sớm vậy?”
“không biết! bình thường thì 11h mới dậy mà!”
“í chết! đi làm đồ ăn sáng thôi!”
“ờ há!! Cô chủ cũng dậy rồi! hic!! Bình thường 9h mới làm đồ ăn!”\
“thôi chết! siêu thị chưa giao đồ tới!”
“ah! Gọi điện hối họ giao lẹ đi!”

Đó! việc nó dậy sớm làm xáo trộn mọi việc trong nhà!! Nó…một đưa shay ngủ nướng…11h mới dậy! nên các osin trong nhà quyết định 9h mới nấu đồ ăn sẵn làm đồ ăn trưa luôn! Mọi osin nhìn nhau mà cùng một suy nghĩ…liệu hôm nay trời có mưa không? Điều gì lại khiến cho nó dậy sớm như vậy? (hic!! Nó dậy sớm mà cũng bàn tán xôn xao!!)

Nó mặc một cái váy màu xanh lá, một cái nón lưỡi trai ngồi trên xích đu để suy nghĩ…miên man! Hay nói đúng hơn là nó đang tự kỉ!>”<
“chị!” chợt nó nghe giọng của em nó! nó quay mặt lại, đập vào mắt là gương mặt…bất ngờ của HUY!
“em bị gì vậy? sao mặt lại…” nó chạy lại, cứ sợ HUY bị gì đó! HUY vốn cơ thể yếu đuối, điều gì cũng có thể xảy ra bất cứ lúc nào!
“em…là chị đó! chị bị gì mà dậy sớm vậy?” HUY chật vật né bàn tay của nó ròi nói!!
“chị thì sao chứ?” nó nghiêng đầu!
“bây giờ là…6h30!” HUY nói, nó gật đầu!
“mà…chị thì đang tỉnh!” HUY nói tiếp, nó cũng gật gật cái đầu!
HUY im lặng nhìn nó…rồi cậu phì cười!
“chị…em nói thật đó!! bình thường nếu ở nhà thì tới 11h chị mới dậy! vậy mà…” HUY nói lấp lửng!!
Sau vài giây suy nghĩ…cuối cùng nó cũng hiểu được vấn đề!
“thì sao chứ? Lâu lâu chị dậy sớm thôi!” nó chu môi nói!! Nếu khai là nó gặp ác mộng, té giường nên thức thì…giết nó đi!>”<
“còn em thì sao hả?” nó đánh trống lảng! biết được tính bà chị mình, HUY cười hiền!
“em thì ngày nào chẳng dậy sớm chứ!” cậu nói!
Nó im lặng, thầm trách mình ngôc!! Ai chẳng biết em nó hằng ngày dậy sớm để tập thể dục chứ?
Nó nhìn em nó…nó biết em nó làm vậy để cho mọi người thấy là mình khỏe mạnh! rằng HUY không phải là một kẻ hoàn toàn yếu đuối!
“chị chạy với em nhaz!” nó cười tươi!
“chị đang mặc váy đó!” HUY ngạc nhiên nhìn nó! hôm nay chị của cậu cứ làm mọi người đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác không ngừng!!
“haiz!! Có sao đâu! Chạy nào!” nó liền chạy trước!
HUY liền lắc đầu! chạy theo!
“chị…đây là lần đầu tiên chị chạy với em đấy!” HUY nói!
“hồi nhỏ, chị có cho em chạy nhảy với ai đâu! Chị cứ sợ…em gạp chuyện!” HUY tiếp!
Nó thấy nghẹn nghẹn nới cổ họng!
“em…không giận chị chứ?” nó nhỏ giọng!
HUY quay lại nhìn nó, cậu cười sảng khoái!
“sao giận chứ? Chị luôn quan tâm em, không có lý do gì để giận chị!” HUY nhún vai!
Nó cười!
“vậy bây giờ 2 chị em mình chơi một trò đi!” nó cười lém lỉnh!
“trò gì?” HUY hỏi!
“ahhhh!! Bắt chị đi!” nói rồi nó chạy lên phía trước!!
HUY cười , rồi cậu cũng chạy theo!!
Trên cái sân vườn đầy hoa và cỏ nhiều màu sắc rộn tiếng cười của 2 chị em!! 2 thân hình cứ vui đùa tạo nên một khung cảnh vui mắt! từ trong nhà, các osin cứ nhìn ra! Chợt họ thấy ấm lòng!!

Chỉ mong tiếng cười không bao giờ kết thúc!
(Google Chrome 26.0.141)
PM|Trích|Like|Sửa|Xóa|Báo cáo|Cảnh cáo
_______________
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông

Hình đại diện của thành viên
#25 09/04/2013 21:33
chương 24
Các học sinh trong trường nội trú cứ 3 tháng được về một lần, có người mong 3 tháng để được về, có kẻ chẳng mong gì cái khoảng thời gian đó, hay có những người như KHOA đây, chẳng đoái hoài gì tới cái lúc đặt chân về nhà cả. Thế nên trong đầu cậu dường như đã quên đi cái quy định đó, để rồi đến bây giờ, vẫn không nghĩ được cái lí do tại sao HẢI lại bỏ đi như vậy? cái nụ hôn đó, cái vị ấm ấm mềm mại đó, dẫu có men rượu cậu vẫn không thể quên được.
Nó thật tuyệt vời!

Nó thật ********!
KHOA vò đầu, cậu đã làm gì vậy hả? cậu nguyền rủa cái nụ hôn đó, tại nó nên HẢI mới bỏ đi, cậu cảm thấy dằn vặt, sao tim lại đau thế này? bạn bè không thiếu, thế mà từ khi nào HẢI đã trởi nên rất quan trọng với KHOA, cảm thấy vô cùng trống vắng. nhưng nếu là 2 thằng con trai với nhau, tại sao lại có cảm giác này? với DUY, cậu chưa bao giờ cảm thấy như vậy, vậy với HẢI, đó là cảm giác gì? Hay là cậu…là gay? Không? Không phải chứ? Hài! Cậu vẫn còn cảm giác với TRANG THƯ, sao có thể là gay? Không phải? chắc chắn không phải? nhưng…còn HẢI?
Càng nghĩ KHOA càng rối, càng rối lại càng vò đầu bứt tóc.
“mày làm gi vậy? sắp hết tóc rồi kìa!” từ phía sau, DUY đập vào vai KHOA, cười cợt.
KHOA không nói gì, 2 tay dừng vò đầu, móc túi ra điếu thuốc, nhanh chóng một làn khói trắng xuất hiện, đến bây giờ KHOA mới chú ý đến DUY. Trên vai DUY là cái ba lô to tướng.
“mày tính đi đâu à?” KHOA rít điếu thuốc.
“tao về nhà ông già! Tới thời hạn rồi!” DUY nhìn lên đồng hồ “tao đi đây! Trễ rồi!” rồi DUY bước đi, bóng cậu khuất dần, chỉ còn vang đâu đó tiếng bước chân của cậu.
KHOA ngồi đó, rít điếu thuốc rồi lại nhả ra một làn khói. Tâm trạng thật rối bời.

2 hôm sau, cha mẹ trỏ về, có lẽ người mừng nhất là nó, không đợi 2 người bước vào nhà, nó đã lao ra ôm chầm lấy 2 người, xém chút nữa nước mắt rơi vì vui mừng.
KIỀU NHƯ đứng từ xa, biễu môi, xong đi thằng một mạch vào nhà.
Nó thì cứ đứng đó ôm ba mẹ mình, nó nhớ ba mẹ lắm, đã 3 tháng rồi còn đâu.
“con nhỏ này, buông ****** ra coi, mới về nhà, chưa kịp thở gì hết đã bị mày làm chết rồi!”
Mẹ nó cằn nhằn, đương nhiên không thiếu nụ cười trên môi.
Nó nghe xong ngớ người, thoáng đỏ mặt xong phụ mọi người xách va li vô nhà.
Ba mẹ nó ngồi xuống ghế sô pha, nó và Huy cũng ngồi xuống.
“chuyến đi này rất thành công, lúc đầu ba tưởng chỉ đi xã giao thôi, không ngờ, chúng ta lại được một hợp đồng lớn…ngày mai chúng ta sẽ đi trao đổi với khách hàng, sau đó sẽ kí hợp đồng!”
Ba nó nói, gương mặt khẽ cuoif, có vẻ như rất hài lòng về chuyến đi lần này.
Nó húp một ngụm trà, giơ ngón cái lên.
“ba con là số một”
Em nó cũng đang húp một ngụm trà, xém nữa là sặc trước hành động đó của nó, hồi đó, nó không bao giờ làm những hành động này trước mặt ba mẹ, nó luôn tỏ ra là một cô tiểu thư dịu dàng, hay ít nhất là yêu kiều.
Ba mẹ nó cũng ngạc nhiên, khi thấy mọi người nhìn mình, nó mới khẽ liếc qua ngón tay cái đang đưa ra giữa không trung, liền chấn chỉnh lại.

“e hèm! Ý con nói…ba là người tuyệt nhất!”
Rồi giả bộ e thẹn uống trà tiếp, nó thầm tráh, từ khi học nọi trú, nó gần như dữ dằn hơn hẳn để bảo vệ em nó, chưa kể một thời gian nó ở chung vói bọn con trai, nên không thể tránh khỏi việc bị nhiễm được.
Nhắc tới cái nội trú BOY, nới mà nụ hôn đầu lẫn nụ hôn thứ hai rồi nụ hôn thứ ba bị cướp, nó lại thoáng đỏ mặt, cần ly trà lên để che gương mặt đang đỏ ửng, nó tự hỏi hắn đang làm gì ta? Liệu hắn có nhớ việc hôm bữa? rồi nó lắc đầu, chắc không đâu! Hắn đang say thế mà! ờ mà nếu hắn nhớ…thì như thế nào…hắn sẽ bị ám ảnh rằng hắn đã hôn một thằng con trai…mặc dù nó là con gái…
Nó cứ lắc đầu, rồi nhắm chặt mắt, xong thơ thẩn ra để ngồi suy ngẫm, mải mê đến nỗi ba nó đang kêu mà nó không nghe được, khhi mẹ tói lay nó, nó liền giật mình dạ một cái.
“dạ gì mà dạ! con nhỏ này…” mẹ nó cốc vào đầu nó “ba con đang hỏi ngày mai con đi cùng ba tới công ty không?”
Nó quay sang nhìn ba nó “đi tói đó làm gì vậy ba?” nó hỏi.
Ba nó cầm ly trà lên húp một ngụm, chậm rãi “thì con cứ lên, coi như là học hỏi vậy thôi, cả 3 đứa phải đi đó chứ! Cuối buổi, ba định mời giám độc bên công ty đó đi ăn, sẵn…gia đình chúng ta lâu rồi không đi ăn chung với nhau”
Nó nghe xong gật gù, rồi nỏ nụ cười thật tươi.
“con đi ạ!”
HUY cũng cười, xong dạ một tiếng.
“ba mẹ mệt rồi, nghỉ ngơi đi, con với HUY cũng đi đây, chuẩn bị cho ngày mai ạ”
Nói xong, nó đứng dậy, cúi đầu chào ba mẹ nó, rồi cùng HUY đi ra ngoài.
Ra tới ngoài, nó thở hắt ra, “không muốn đi tí nào” nó lầm bầm.
HUY nghe thấy vậy, liền thắc mắc “vậy chị đồng ý làm gì? Thật ra em cũng không thích những chỗ đông người”
Nó nhìn em nó rồi cười khổ “em không thấy ba đang có tâm trạng tốt sao? chị nó từ chối à?”
Tới trước nhà riêng của HUY, nó đặt hai tay lên vai HUY “em chuẩn bị thật tốt nha! Đừng thức khuya đọc sách nữa, lấy sức mai đi ăn linh đình, chúc ngủ ngon!”
“chúc chị ngủ ngon” HUY đáp.
Nó đứng đó đợi tới khi HUY đã vào trong rồi mới chịu đi.



Hôm sau, nó mặc một cái váy trang nhã màu kem, rồi cùng HUY và KIỀU NHƯ tới công ty của gia đình.
Gia đình nó là một công ty trang sức khá nổi tiếng, hiện đang cố gắng phát triển để mở rộng phạm vi ra nước ngoài, vì vậy mà hợp đồng lần này sẽ là bàn đạp giúp công ty nhà nó thành công. Đó chính là hợp đồng với hãng thời trang KING nổi tiếng thế giới, ít nhất là hãng KING có chỗ đứng vững chắc tại MĨ, nghe ba nó nói lại, lần này hãng của họ sẽ cho ra bộ sưu tập thời trang “WIND”, họ muốn ỏ bộ sưu tập này phải có những trang sức đi kèm theo, hoặc có thể là trang trí trực tiếp đá quý lên những bộ quần áo đó.
Nó liền thắc mắc, nếu chủ đề đã là “WIND” thì những bộ trang phục đó phải mang phong cách nhẹ nhàng, chí ít là vậy, nếu trang trí thêm đá quý, chẳng phải trông chúng sẽ nặng nề sao?
Nghe vậy, ba nó liền nhăn mạt, rồi ông đáp “đó sẽ là chuyện của chúng ta, đầu tiên, chúng ta phải có cái hợp đồng này đã”
Nó nghe xong, gật gù, rồi im lặng suốt quãng đường.
Xe tói nơi, gia đình nó liền bước xuống xe.

Tất cả các nhân viên nhân cơ hội này mà chiêm ngưỡng đại gia đình của giám đốc, quan trọng là chiêm ngưỡng các “con cưng” của giám đốc nổi tiếng làm ăn này.
Người đầu tiên, kiêu ngạo, mặc chiếc váy ren quyến rũ, trên gương mặt đeo mắt kính màu đen, làm nổi bật gương mặt thu hút, mái tóc được thả tự nhiên, đen mượt, quấn lấy gió, làm tôn lên thân hình cân đối nhẹ nhàng của KIỀU NHƯ.
Người thứ hai, người con trai có gương mặt tri thức, làn da trắng nhưng cho dù đang cười tươi thế nào cũng không che được cái xanh xao của bệnh tật, mặc áo sơ mi và quần Tây đơn giản, cậu ta ra vẻ một công tử bột chính hiệu, nhưng vẻ đẹp thì vẫn có thể khiến cho các cô nhân viên ở đây phải điêu đứng.
Người thứ ba, ăn mặc đơn giản hơn cả người thứ nhất, mái tóc (giả) óng ả, được uốn như ngọn xuối thả xuống, tóc ở 2 bên tai được cột ra sau, để vài sợi tóc mai rũ xuống, ôm gương mặt có làn da trắng mịn, chiếc mũi cao thanh tú thêm cặp mắt to, nhiêu đó thôi khiến các chàng trai phải mềm lòng, chỉ muốn lao vào ôm nó để che chở, vì trông nó lúc nào cũng yếu đuối. (nhưng sự thật lại…phủ phàng)
Cả đại gia đình tiến vào, như tạo nên cơn cuồng phong cho công ty, tất cả nín thở nhìn họ, rồi nhanh chóng thở gấp để tiếp tục công việc.

Đến phòng họp, nó cùng HUY và KIỀU NHƯ, ngồi trên dãy ghế dành cho thư kí, quan sát cuộc họp, ba nó làm vậy cũng để cho cả 3 có bài học đặng sau này bước chân vào thương trường.
Giám độc bên công ty thời trang tới, cả phòng đều đứng dậy chào ông ta, đương nhiên, cả 3 người cũng vậy.
Nó quan sát người đàn ông trước mặt, gương mặt vuông, đôi mắt khá nhỏ, được che bởi cặp mắt kính, trên khóe mắt có nếp nhăn, nhưng trông vẫn khỏe khoắn, và từng hành động thật dứt khoác, không tốn một giây, nhanh chóng giám đốc 2 công ty hòa vào công việc, bàn luận đủ điều về hợp đồng cũng như về tương lai, hoàn toàn về công việc.
Nhưng…nó thì đang ở trong sự kinh ngạc, kinh ngạc tột cùng.
Sợ hãi…nó sợ gì?

Kinh ngạc? nó ngạc nhiên vì điều gì? Sao nó lại có thái độ như vậy?
Người khiến nó trở nên như vậy, chính là người mà giám đốc bên công ty thời trang KING dẫn theo, THÁI NHẬT DUY!
Trái đất tròn? Không! Nó quá nhỏ là đăng khác!
DUY đi lướt qua nó, và cũng tiến về một cái ghế ở góc phòng, cậu không quan sát cuộc họp, chỉ nhìn về phía chị em nó.
HUY luôn là nạn nhân của DUY, còn ạ gì hơn chứ?
Còn nó thì khác, nó bây giờ không phải là HẢI, nó là TRANG THƯ, là con nhỏ mà DUY chỉ mới nhìn thấy một lần tại quán bar, tại sao cô ta lại ở đây?
Nhưng cũng không khó đoán được, 2 người là con của giám đốc công ty đá quý này, DUY khẽ nhếch mép lên cười, trong đầu lóe lên nhiều trò chơi thứ vị với nó.
(Google Chrome 26.0.141)
PM|Trích|Like|Sửa|Xóa|Báo cáo|Cảnh cáo
_______________
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông

Hình đại diện của thành viên
#26 09/04/2013 21:36
chượng 25
Giám đốc 2 bên chỉ biết lo họp với nhau, không ai để ý đến biểu hiện kì lạ của nó và HUY.
HUY dường như hơi sợ hãi, quên mất rằng vị trí của mình bây giờ không phải là ở trường.
Còn nó, nó sợ cái gì? Mờ hồ lắm, nó không biết, nó không biết tên DUY có nhớ nó không? Hay có nhận ra nó là HẢI không? Hoặc nếu chỉ biết nó là TRANG THƯ, đứa mà đã gặp ở quán bar đó, cậu ta sẽ làm gì?
Đầu óc nó như muốn nổ tung, rối bời, 2 bàn tay cứ báu vào nhau.
Cuộc họp chỉ kéo dài 2 tiếng, khi kí xong hợp đồng, 2 bền đồng ý đi ăn trưa cùng nhau, khi bước ra khỏi phòng họp, DUY kéo nó lại.

Nó cố giấu vẻ sợ hãi, ánh mắt giận dữ nhìn DUY.
“chuyện gì?” nó nói.
DUY nhếch miệng cười.
“tôi nhận ra cô, chẳng phải TRANG THƯ đây sao? Cô là chị của cái thằng mọt sách đó à?”
Nó vùng vẫy, nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay của DUY.
“thì sao nào, đừng có đụng vào em tôi!” nó rít qua khẽ răng.
DUY ghé sát mặt nó.
“xem ra cô rất ghét bọn tôi, nói đi, tại sao cô lại tiếp cận KHOA?”
Nó điếng người, không thể để tên này biết được, nó hất mặt.
“tiếp cận gì chứ? Chính cậu ta bám theo tôi thôi!”
“thằng đó rất thích cô” DUY nhận xét.

Nó sững người, “thằng đó”, cách nói như vậy là sao? Chẳng phải 2 tên này là bạn thân sao?
DUY như nhận thấy điều thắc mắc của nó, liền chậm rãi.
“tôi không bao giờ xem thằng đó là bạn, nó chỉ là một thằng ngu mà thôi” rồi DUY thì thầm vào tai nó “đúng không? HẢI”
Nó đẫy mạnh DUY ra, hoảng hốt khi nghe câu nói đó.
“sao…sao cậu biết?” nó quát lên.
DUY đút 2 tay vào túi quần.
“tôi nói rồi, thằng đó chỉ là một tên ngốc, chỉ tên ngốc mới không thấy được điểm giống nhau giữa HẢI và thằng mọt sách đó, giữa HẢI và TRANG THƯ”.

DUY nói cứ như đó là điều hiển nhiên, nó chỉ biết tròn mắt nhìn DUY, một hồi lâu sau hít lấy hơi dài, rít quá kẽ răng.
“vậy thì sao hả? Cậu biết rồi đấy, tôi là HẢI, và cũng là chị của HUY, thì sao nào? Cậu sẽ nói với KHOA à, ok! Cứ nói, nó chẳng làm gì được tôi ra, việc đó chỉ khiến cho việc trả thù của tôi nhanh hơn thôi”
DUY nghe nó nói xong, liền cười lớn.
“hình như có hiểu lầm gì ở đây thì phải?”
DUY nói lẫn trong tiếng cười vang, nó lại tiếp tục ngẩn người ra, nó vốn rất thông mình, nhưng sao mà hôm nay…nó lại ngu ngốc tột độ.
DUY ngưng cười, cậu hướng mắt nhìn nó thích thú.
“cô nên hiểu, nếu KHOA biết cô là con gái, lại là đứa con gái mình thích, cậu ta sẽ coi như đã bị sỉ nhục…mà kẻ sỉ nhục cậu ta…dù là con trai hay con gái…đều không có đường sống yên ổn”
Nó khẽ rùng mình trước câu nói đó, có một lần, nó thấy tên KHOA cầm cây gậy đầy đinh, không một chút đắn đo khi hạ tay với người khác, đúng, nó đã thấy, tên KHOA là một tên máu lạnh. Nó mím chặt môi.
“tôi không sợ”
Nó nói như để cứu vãn tình hình, nó ghét cảm giác nà nó ghét bây giờ, nó có cảm giác không hay khi đối mặt với tên này.
DUY khẽ xoa mặt.
“chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nhìn cô run như vậy mà còn nói không sợ sao?” DUY nói châm chọc nó.
“tôi không run, cũng chẳng sợ” nó hét toáng lên.
“này hai đứa, không đi à?”
Chợt ba nó xuất hiện, gọi lớn, nó quay lại gật đầu với ba nó xong chạy tới. Ngay khi bóng ba nó khuất, DUY liền kéo nó lại, thì thầm.
“cô vẫn không yên với tôi đâu! Lát nữa chúng ta sẽ bàn tiếp”.



Rồi DUY thong thả bước đi.
Nó cảm thấy hơi choáng, mọi thứ như đổ ầm, nó bắt đầu sợ hãi, nửa tin lời tên DUY nói, nửa không. Một lát sau, nó lắc đầu nguầy nguậy, rồi chạy theo ba nó, chuyện gì tới sẽ tới, nó cần bình tĩnh ngay lúc này.
Bữa ăn được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng, ai bước vào đây có lẽ sẽ phải lóa mắt với vẻ sang trọng và màu vàng của nhà hàng này. Cũng đúng thôi, đây là nhà hàng tầm cỡ quốc tế, chỉ những giới thượng lưu mới bước vào đây được.
Ngồi hẳn trong phòng VIP, 2 giám đốc ngồi gần nhau, tiếp tục bàn với nhau về công việc, con nó thì cứ ngồi thừ người ra đó, KIÊU NHƯ thì ngạo mạn, làm lơ tất cả mọi thứ, lấy điện thoại ra àm thú vui tiêu khiển.
Ngồi chung một bàn, chúng một phòng, nhưng dường như ai cũng chỉ làm việc của riêng mình.
Tim nó đập mạnh, khi bắt đầu giả trai, nó không ngờ mọi chuyện lại rắc rối đến vậy, không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy. Nó chỉ có ý định bảo vệ em nó khi giả trai thôi, rồi sau đó lại xuất phát chuyện trả thù, bây giừo lại vướng vào tên DUY, mọi thứ càng lúc càng phức tạp, dường như không có điểm dừng, không nó nút thắt để có thể gỡ rối.
Đến bây giờ, nó nhớ đến 2 con bạn của mình, họ sẽ cho nó lời khuyên nên biết làm gì. Haiz, nó lị vò đầu.
“thức ăn không ngon à con?” mẹ nó hỏi, nó giật mình, giương đôi mắt lơ ngơ nhìn mẹ nó, rồi nhìn lên bàn, nãy giờ lo suy nghĩ, mà không để ý thức ăn đã được dọn lên từ khi nào, nó luống cuống cầm dao nỉa lên, luýnh quýnh cắt miếng thịt, gương mặt nó đỏ ửng vì xấu hổ.

“ha ha! Con của giám đốc NHẬT đều là nam thanh nữ tú cả, thật đáng ghen tị”
Ba nó cười khà, rồi đáp “con trai của ông cũng rất tuấn tú đó chớ”
Xong 2 bên người tưng người bốc, nó cầm dao nỉa được một hồi, rồi lại trở về nhưng cái suy nghĩ lòng vòng đó.
Giám đốc KING đứng lên, nói có việc bận, liền cáo lễ về. Sau một hỏi chào hỏi, cuối cùng giám đốc KING cùng DUY bước ra ngoài, nhưng trước khi đi, DUY kịp lén đưa cho nó một tờ giấy.
“5h chiều nay gặp ở công viên thành phố”
Nó nh9ìn tờ giấy, lặng người mấy giây.
“chị ơi…tên đó”
HUY lay nó, gương mặt cậu nhăn lại khó khăn, thật là khó chịu khi kẻ ăn hiếp mình lại là con của một giám đốc quyền thế đến vậy, mà lại còn hợp tác với công ty gia đình minh. Nó nhìn HUY, nắm chặt tay cậu.
“em đừng sợ, không có gì để sợ cả, em cứ sống theo cách của em, nếu hắn đụng đến em chị sẽ không tha thứ, em iết mà, đúng không?”
Nó tuôn nguyên một tràng những lời từ đáy lòng, HUY mím môi nhìn nó, rồi cậu gật đầu, gương mặt đã giãn ra một chút.
Nó thở phào, trở về với dĩa thịt bò thượng hạng đang bày trước mặt, chiều nay…tên đó muốn gì?

Bữa trưa diễn ra tốt đẹp, sau khi về đến nhà, nó lôi điện thoại ra, kể cho MINH NGỌC và THANH NHÃ chuyện của mình. MINH NGỌC bất bình, la toáng cả lên, ch-ửi rủ-a cái tên đó, nhưng nó không quan tâm, nó chỉ muốn nhận được lời nhận xét của THANH NHÃ.

THANH NHÃ im lặng một hồi rồi nói với nó bằng giọng nghiêm túc.
“đúng là chuyện tên đó biết bí mật của cậu không là gì cả, nhưng nói thật, nếu chuyện cậu giả trai ra ngoài, người ngoài sẽ nhìn cậu như thế nào? Còn gia đinh cậu nữa, còn một chuyện là rõ ràng công ty của gia đình tên đó chính là bàn đạp giúp ba cậu, hắn lại là con trai cưng của cái công ty đó, chỉ cần một tiếng, hợp đồng có thể hủy,đương, số tiền bồi thường chẳn là gì với KING, vả lại chỉ cần ngỏ ý một cái, bao nhiều công ty đá quý sẽ sẵn sàng nhưỷ vào để thế chỗ, nói tóm gọn cậu đang ở tình trang bị động, tốt nhất nên nghe theo hắn lần này đã, rồi từ từ tìm đường thoát sau”
Gương mặt nó thoáng nét sợ hãi khi nghe THANH NHÃ phân tích, MINH NGỌC nghe THANH NHÃ nói cũng ngưng la ó.
Nó hít một hơi dài cám ơn 2 con bạn xong cúp máy.
Nó nằm phịch xuống giường, ngước lên trần nhà.

Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, mọi thứ càng lúc càng rối răm. Rồi nó cốc vào đầu mình, nó muốn trả thù, phải, trả thù, trả thù tên KHOA, kẻ đã sai người ức hiếp em nó, kẻ đã khiến em nó phải đau khổ, không yên nổi một giây trong cái trường đó, đúng, là trả thù, không có gì phải đắn đo cả.
Vậy thì nó phải giữ bí mật chuyện HẢI và TRANG THƯ là một , có như vậy sự trả thù của nó mới thành công được, đúng, phải là như vậy!
(Google Chrome 26.0.141)
PM|Trích|Like|Sửa|Xóa|Báo cáo|Cảnh cáo
_______________
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông

Hình đại diện của thành viên
#27 09/04/2013 21:38
chương 26
Chiều hôm đó, nó xuất hiện trong công viên thành phố, mặc một bộ đồ đơn giản với quần short và áo thun, nhưng không kém phần cá tính. Đương nhiên, không quên mái tóc giả dài mượt.
Nó thong thả ngồi xích đu ăn kem cây, với tình cảnh bây giờ, nó không muốn căng thẳng tí nào.
Khi cây kem chỉ còn lại cái que, cũng là lúc DUY đến trên một chiếc moto.
“lên xe” DUY nói.
Nó lườm lườm, rồi đứng dậy.
“tôi có đi xe riêng” rồi tiến về phía chiếc xe mui trần màu xanh của mình, ngồi lên xe, nói vọng ra.
“rồi! cậu dẫn đường đi! Đi đâu hả?”
DUY nhìn nó, nhếch mép, xong chạy vù đi.
Chiếc moto lao đi xé cả gió, nó phải cố gắng lắm mới thấy được cái bóng thoăn thoắt ở phía trước mặt.
“đúng là tên khùng” nó lầm bầm.
“két!” chợt moto dừng lại đột ngột bên vệ đường, nó bất ngờ, theo quán tính, chạy vượt lên rồi mới dừng lại được.
“a! cậu…bị gì vậy hả?” tim nó còn đập thình thịch “muốn chết hả? xém nữa đụng cậu rồi đấy, còn xém gây ùn tắc giao thông nữa, tôi không muốn có rắc rối với cảnh sát đâu!” nó hét lên nguyên mọt tràng, truyền ánh mắt giận dữ qua cái gương chiếu hậu đang hản chiếu hình ảnh của DUY.
DUY chầm chậm chạy lên hía xe nó.
“cô muốn trả thù cho HUY- em của cô?”
Nó ngẩn người, tên này biết sao?
“vậy…chúng ta đều chống lại tên KHOA, hay thật! chúng ta là đồng minh đấy” rồi DUY đưa tay ra bắt tay với nó.
Nó nhìn bàn tay của DUY, ngớ ngác, xong tức giận hất tay của DUY.
“đừng đùa! Tôi không cần đồng minh”
Đối với nó, tránh xa DUY càng xa càng tốt, bởi tên này không hề đơn giản tí nào! Riêng việc hắn đang lật lọng KHOA cũng chứng tỏ được con người hắn là một tên nguy hiểm.
DUY nhếh miệng cười.
“tùy cô vậy, nhưng nói trước, cô vẫn không yên với tôi đâu, thu lại cái thái độ vừa rồi đi”
Bị DUY uy hiếp, nó liền xìu xuống, quả thật…rất nguy hiểm.
DUY lấy điện thoại ra, bấm gì đó, rồi đưa cho nó.
“nghe đi!” DUY ra lệnh. Nó không dám cãi, cầm lấy kề lên tai.
“alo!” đầu dây bên kia là giọng của KHOA, chợt nó thấy lúng túng, nó nhìn DUY, DUY hất mặt bảo nó trả lời.
“a…alo!” nó nói.
Bên kia im lặng một hồi, rồi hình như có tiếng cười hắt ra.
“HẢI à? Cậu đang ở đâu vậy hả? có biết tôi lo lắm không?”
Nghe vậy, nó bất ngờ! sao hắn phải lo cho mình?
“ờ! Tới thời hạn, tui về nhà mà, không biết sao? Chẳng lẽ…cậu không có số điện thoại của tôi”
“không” KHOA trả lời “lúc nào cậu cũng ở bên tôi, đến nỗi tôi quên luôn xin số điện thoại, thật là ngốc”
Nó đỏ mặt, “lúc nào cũng ở bên”, ý nói gì hả?
“sao cậu lại dùng số của DUY? DUY đanng ở đó à?” KHOA hỏi.
Nó bối rối “à! Bất ngờ không? Nhà mình với DUY…gần nhau, bọn mình vô tình gặp thôi” nó nói dối, rồi nhanh chóng chớp lấy cơ hội chuyển máy qua cho DUY “ cậu muốn nói chuyện với DUY không? Tôi đưa máy cho DUY nè” rồi mặc cho KHOA ú ớ đầu dây bên kia, liền phóng điện thoại đưa cho DUY.
DUY nhận máy, nói gì đó với KHOA rồi cúp máy.
“cô cũng thấy đó, hình như hắn thích ‘HẢI’ rồi” DUY phán.
Nó cúi gầm mặt, chợt hình ảnh nụ hôn hôm đó hiện về.
“đương nhiên! Hắn sao biết được người bên cạnh mình lại là con gái chứ! không những vậy còn là TRNAG THƯ, cô nghĩ đi, nếu hắn biết thì sẽ như thế nào hả?” DUY nói.
Tim nó đập thình thịch, lại là uy hiếp đây mà.
“cậu muốn gì?” nó hỏi lại.
“ngày mai, hãy trờ về trường với tôi” DUY nói, nó ngạc nhiên, lâu lắm mới được về nhà, tại sao lại phải trở về sớm như vậy chứ?
“quyết định vậy đi, ngày mai, hẹn gặp lại trên trường” DUY nhìn ra phía sau, rồi đội mũ vào “hình như ‘họ’ tới rồi, không muốn rắc rối thì chạy nhanh lên” rồi phóng xe như bay giống hồi nãy.
Nó đang ngẩn ngơ, khó hiểu nhìn ra phía sau, gần như phát hoảng khi thấy xe cảnh sát.
“tên chết tiệt” nó ch-ửi thầm, rồi rồ ga chạy đi.

Hôm sau, nó lẳng lặng dọn dẹp về trường.
Khi đang trên xe, nó mới dám gọi điện cho HUY, bảo là mình có việc phải đi trước.
Quăng đt lên ghế, nó ngả người ra sau. Sao tên DUY lại kêu nó về trường chứ? để làm gì nhỉ? Hừ! nó phải nghe lời thôi, nếu không muốn ảnh hưởng đến công ty ba nó, thậ sự, nó không ngừo có ngày chuyện trả thù dường như đơn giản vậy phải rắc rối như thế.



2 tiếng sau, trường BOY đã ở ngay trước mặt, vì là kì nghỉ, nên sân trường vắng lặng, lớp học không một bóng người, kể cả khu nội trú cũng không có ai, chỉ lác đác vài tên không muốn về nhà thì còn ngồi đâu đó tự kỉ. (giống tên KHOA-hắc hắc)
Kéo va li trên hành lang để về phóng, nó chán nản, thời gian quý báu được bên ba mẹ yêu dấu, thế mà phải hy sinh vì chuyện gì đâu không, nhưng lỡ phóng lao thì phải theo lao, nghĩ vậy, tiếng thở hắt của nó càng rõ.
Chợt phía trước nó có ai đó chặn lại, nó không buồn ngước mặt lên để xem đó là ai, chỉ chán nản đi vòng qua, thế đấy, cả người khác cũng muốn làm nó mệt mỏi.
“bộp”
‘người lạ’ kia chợt nắm tay nó lại.
Rồi ôm nó, nó bổng nghẹt thờ.
“cậu đây rồi! DUY nói đúng, cậu về trường thật rồi”
Nó tròn xoe mắt, thì ra là KHOA.
“cậu…cậu buông ra trước đi…tui…tui khó thở rồi” nso đỏ mặt, lúng túng nói.
KHOA buông nó ra, nắm chặt 2 vai của nó.
“đưa điện thoại của cậu cho tôi” KHOA nói. Nó nghệch mặt, KHOA cười.
“tôi rút kinh nghiệm rồi! phải lưu số điện thoại của cậu thôi, nếu để giống như vừa rồi chắc tôi chết mất”
Nó càng khó hiểu, tên này đang nói gì vậy nè, nhưng lười suy nghĩ, nó cũng đưa điện thoại cho KHOA.
Đang bấm điện thoại, chợt KHOA nhớ điều gì đó, nhìn nó.
“chuyện hôm bữa….tối hôm đó…hình như tôi có làm gì với cậu thì phải”
“khụ khụ…” nó ho sặc sụa “cái…cái gì…làm gì…là làm gì chứ” nó hét toáng lên, đỏ ửng cả mặt, thấy vậy KHOA cũng đó mặt.
“tôi….không cố ý…không cố ý thật đó”
Mặt nó đỏ như gấc.
“nè…nè! Không có gì hết…cậu với tôi không có hun nhau đâu…chết!” nó bịt miệng lại.
‘ngu rồi’ nó thầm nghĩ.
Thấy nó như vậy, chợt KHOA cười lớn.
“vậy mà nói không có gì!”
Đến giờ, mặt nó đã đỏ lắm rồi, nó cầm va li, chạy về phòng. Lúc này, KHOA mới bằng tỉnh! Nó thừa nhận…cậu vui vậy sao? Thật….tối hôm đó…hôn thật à?
(Google Chrome 26.0.141)
PM|Trích|Like|Sửa|Xóa|Báo cáo|Cảnh cáo
_______________
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông

Hình đại diện của thành viên
#28 09/04/2013 21:43
chương 27
“rầm”
Nó đóng cửa phòng thô bạo, nhưng có lẽ nó hiện giờ cũng không để ý đến điều đó.
“mình…mình vừa nói gì vậy nè…ash!” nằm úp xuống giường, nó không ngừng dùng gối đập vào đầu mình. Một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ cái gối, nó như bình tĩnh trở lại, lặng người đi. Chẳng phải mùi của hắn sao? Nó đang nằm nhầm giường rồi!
“thơm thật” nó nói, rồi ôm cái gối vào lòng, cảm giác thật dễ chịu, mùi dầu gội cao cấp, rất thơm, nó có thể cảm nhận được mái tóc nâu mềm của hắn, tưởng tưởng gương mặt hắn lúc ngủ, sóng mũi cao thanh thoát. Không hiểu sao, nó thấy gì đó rất dễ chịu và ấm áp trong lòng, mặt áp sát vào cái gối, đôi mắt nhắm nghiền, và ngủ hồi nào không hay.
‘TRẦN MẠNH KHOA’, nó mang cái tên này…vào trong mơ.

‘ầm ầm’
Ngoài trời đổ mưa thật to, hất những hạt mưa vào ô cửa, tiếng mưa lớn, dày đặc, bao trùm cả ngôi trường nội trú. Nó lờ mờ mở mắt, điều đầu tiên nó cảm thấy là cái lạnh từ không khí, hơi ẩm bốc lên nồng nặc, nó siết mình trong cái chăn, lười nhác mở mắt nhìn ra ngoài.
Mới có 4h chiều, mà trời đã tối hẳn, bên ngoài, nó không thể nhìn thấy hàng cây bởi màn mưa quá dày. Mới ngồi dậy, nó lại thả tự do cho lưng chạm giường thì ‘ọt ọt ọt’.
Bụng nó đang biểu tình!
Nó nhăn mặt, ngồi phắt dậy, xoa xoa bụng, nó đã ăn trưa đâu!



“bán cho cháu 2 cái bánh bao, một ly sữa, một lon lipton, một mì xào…à! Cho cháu 3 bịch bánh bông lan kia đi!” nó nói một hơi, không thèm để ý gương mặt ngạc nhiên của người bán trong căn tin.
Ôm một đống đi ra, nó phải khổ sở lắm để không cho đồ ăn rơi xuống sàn. Nhưng cái bánh bao ở trên cùng lại không nghe lời, đi theo tiếng gọi của lực hút trái đất mà rơi xuống.
Nó trố mắt nhìn cái bánh bao…thôi rồi!
Nhưng trước khi cái bánh chạm đất, một bàn tay lại đưa ra.
“cẩn thận chứ”
Nó nhìn lên, là LÂM.
“oa~ cám ơn cám ơn! Cậu là ân nhân của tôi đấy” nó cười tươi.
LÂM nghe xong, phì cười, trở thành ân nhân chỉ vì một cái bánh bao ư? Nên buồn hay vui đây.
“cậu trở lại sớm nhỉ?” LÂM nói, vừa bước cùng nó trên hành lang, tay không quên cầm giùm nó vài thứ.
Nó thở hắt ra, mặt xụ xuống.
“ờ! Có tí chuyện, nên…quay lại” rồi nó nhìn LÂM “cậu cũng vậy, sao cậu lại ở đây vào giờ này, đáng lí ra nên ở nhà”
LÂM nghe xong, mắt bâng quơ nhìn ra màn mưa ngoài kia, nhếch miệng cười, có phần khinh bỉ.
“nhà?” cậu bĩu môi.
Khi thấy ánh mắt thắc mắc của nó đang nhìn mình, LÂM lắc đầu, rồi đi tiếp.
Nhà! Từ khi nào cậu có nhà chứ? có ai cho cậu biết khái niệm của từ ‘nhà’ được không? Như thế nào gọi là nhà? Cậu không biết câu trả lời, chỉ biết, cái biệt thự to lớn kia…không phải là nhà cậu! chắc chắn là không phải.
2 người ngồi ngoài hành lang, nó lóc chóc, ngồi lên cửa sổ, vừa ngắm mưa vừa ăn, còn LÂM thì vẫn đứng bên cạnh nó.
Nó thì cứ ăn, còn LÂM thì đăm chiêu, cả 2 tuyệt nhiên không nói một lời.
“phụt…khụ khụ khụ” nó ho sặc sụa, đo slà hậu quả cho việc vừa ăn vừa uống nước khí thế. Chưa kể đó lại là sữa, nên mặt nó lấm tấm những giọt nước màu trắng.
Không nhịn được cười, LÂM cười thật lớn khiến nó đang ho cũng phải dừng lại.
“khụ khụ…cậu thấy người khác…khụ khụ…sặc nên vui lắm sao…khụ khụ” nó gương mặt đỏ vì xấu hổ, nói với lời tức giận.
LÂM nghe xong, vẫn không dừng cười, đến khi cười không nổi nữa, cậu mới nhìn nó.
Gương mặt thì dính đầy sửa, đôi mắt mở tròn xoe, đôi môi bĩu ra giận dữ, LÂM lắc đầu, rồi lấy khăn ra lau mặt cho nó.
“cậu hài quá!” LÂM nói.
Nó nhăn mặt, đúng là xấu hổ quá, mắt nhắm chặt, để cho LÂM lau mặt cho mình.



Tia nắng đầu tiên lấp ló sau tấm rèm cửa, nó nằm cuộn tròn trong chăn mãi không muốn dứt, cố gắng vứt hết mấy tia nắng đáng ghét kia ra khỏi mắt mình.
“roẹt”
KHOA vung tay một cái, tấm rèm đã được hất sang mọt bên, cửa sổ như bừng sáng với hàng ngàn tia nắng lọt vào, nó nhắn mặt khó chịu, thu gọn người lại trong chăn.
“ah! Cậu làm gì vậy…cho tui ngủ…” nó lầm bầm.
KHOA tiện tay, giật tấm chăn trên người nó.
“dậy! tôi dẫn cậu đến chỗ này”
Nó càng nhăn mặt.
“không đi không đi! Ngủ…tui muốn ngủ…oa~ cho tui ngủ” nó nói, đồng thời, KHOA cũng nắm tay vực nó dậy.
“nhanh! Tôi sắp trễ giờ rồi!”
“A A A A!!!! tôi không đi đâu hết! tui còn ngủ mà…cho tui ngủ đi…” nó hất tay KHOA ra, thân người ôm chặt lấy cái gối.
Hắn hừ một tiếng rõ mạnh, lúc này, nó như tỉnh được 40%, linh cảm điều gì đó…
“nếu không dậy thì…đành dùng biện pháp này vậy”
Nghe hắn nói, đôi mắt nó mở to ra, nhanh chóng quay người lại, nhưng không kịp, hắn đã kịp chọc léc nó.
“HA HA HA! Tha…Tha cho tui….tui dậy….HÁ HÁ HÁ! Dậy…dậy nè…đừng chọc nữa…ôi mẹ ơi!…buồn cười quá!!!” nó nói trong hơi thở khó nhọc, hắn thì càng thích thú, miệng cười khoái trá.
Đúng là một cách gọi nó dậy hiệu quả! (mặc dù với phương diện con trai với nhau…việc này có hơi…=.=)
10 phút sau, nó đã cùng hắn đứng trước cổng trường , hắn ung dung lưng tựa vào tường, lâu lâu còn huýt sáo. Còn nó không ngừng ngáp lấy ngáp để, đến nỗi hắn ung dung cỡ nào cũng phải nhăn mặt.
“sâu ngủ!” hắn phán.
Nó nghe thấy, lườm hắn một cái, ai không cho nó ngủ hả? giờ lại còn nói?!?
Nó thở hắt ra, đáng lí giừo, nó phải ở trên giường, đắp chăn, nhắm mắt mà ngủ, rồi nghĩ về hiện tại, nó càng lườm hắn sắc hơn! Không ngờ có ngày nổi chứng, bắt nó dậy sớm, rồi đứng trước cổng trường như bọn điên!!!

Từ cuối đường, một chiếc xe buýt tiến về phía 2 người, rôi dừng lại.
Nó ngẩn ngơ nhìn hắn, hắn thì mỉm cười, leo lên xe, thấy vậy nó định quay lại bỏ chạy, nhưng liền bị hắn nắm áo.
“lên!” hắn ra lệnh, mặt nó xụ xuống, đành ngoan ngoãn lên xe vậy, mặc kệ xe này nó đi đến đâu, chri cần có ghế là nó có thể ngủ tiếp!
Khi cánh cửa đã đóng, nó liền năhn mặt với không khí trong đây, ồn ào quá thể! Làm sao có thể ngủ chứ? 2 hàng ghế đều là những người nó không quen biết, không ai cả, bọn họ nhìn có vẻ muôn màu vạn trạng.
Kẻ tóc xanh, người đầu trọc, không ai giống ai, trên tay ai ai cũng một lon bia, miệng không ngừng la hét, nhất là khi hắn đã lên xe thì không khí còn náo nhiệt hơn nữa, dường như không ai để ý đến sự xuất hiện của nó.
Nó chen lấn, né những giọt bia đang bắn tung tóe.
“HẢI”
Nó nghe hắn gọi nó, gương mặt phút chốc mừng rỡ ngước lên, thấy hắn đang khổ sở với tay ra với nó, một dòng người đang lôi kéo hắn ngồi xuống cùng họ, nó ngán ngẩm lắc đầu như ý nói “lo cho thân cậu trước đi”, rồi tìm chỗ cho mình.
“huỵch”
Một thần hình nào đó, lo chạy đến chỗ hắn, va cả vào nó mà không hề hay biết.
Nó loạng choạng, ngã ngay xuống một cái ghế trống.
Nó thở phảo nhẹ nhõm, hên là ghế trống không thì…
“anh là ai?”
Tiếng nói nhỏ nhẹ bên cạnh vang lên, khiến nó giật cả mình, nó tưởng chỉ có mình nó ngồi đây thôi chứ! sự lúng túng thể hiện rõ qua mặt nó.
“à! Mình là…mình là…” nó gãi đầu, biết nói sao nhỉ? Cả bản thân nó cũng còn chưa biết bọn họ là ai? Nhìn qua tên KHOA đang khổ sở từ chối bia từ mọi người, nó biết không thể cầu cứu hắn được nữa rồi!
Nó mím môi, nhìn cô gái đó, một cô nàng xinh xắn, trong bộ váy len trễ vay, làm lộ một làn da trắng quyến rũ, nhưng đôi mắt lại đượm buồn.
nó lí nhí, ngón tay run run chỉ về hướng tên KHOA.
“chính tên đó dẫn tôi lên đây, thực chất tôi vẫn không biết…chuyện gì đang xảy ra” nói tới đây, nó rùng mình khi nhìn không khí tỏng xe, bọt bia, tiếng cười đùa, tiếng nói, ồn ào nhức cả lỗ tai. Liếc mắt nhìn một cái, nó thấy cả tài xế kai cũng đang… “tiêu diệt” một lon bia.
(Google Chrome 26.0.141)
PM|Trích|Like|Sửa|Xóa|Báo cáo|Cảnh cáo
_______________
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông

Hình đại diện của thành viên
#29 09/04/2013 21:45
chương 28
“anh tên gì?” cô gái đó hỏi nó.
“à! Mình tên là HẢI, hân hạnh được biết!” nó cười gượng gạo, mắt vẫn không ngừng nhìn ông tài xế và lon bia trên tay ông ta.
“em tên NHIÊN” cô gái đó cười lại với nó, nó gật đầu, chợt cô ta đưa ra trước mặt nó một cục kẹo.
“tặng anh! coi như là quà làm quen”
Nó có phần hơi ngạc nhiên, nhận lấy cục kẹo, nó cảm thấy có cảm tình tốt với cô gái này, nếu nó là con trai thật thì có lẽ sẽ bị tiếng sét ngay.
Sau một hồi nói chuyện, nó mới biết tất cả mọi người ở đây đều là “người nhà” của KHOA. Nói nôm na, khi làm đại ca trong trường, KHOA quen họ , những người đa phần đã bỏ học. nhưng theo những gì cô gái kia nói, họ rất là tốt, không phải đụng ai cũng đánh, KHOA và họ xem như là anh em, nên được gọi là “người nhà”. Khoảng vài tháng 1 lần, KHOA tổ chức một chuyến đi biển với họ. còn NHIÊN là em họ của KHOA, cũng có phần quen biết với họ, theo NHIÊN nói, đây là lần thứ hai cô đi chung với nhóm người này.
“ra là vậy” nó gật gù hiểu chuyện, hèn chi tên này hôm nay lại “tốt bụng” lôi nó dậy.
“anh được anh KHOA dẫn theo vậy chắc cũng khá thân với ảnh đúng không?”
NHIÊN nghiêng đầu, nụ cười tỏa nắng đó không ngừng xuất hiện trên gương mặt cô nàng.
Nó chợt chùng xuống. thân với hắn? không! Nó chỉ đang trả thù thôi, rồi nhìn hắn đang cười đùa với anh em ở cuối dãy ghế, mắt nó như phủ sương. Đó chỉ là giả tạo! hắn không ngần ngại cầm gậy đinh đánh người khác thì làm sao có thể cười được vậy chứ? hài!
“anh bị gì vậy?” NHIÊN lay nó khi thấy nó im lặng quá lâu, nó luýnh quýnh.
“à à! Chắc vậy! hì! Bọn anh ở chung phòng mà” nó gãi đầu, phải xưng hô với một đứa con gái khác là anh thì thật kì lạ.
“anh…dễ thương quá!” NHIÊN nói, nở nụ cười.
Nó phút chốc đỏ mặt, một đứa con gái khen thằng con trai mà lại…tỉnh như vậy sao? Nó liền bối rối à một tiếng.
Cô nàng liền quay mặt ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh, nó thở phù, sao lại có con gái như vậy chứ? thật đáng ngưỡng mộ.
No ngồi lẳng lặng nhìn vào trong xe, nó không dám nhìn ra cửa sổ để khỏi nhìn thấy mặt NHIÊN. Không khí trong xe ồn ào thật, lại hòa cùng tiếng động cơ xe không ngừng. nhưng đúng là thứ gì lặp lại mãi cũng thành nhàm chán, mặc dù ồn là thế, nhưng cơn buồn ngủ của nó đã trở lại, nó ngáp một cái rõ to. Nó không khách sáo bởi cũng chẳng ai để ý đến nó cả. mắt nó lim dim, nó dựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại, dần dần đi vào cơn mơ.

“anh HẢI! tới nơi rồi”
“ưm! Tui ngủ…cho tui ngủ” nó khẽ cục cựa mình, vẫn không chịu mở mắt. nghĩ mình đang nằm trên giường, nó lăn qua để tránh tiếng nói. Ngay lập tức, môi nó chạm sàn xe!!!
“rầm”
“um….h…” nó rên rỉ, ngồi dậy ôm hặt mũi lại, không khéo máu chảy rồi. lúc này nó mới chịu mở mắt, nhìn xung quanh, thấy khung cảnh thật lộn xộn với lon bia vứt bừa bãi lung tung, nhưng tuyệt nhiên lại không có một ai, trừ NHIÊN ra.
Nó nghệch mặt khi thấy cô nàng đang ôm bụng cười, nghĩ đến chuyện vừa rồi, nó xấu hổ. nhìn ai đó chụp ếch, không cười vỡ bụng là may!!!
Nó xụ mặt xuống, hình như mũi đã chảy máu thì phải, nó càng lấy tay bịt chặt mũi, thở bằng miệng, thấy cô nàng kia cứ cười, nó bực dọc.
“cười…cái…gì…chứ?”
“HA HA HA HA!” NHIÊN càng cười lớn khi nghe cái giọng ngọng ngọng của nó khi lấy tay bóp mũi lại. (cái này chơi cũng vui^.^)
Nó dậm chân một cái, hướng về cửa xe đi thăng.
“khoan! Em xin lỗi…tại…ha ha…tại buồn cười quá! Anh đứng lại đã, để em…ha ha…em có đồ y tế” NHIÊN tiến lại gần nó. nó xụ mặt, giờ xuống xe chưa chắc tìm được bông băng, thôi thì ở trên xe vậy.

Nó xụ mặt, giờ xuống xe chưa chắc tìm được bông băng, thôi thì ở trên xe vậy. nó đứng yên cho NHIÊN sơ cứu cho cái mũi đáng thương của nó.
“HA HA HA HA HA HA” NHIÊN lại ôm bụng cười, bởi gương mặt như con heo của nó . nó nhíu mày, cô nàng này cười gì mà cười hoài vậy, mà lại cười trên nỗi đau của người khác. Nghĩ vậy mặt nó lại đỏ bừng bừng, mang tí tức giận xuống xe, nó đùng đùng bước đi.

“rào rạt”
Nó chợt khựng lại, trước mặt hiện là biển.
Một khoảng không màu xanh trước mắt khiến nó phải lặng người, sóng trắng tha hồ liếm bãi cát vàng ngọt lịm, phía chân trời không một giới hạn, không thấy gì ngoài cái nền màu xanh bất tận.
“HẢI, cậu đây rồi, tôi tìm cậu nãy giờ” hắn đặt tay lên vai nó.
Nó từ từ quay mặt lại, gương mặt nó lờ đờ, nổi bật là…miếng gạc trắng ngay mũi. Hình ảnh không mấy đẹp đẽ nhưng…có phải tại gió biển không mà nó lại thành vô cùng dễ thương dưới mắt hắn. hắn mím môi…tim hắn lại đập lỗi nhịp…
“tôi…tôi…a! chân tôi dính cát…” hắn liền quay lưng lại, tiến về phía đám người nhộn nhịp ngay kia.
Nó thộn mặt, nhìn xuống dưới chân hắn, buòn cười! hắn đang đi chân đất…lấy gì mà không dính cát được nhỉ?
“này chờ tui!” nó nói với theo, xong nhanh chóng chạy theo hắn.
Hội người đang bày biện đồ ăn, giờ nó mới để ý còn có vài cô nàng trong mấy bộ đồ sexy, họ đang cười đùa với những người đàn ông còn lại. kì lạ, nó rùng mình, nó không mấy thiện cảm với những người này. Mà tại sao nó lại ở đây nhỉ? Tính quay sang hỏi hắn, nhưng hắn hình như lại bị lôi vào mấy lon bia rồi, nên thôi.
Thu mình tại một góc khác, nó lẳng lặng nhìn biển. ước gì LÂM ở đây nhỉ? LÂM, chẳng phải nghĩa là rừng sao? Nó mỉm cười, rừng với biển…



“anh HẢI sao ở đây? Vào ăn đi chứ?” NHIÊN ở đâu xen vào vòng suy nghĩ của nó, cô nàng nói rõ to, khiến những người còn lại chú ý đến nó.
“nhóc này là ai đây KHOA? Sao lại mang con nít tới chứ?” một người con trai tóc dựng đứng chỉ vào nó.
Con nít? Nó giận đùng đung, đỏ cả mặt, định đốp lại thì đã bị KHOA kéo lại.
“đây là bạn cùng phòng với tôi, hiền lắm đấy, mấy anh đừng ăn hiếp tội nghiệp” rồi nguyên đám phá lên cười, đến lúc này, mặt nó càng đỏ. Nó hất tay KHOA ra, hất mặt, nó mà ra tay thì dẹp gọn mấy người chỉ trong 10 phút nhá!
“hey nhóc, gương mặt này là sao?” tên tóc dựng đứng kia xoa xoa đầu nó.
“ya! Tui không phải là nhóc” nó hét lớn, họ lại càng cười. nó choáng váng, nó muốn về trường, nó đang ở cùng đám nào thế này, cười cười lúc nào cũng cười.
Nhưng nó chợt nhận ra…KHOA cũng cười….đúng…hắn cũng cười!
Nó luôn cho hắn là một kẻ giả tạo, tại sao khi bên nó, hắn lại cười nhiều vậy chứ? giừo lại thêm câu hỏi, tại sao khi bên những người này, những người hắn cho là người thân…hắn cũng cười rất rất là nhiều. tại sao?
“chưa gì thộn mặt ra rồi, thôi lại đây ăn đi nhóc!” người kia lại nói, kéo nó xuống cái thảm đã đầy đồ ăn.
Nó phụng phịu, thay chữ nhóc cho nó được không?
(Google Chrome 26.0.141)
PM|Trích|Like|Sửa|Xóa|Báo cáo|Cảnh cáo
_______________
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông

Hình đại diện của thành viên
#30 09/04/2013 21:48
chương 29
Một hội ồn ào, mấy lon bia cứ được mở ào ào không ngừng, nó lảo đảo, chỉ có mùi rượu thôi mà nó đã thấy hơi choáng. Khó chíu bởi đầu bắt đầu nặng trịch, nó đứng dậy, chạy ra bờ sóng hít thở.
Để lại một khối âm thanh hỗn độn phía sau, nó tiến về những âm thanh rì rào vui tai phía trước. nó xoay xoay cổ, đứng đây một hồi, nó tỉnh táo hẳn ra. Nó sợ cái viễn cảnh nó say xỉn, rồi lại nói lung tung…rùng mình một cái, nó không dám nghĩ tới cái cảnh nó bị phát hiện là con gái…
Ngồi trên một tảng đá khá to, nó hướng mắt về biển, những hàng cây dừa vươn bóng, che cho nó giữa cái nắng trưa gắt gỏng.
Đầu nó tựa vào gối, tiếng gió ù ù bên tai, nhưng không hề khó chịu, không ồn ào, nó cứ như đang nghe một bài hát không lời, chỉ có giai điệu, những nốt nhạc đầy ngẫu hứng.

‘êm quá’
Nó mỉm môi cười, không khí nó đang thở thật tỏng lành, dễ chịu, có cả mùi nước hoa thoang thoảng…khoan! Hình như có ai vuốt tóc nó…có khi nào…ma!!!!
“AAAA” nó hét toáng lên, lấy tay ôm đầu, co người lại, nhưng vì đang ở trên tảng đá, nó không may té lăn quay xuống đất.
“anh HẢI! anh sao vậy?”
NHIÊN leo xuống, đỡ nó dậy.
“trời…trời…em…em….” Nó lắp bắp, tim nó đang đập rất mạnh, nó sợ hãi, còn mém nữa là khóc! Đùa à! Nó dợ ma nhất trên đời đấy!
“em chỉ cho anh mượn chân làm gối ngủ thôi mà” NHIÊN cũng quýnh lên theo.
Nó thở hồng hộc, rồi lấy tay vỗ ngực…làm nó cứ tưởng là đang có ma vuốt đầu nó.
“em vuốt đầu anh chi vậy…làm….anh hết hồn” nó thét lên, tay không ngừng vỗ ngực, trên gương mặt nó, mồ hôi chảy ra đầm đìa. NHIÊN nhìn nó, rồi bụm miệng cười.
“chứ anh nghĩ là gì vậy? nghĩ có người đang ‘sàm sỡ’ anh à?” NHIÊN lém lỉnh.
Nó đỏ mặt, sàm sở?
“em…em nói gì vậy?”
“thì…anh sợ bị người ta sàm sỡ…ha ha! Con trai kiểu gì vậy?” nói rồi NHIÊN bỏ chạy, nó tức giận công xấu hổ, nhanh chóng đứng dậy để đuổi theo. Nhưng mới đứng được 1 giây, một cơn đau từ chân truyền đi, nó nhăn mặt, khuỵu xuống sau khi la lên một tiếng đưu đớn.
Cát trắng đẫm màu máu của nó, đỏ một khoảng, nó nhăn mặt, hình như nó đạp trúng vỏ ốc khác bén. Từ lòng bàn chân, nó thấy rát vô cùng, nhăn mặt, nó gần như phát khóc.
“chuyện gì vậy?”
Nó ngước mặt lên, một giọt nước từ khóe mắt nó lăn dài.
“cậu bị gì vậy? sao lại khóc?” hắn luýnh quýnh, trong đám nhậu vừa rồi, hắn là người tỉnh nhất, vì nghe thấy tiếng la của nó nên hắn mới mò tới đây.
“đau…hức…đau quá!” nó nấc lên như con nít, nó không chịu nổi nữa rồi, vừa mới bị hù cho phát khiếp, giờ còn bị đau nữa!
Hắn giật mình bởi một vùng màu đỏ loang lổ dưới chân nó, hắn cầm chân nó lên, phía dưới là một mảnh vỏ ốc cắm rất sâu.
“đừng khóc nữa! nín đi!” hắn bối rối, nhưng nó lại khóc to hơn, hắn nắm lấy vai nó.
“đừng có khóc!” hắn nói, nó bỏ ngoài tai, mặc cho lời hắn bảo.
Hắn nhắm mắt lại, áp đầu mình vào đầu nó…



Không gian trở nên im bặt, mắt nó mở to, to lắm…
LÂM hôn nó khi cậu mơ ngủ, có thể là cậu cố ý, nhưng đó là LÂM.
Hắn có lần hôn nó vì say…nhưng…hắn cũng đang tỉnh…sao lại hôn nó?

“cậu…cậu làm gì…vậy?”
Sau 1 phút ngẩn ngơ, nó mới thốt được nên lời.
Hắn mở to mắt nhìn nó, gương mặt đỏ bừng, chính hắn cũng không biết hắn vừa làm gì? À! Hắn đã hôn nó, nhưng tại sao hắn lại làm vậy? khẽ quay mặt đi, hắn lúng túng gãi đầu.
“anh Hải đâu rồi?” Nhiên quay lại khi không thấy nó đuổi theo, cảnh tượng trước mtwj làm Nhiên ngạc nhiên. Hải và Khoa, cả 2 đang đỏ mặt, hắn thấy Nhiên lại càng lúng túng, may mắn Nhiên không thấy cảnh vừa rồi, nghĩ vậy hắn nói.
“Hải đạp phải vỏ ốc,…” hắn nhìn nó “em cầm máu cho cậu ta đi” rồi hắn bỏ đi một mạch.

“anh Hải…anh Hải…”
“bốp”
“ANH HẢI”
Nhiên đánh vào lưng nó một cái rõ mạnh, nó nhăn mặt đau đớn.
“ya…em làm gì vậy…ah! Đau lắm đó!” nó quát.
“phù…em tưởng ốc ma mượn hồn anh rồi chứ” Nhiên thở phào, tay vỗ vỗ lên ngực.
Nó khẽ đứng dậy, một cơn đau từ chân nó lan đi, khiến nó phải ngồi xuống, mặt nó ngơ ngác khi nhìn chân mình đã bị quấn với một lớp băng dày cộm.
Nó ngước đôi mắt ngơ ngác nhìn Nhiên, cô nàng phụng phịu.
“anh không cám ơn em được một tiếng sao? Không có em chắc nãy giờ anh chết vì mất máu”
“có tới mức đó không?” nó nhíu mày.
“thì…không nói nữa? anh Khoa làm gì anh mà khiến anh như người mất hồn vậy?”
Nghe câu hỏi này của Nhiên, nó đỏ bừng mặt, trong đầu lại xuất hiện nụ hôn vừa rồi, hắn…hắn vừa hôn nó. Tay nó khẽ sờ lên môi, tại sao hắn làm vậy? chẳng lẽ…giả thuyết hắn bị gay là đúng? Nó chợt ôm ngực, nó tối nào cũng ngủ cạnh hắn, có khi nào…?!?
(Google Chrome 26.0.141)
PM|Trích|Like|Sửa|Xóa|Báo cáo|Cảnh cáo
_______________
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông

Trang 1, 2, 3, 4
Trả lời nhanh

Chủ đề tương tự
Ai đang trực tuyến?