CUỘC THI ĂN MÌ ỐNG- Chương 7
7 Tôi làu bàu: - Thật là một lũ khốn kiếp. Mọi chuyện đều tan vỡ. Tôi bị mất đứt cái điều khiển từ xa. Thằng Guts Garvey lấy cắp của tôi vậy mà tôi không thể làm gì để đòi lại. Tôi thấy sợ khi tới gần nó, nó lại có thể ấn nút cho tôi chạy lùi. Tôi cảm thấy buồn và chán nản vô cùng, chân bước thất tha thất thiểu. Bố đang nổi giận lôi đình ở nhà vì chiếc điều khiển từ xa không cánh mà bay. Có kể chắc chắn ông cũng chẳng tin và phần lớn ngày nghỉ cuối tuần tôi phải dành rất nhiều thời gian giả vờ tìm cái điều khiển từ xa cho bố vì không có nó thì cái video không hoạt động. Vào sáng ngày thứ hai mọi chuyện vẫn diễn ra như mọi khi. Tôi đi đi lại lại nhưng chẳng có ai muốn trò chuyện với tôi. Bụng tôi sôi òng ọc khi tôi đi trên sân trường. Tôi cảm thấy đói. Đói kinh khủng. Từ chiều thức sáu đến giờ tôi đã có cái gì vào bụng đâu. Lý do rất đơn giản. Hôm nay sẽ có cuộc thi ăn mì ống. Đây là cuộc thi ăn được nhiều mì ống Bologne nhất trong vòng mười lăm phút. Trận chung kết sẽ diễn ra trong hội trường. Ai trúng giải nhất sẽ được hai xuất đi chơi thủ đô London không mất tiền. Tiền mua vé vào cửa sẽ dùng vào mục đích từ thiện. Tôi tuy gầy gò nhưng nếu chịu nhịn thì cũng có nhiều khả năng ăn được một khối lượng khổng lồ. Tại các cuộc thi tuyển tôi đều dành được giải nhất. Kỷ lục của tôi là 10 đĩa trong 15 phút. Nếu tôi thắng trận này biết đâu các bạn khác sẽ trọng vọng kiêng nể tôi. Tôi sẽ biếu bố mẹ tôi đôi vé đi London vì đã lâu lắm rồi bố mẹ tôi có được nghỉ phép đâu. Cho đến lúc sắp diễn ra trận đấu tôi không hề trông thấy thằng Guts Garvey. Hắn luôn tìm cách tránh mặt tôi. Tôi có cảm giác hắnái gì đó nhưng tôi không biết hắn sẽ làm gì. Bốn người đứng trên bục gồm hai đứa con gái, tôi và Guts Garvey. Hội trường chậ cứng. Các thầy cô giáo và học sinh đều có mặt đông đủ. Tôi cảm thấy tự tin nhưng cũng thấy rất lo. Tôi biết mình có thể thắng. Tôi liếc mắt nhìn thằng Guts Garvey và thấy hắn có vẻ hí hửng ra mặt. Sau đó tôi trông thấy thằng Rabbit ngồi ở hàng ghế đầu tiên, túi quần hắn căng phồng. Hắn để một cái gì đó ở trong túi và tôi có thể đoán được hắn để cái gì trong túi rồi.Rõ ràng là chúng nó đang có ý đồ làm những trò xấu xa. Guts và Rabbit đang cùng có một kế hoạch và chắc chắn không phải là mì ống. Những đĩa mì bốc hơi ngào ngạt đặt ngay trên bàn trước mặt chúng tôi. Mọi việc đã xong xuôi cả, ông trọng tài có thể phát lệnh bắt đầu vào bất kỳ lúc nào. Bụng tôi đói meo, dạ dày như bị thắt lại. Đầu tôi quay như chong chóng, tôi muốn biết chúng có mưu đồ gì đây. Điều gì sẽ xảy ra khi tôi đã ăn hết năm đĩa và thằng Rabbit cho "tua lùi". Lúc đó tôi sẽ ăn ngược như người đàn ông ở trong quán cà phê. Lúc đó tôi lại nhè tất cả mì ống lên nĩa vả rồi lại đổ ra đĩa. Hai chân tôi bắt đầu run cầm cập. Tôi suy nghĩ, hay là mình để bị thua cuộc. Và như thế thì mình không có cản trở gì nó cả. Thầy hiệu trưởng Stepney hô: - Bắt đầu! Ôi chậm mất rồi. Tôi phải bắt đầu. Tôi xúc lia lịa mì ống vào mồm. Không có thì giờ để trộn mì với nước sốt. Tôi ăn vèo vèo hết đĩa này đến đĩa khác. Một, hai, ba. Người thắng cuộc là người ăn được nhiều đĩa mì nhất trong khoảng thời gian là 15 phút. Tôi liếc mắt quan sát Guts và những người khác. Tôi đã ăn hết hai đĩa và đang dẫn đầu. Tôi ăn ào ào và đã ngốn đến đĩa thứ bảy trong khi thằng Guts mới ăn được bốn đĩa và mấy đứa con gái mới ăn hết hai đĩa. Tôi sẽ thắng, bố mẹ tôi hẳn sẽ rất v Thằng Rabbit ngồi ngay trên hàng ghế đầu và quan sát chúng tôi. Tôi cảm thấy Guts gật đầu. Rabbit lấy cái đó trong túi quần, cái điều khiển từ xa. Hắn sẽ điều khiển để tôi ăn ngược lại đây mà. Thế thì chắc chắn tôi sẽ bị thua. Nhưng không, thằng Rabbit không chĩa điều khiển từ xa vào tôi mà vào thằng Guts. Thế là thế nào nhỉ? Tôi đã hiểu ra ngay. Guts bắt đầu ăn như rồng cuốn. Hắn ngốn ngấu như trong những đoạn phim quay nhanh. Cái nĩa chạy tới chạy lui thoăn thoắt từ đĩa vào mồm rồi lại từ mồm ra đĩa nhanh tới mức người ta không kịp nhận ra. Hắn nhai ngấu nghiến và nuốt ừng ực. Tay hắn đưa đẩy thoăn thoắt, mì bay vèo vèo vào mồm nó. Mười, mười một, mười hai, mười ba, mười bốn, mười lăm đĩa. Hắn vượt xa tôi đến mấy đĩa. Tôi không có cơ may nào đuổi kịp thằng Guts ăn nhanh như tôm hùm này nữa rồi. Mì ống cuốn như một cơn lốc và chui tọt vào mồm nó. Quả thật không thể tưởng tượng nổi, không thể tin nổi nhưng rõ ràng là như thế. Thằng Rabbit đã điều khiển thằng Guts bằng nút "tua nhanh" vì thế cho nên trong 15 phút hắn đã vượt qua tôi. Hắn chơi xấu, nhưng tôi không làm gì được hắn cả. Khán giả hò la gào thét. Mọi người thấy Guts thật là giỏi cực kỳ, chưa ai được chứng kiến cảnh ăn như thế bao giờ. Guts đã ăn tới đĩa 40. Tôi mới ăn tới đĩa thứ mười còn hai đứa con gái mỗi đứa ăn được sáu đĩa. Chuông reo. Guts thắng cuộc và tôi xếp hàng thứ hai. Hắn đã ngốn hết 40 đĩa. Chưa ai có thể ăn tới mức như vậy. Rabbit ấn nút "bật" và Guts bắt đầu ngừng ăn. Mọi người vỗ tay reo hò hoan hô nó. Tôi nhìn vào đôi giày của mình. Tôi cảm thấy buồn nôn nhưng không phải vì tôi ăn tới mười đĩa mì ống. Tôi nuốt vào. Tôi phải cố gắng giữa lại tất cả. Đấy là luật. Ai bị nôn người đó sẽ thua cuộc.
CUỘC THI ĂN MÌ ỐNG- Chương 8
8 Guts đứng lên trông nó là lạ. Da mặt nó xám lại, bụng phình ra. Hắn đi chậm chạp từ phía bên này sang phía bên kia. Rồi hắn há hốc mồm. Sau đó hắn nôn thốt nôn tháo. Mì ống và nước sốt tuôn ra xối xả tràn lên mặt bàn rồi chảy ra khắp nền nhà làm thành một cái mặt hồ nhầy nhụa màu nâu nhơn nhớt. Guts lảo đảo bước đi, hắn loạng choạng đi từ phía tường ra chỗ cái bục, hắn lại há hốc mồm và một lần nữa thức ăn lại xối xả tuôn ra. Bọn trẻ ngồi ở bàn ghế đầu la hét ầm ĩ khi dòng suối thức ăn tởm lợm đó đổ ào ào xuống chỗ thằng bit đang ngồi. Thằng Rabbit hoảng hốt hét toáng lên và quẳng cái điều khiển từ xa. Tôi vọt lên và vội vàng ôm gọn cái hộp điều khiển từ xa. Sau đó tôi làm cái điều mà đáng ra tôi không nên làm. Nhưng tôi không thể làm khác được. Tôi chĩa cái máy điều khiển từ xa vào mặt thằng Guts và đống thức ăn nôn mửa bầy nhầy. Sau đó tôi bấm nút "tua lùi". 9 Sau vụ này Guts Garvey không còn mấy bạn bè ở trong trường. Ấy là tôi nói nhẹ đấy. Còn tôi thì có vô số bạn bè. Bố mẹ tôi có những ngày nghỉ tuyệt vời ở London. Chuyện gì đã xảy ra với cái hộp điều khiển từ xa ấy ư? Đó lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Phân bò và ruồi-Chương 1+2
1 Lứa tuổi tôi nhiều đứa có tên chế. Những cái tên như Chuột, Rận hoặc Min Tu tôi thấy cũng ổn. Còn tôi lại mang cái tên Vua Cứt Bò. Các bạn có thể tưởng tượng được không, Vua Cứt Bò? Để quen được với một cái tên như thế thật không dễ gì. Tất cả là tại bố tôi. Tại cái vườn rau của ông. Nhưng xin các bạn đừng hiểu sai tôi đấy nhé. Bố tôi là người cực kỳ, rất tuyệt đấy. Chính bố tôi một mình nuôi dạy tôi từ tấm bé. Tôi hoàn toàn không biết mặt mẹ. Tôi được như ngày nay chính là do công ơn của bố. Bố rất yêu nghề trồng rau. Cái vườn là niềm tự hào, niềm vui của ông. Hàng năm ông tham dự các cuộc thi và bao giờ cũng giành được giải thưởng vì trồng được những quả bí to nhất hoặc loại cà chua ngon nhất. Rau ông trồng bao giờ cũng thuộc loại đặc biệt nhất thành phố. Có lần ông thu hoạch được một quả bí phải bốn người đàn ông lực lưỡng mới khuân nổi. Đậu của ông to như quả gôn còn đậu đũa thì dài bằng sải tay. Tôi không nói phét đâu, thật đấy. Vườn nhà tôi bao giờ cũng đủ loại rau. Luống rau ông đánh dài, đầu luống có phiếu ghi rõ tên từng loại rau, quả và cả ký hiệu. Dựa vào ký hiệu ông biết rõ từng loại phân hỗn hợp gì. Thí dụ phân hỗn hợp 24 có nghĩa là: ba xẻng phân bò, một xẻng phân ngựa, hỗn hợp 14 gồm 2 xẻng phân ngựa, 1 xẻng phân cừu và 3 xẻng phân lợn. Bố dùng đủ loại phân mà người ta có thể biết được, từ phân vịt, ngỗng cho tới phân chuột túi. Ông dùng cả phân dơi, phân Emu và thậm chí cả phân rắn nữa. Các bạn hãy đoán xem, ai là người phải giúp ông khuân những thứ đó về nhà? Tất nhiên các bạn đoán không sai, kẻ đó là tôi. 2 Cứ cuối tuần tôi phải đi nhặt phân bò, tuần nào cũng thế, không bao giờ có ngoại lệ. Nhà tôi ở ngay trung tâm thành phố. Tôi phải kéo một chiếc xe bò về vùng quê. Tại đây tôi phải nhặt phân chất cho đầy một xe. Phân phải còn tươi, bố tôi bảo: - Loại nhão là tốt nhất. Con hãy chọn loại phân nhão, con nhé. Thế là tôi phải đẩy một chiếc xe đầy phân bò nhão nhoẹt để chở về thành phố. Tôi không đi một mình, ồ không, tôi được hộ tống. Có tới năm nghìn con ruồi đi cùng và làm thành một đám mây đen trên đường phố. Tôi có cảm giác cả thành phố quan sát tôi và lũ ruồi. Tôi mang cái tên chế đó trong một chuyến đi như thế. Hôm đó là Noel. Thủ trưởng của bố tôi cũng là một người trồng rau. Nhưng sản phẩm của ông thua xa bố tôi. Tại ông không có con trai chuyên đi nhặt phân mà. Thế là bố tôi có một sáng kiến tuyệt vời. Ông tặng cho thủ trưởng nhân dịp Noel một món quà bất ngờ. Tôi phải đi nhặt một xe phân để tặng ông.Bố dặn tôi: Con cứ đổ phân trước nhà Bác ấy, hãy để cho Bác ấy vui thích và ngạc nhiên. Biết đâu bố được đề bạt cũng nên. Nhưng bố ơi, sao lại làm vào dịp Noel? Con không thể làm chuyện đó được đâu. Bố lắc đầu ái ngại nhìn tôi và nói: - Này Greg, bố đã lo bao nhiêu thứ cho con, chẳng lẽ con không giúp bố trong việc này được sao? Tôi làm theo ý bố và lên đường. Tôi không muốn phải ân hận trong những ngày lễ như thế nà Tôi đẩy xe đi từ lúc còn sớm tinh mơ. Ngay đến quà tặng tôi cũng để đó chưa mở vội. Tôi muốn làm xong việc này trước khi mọi người thức giấc. Nhưng không ăn thua. Bọn trẻ ở thành phố dậy rất sớm. Chúng phóng những chiếc xe đạp mới được tặng trong dịp Noel theo sau chiếc xe ba gác chở phân của tôi và nheo nhéo. - Chúng mày ơi, ra mà xem ông già Noel Greg chở cái gì này? Chúng nó cười ầm ĩ. Tôi cắm cúi kéo, càng ngày chúng nó kéo đến càng đông, có lẽ tới dăm chục đứa. Một đứa hét tướng lên: - Vua ruồi! Thằng Greg là vua ruồi! Một đứa khác hét: - Vua cứt bò! - Lại một tràng cười nữa nổ ran. Bọn chúng đồng thanh: - Vua cứt bò! Vua cứt bò! Nói thật với các bạn, lúc đó tôi chỉ muốn chui tọt xuống đất. Tôi đi như chạy, phân rơi vãi ra đường, kệ. Cuối cùng tôi cũng đến được nhà thủ trưởng của bố. Mình dốc xe đổ toẹt đống phân ngay trước cửa sân nhà ông ta. Còn bố chắc sẽ được ông ấy chân thành cám ơn. Đấy, tôi có cái tên Vua Cứt Bò từ hồi đó. Mặc dù có những chuyện bực mình như thế, nhưng thủ trưởng của bố cũng chẳng hề tỏ ra biết ơn. Ông chỉ toàn nói về việc phân bò vương ra cả thảm. Quả thật, có những người không tài nào hiểu được. Đến một lời cám ơn ông ta cũng không nói với bố.