Chương 14 Chiếc xe buýt chạy một hồi rồi dừng ở trạm kế tiếp để đón lượt khách mới.Cô cậu sinh viên và người thanh thiên lần lượt bước xuống,thấy thế Min cũng xuống theo họ. Min thấy mình đang đứng trước cổng một ngôi chùa,nhang khói nghi ngút.Hôm nay là lễ,Tết hay sao mà người người lũ lượt kéo nhau đến đây hành hương chật cứng như nêm. Min nhìn thấy một ông lão mù,bên cạnh là cô bé bán vé số mà cậu đã gặp hôm trước đang mời người mua. -Chú ơi!Mua giúp con một tờ vé số đi chú! Nhưng người đàn ông lắc đầu làm cô bé vô cùng thất vọng. Cái nắng oi bức giữa trưa hè như đang đốt cháy từng thớ thịt dòng người tề tựu về ngôi chùa để thắp hương,lễ Phật. Thật tội nghiệp cho ông lão mù và cô bé.Họ đứng xớ rớ mười,mười lăm phút,thi thoảng,có vài người thương tình nên mua giúp vài tờ vé sổ. Min thoáng thấy cô bé tươi cười vui vẻ.Cô bé chắc chừng mười,mười một tuổi mà đã lặn lội,mưu sinh kiếm sống thế này.Ở cái tuổi này,đáng lẽ cô bé phải đến trường như bao bạn cùng trang lứa khác nhưng không,cuộc đời quá khắt khe với cô bé. Nhưng cô bé còn may mắn hơi tôi gấp vạn lần.Min nghĩ.Giờ cậu như kẻ vô gia cư,lê thê lế́ch thếch bờ bụi không biết tương lai,ngày tháng sau này sẽ ra sau. Rồi Min thấy cô bé dắt tay ông lão ra khỏi đám người hành hương và bước đi trong lặng lẽ.Như có thần linh thôi thúc,Min len lén đi theo họ không để bị phát hiện. Đi được một quãng khá xa.Họ rẽ vào một con hẻm dơ dáy và lầy lội rồi dừng trước nơi thường ngày họ làm chỗ trú nắng,trú mưa,ăn ở và sinh hoạt. Trước mắt Min là một căn nhà,sập sệ và rách nát.
Chap 15 Cô bé mở cửa dẫn ông lão mù vào nhà rồi dịu dàng nói: -Ông nằm nghỉ đi,cháu xuống bếp nấu cái gì đó cho ông ăn! Rồi ông lão ngã người xuống chiếc đi văng. Min chậm rãi tiến về cửa sổ cạnh đi văng và ngó vô. Ông lão đang nằm nghiêng. Bỗng,có con chó nhà cạnh bên sủa inh ỏi làm ông lão ngồi bật dậy như chiếc lò xo. -Ai đó!-tiếng ông lão nói. Min khẽ cúi rập người xuống bên cửa sổ. Cùng lúc đó,cô bé kia từ dưới bếp đi lên,bê một tô cháo nghi ngút khói. -Có chuyện gì vậy ông?-cô bé ngồi cạnh ông mình,hỏi. -Hồi nãy ông nghe tiếng chó sủa,cháu ra xem có ai ngoài kia không? Cô bé vội chạy ra xem thì thấy Min lấp la lấp ló bên hông nhà. -Bạn ra đi!Mình thấy bạn rồi! Min cùng con Lu từ từ bước ra. -Thì ra là bạn!Bạn làm gì ở đây hả?-cô bé nói. Min ấp úng: -Mình...mình...mình không có ý xấu gì đâu?Mình...mình...mình thích bạn nên muốn biết nhà bạn thôi! Min giả vờ trả lời như thế để cô bé tin cậu không phải kẻ xấu. Cô bé đi xung quanh,ngó Min từ trên xuống dưới. -Dẫu sao bạn cũng rất đáng nghi..ủa,mà con chó này của bạn hả?-cô bé nói rồi vuốt ve nó. Con Lu vẫy vẫy đuôi. -Vâng!Tên nó là Lu-Min đáp. -Nó đáng yêu ghê!-Cô bé xoa xoa con Lu,nói. -Bạn thích chó lắm à?-Min hỏi. -Ừ!Mình thích lắm!Hồi nhỏ cha mẹ có xin một con về nuôi nhưng sau nó bệnh nên mất rồi. Cô bé nhắc tới hai chữ “cha mẹ” làm Min nhớ đến họ rồi như có bụi bay vào mắt,mắt cậu chợt rưng rưng trong khi cô bé kia tươi cười với con Lu
Chap 16 Ông lão mù vớ lấy cây gậy ở cạnh đi văng,dò dẵm bước ra ngoài. Ông đứng trên hiên hỏi cô cháu gái: -Ai vậy cháu? -Ông!Sao ông lại ra đây!Ông vào trong nằm nghỉ đi ông! -Ông đang hỏi cháu là đang nói chuyện với ai? -Dạ!Ông vào đi rồi cháu kể cho ông nghe! Đoạn,cô bé dìu ông mình rồi nghoảnh đầu lại nhìn Min. -Bạn vào đây với mình! Min dè dặt theo cô bé vào trong. Căn nhà khá là giản dị,không có món gì đáng giá ngoại trừ chiếc tivi đã cũ và bộ bàn ghế bằng gỗ tạp để hai ông cháu ngồi ăn cơm. -Bạn ngồi đi! Ông lão tay chống gậy,ngồi trên đi văng.Cánh tay sần sùi của ông chằng chịt những vết sẹo ngang dọc. Ông lão đã lớn tuổi.Trên gương mặt hằn rõ những nếp nhăn theo năm tháng. Ông lão nhìn vào khoảng không vô định,nói: -Này!Cháu gái!Cháu kể ông nghe cái cậu mà cháu vừa nhắc đến xem.Sao cháu lại biết cậu ấy? Cô bé ngồi bên ông,nhỏ nhẹ đáp: -Dạ!Hôm bửa con gặp bạn ấy trên đường đó ông? Min chen vào,lễ phép: -Dạ!Cháu chào ông! Ông lão giơ cánh tay vuốt vuốt đầu Min,bảo: -Cháu ngoan lắm!Mà sao cháu biết ông cháu ông ở đây? Min kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ông lão và cô cháu gái.Nghe xong,ông lão bảo: -Tội nghiệp!Thế cháu có muốn ở lại với ông cháu ông không? -Dạ!Cháu ở lại chỉ làm gánh nặng cho ông cháu ông thôi!Cháu nghĩ cháu nên đi!Cháu cảm ơn ông đã có ý tốt với cháu! Ông lão cầm tay cô cháu gái,xoa xoa rồi nói: -Cháu biết không?Cách đây hơn mười năm,ông nhặt con bé này trước một cổng chùa,nó khóc ỉ ôi vì thiếu vắng bàn tay chăm sóc của cha lẫn mẹ,thiếu dòng sữa để nuôi nó lớn nên ông đem con bé về nuôi, cho đến tận bây giờ,khi con bé đã lớn khôn.Giờ thì con bé lại chăm sóc ông,lo cho ăn từng miếng ăn giấc ngủ.Hoàn cảnh cháu có khác gì con bé ngày ấy.Dù mắt ông không còn nhìn thấy ánh sáng nhưng ông tin cháu là người tốt,cháu có lòng tự trọng của cháu nhưng nếu cháu nghĩ,cháu sẽ là gánh nặng của ông cháu ông thì cháu hãy đi.Ngoài kia,đất Sài Gòn nhiều cạm bẫy mà cháu lại đơn độc một mình,ông chỉ sợ...cháu sẽ đánh mất bản thân mình.Cháu hiểu ông nói chứ? Min nghẹn ngào khi nghe ông lão nói. Cậu suýt bật khóc thành lời nhưng gằn những giọt nước mắt cảm xúc,cậu xúc động nói: -Cháu hiểu lời ông!Cháu...cháu sẽ ở lại đây nếu ông muốn!
Chap 17 Sài Gòn là mảnh đất khá màu mỡ và trù phú nhưng cũng tiềm ẩn những nguy cơ kiểu,lừa lọc,giết chóc vì hai chữ đồng tiền. Người ta có thể bất chấp tất cả,không từ một thủ đoạn bởi sức mạnh của đồng đô la mang lại là quá lớn,đủ làm mờ lý trí và tha hóa nhân cách lẫn đạo đức của nhiều người khi lòng tham trong họ trỗi dậy. Hoa là một cô gái mới lớn.Đúng như tên gọi,cô bé lúc nào cũng mỉm cười với cuộc sống dù cuộc sống không cho cô bé một người cha người mẹ như nhiều bạn gái đồng trang lứa khác. Hình như cô bé sinh ra là để bươn chải,nay đây mai đó,rong rủi trên khắp ngõ ngách,hang cùng hẻm tận ở Sài Gòn,bán những tờ vé số để đổi lấy những bữa cơm canh đạm bạc,không thịt không cá. Bữa cơm gia đình ngoài hai ông cháu,nay có thêm một nhân khẩu mới,đó là Min. Từ ngày ở chung với hai ông cháu,Min xem họ như gia đình thứ hai của mình.Từ đó cậu cũng phải học cách kiếm tiền chứ ăn dầm nằm dề nhà người ta coi sao đành. Thế là cậu lao vào cuộc sống mưu sinh như cô bé Hoa,điều mà trước đây cậu chưa từng nghĩ đến.
Chap 18 Lần đầu cầm sấp vé sổ trên tay,Min thấy bụng dạ nặng trĩu vì cậu không biết có bán được mớ nào không hay ôm cọc vé trả về đại lý. Cái ý nghĩ ấy cứ ám ảnh Min dọc đường đi.Cậu như người mất hồn.Một chiếc môtô suýt chút nữa tông phải cậu.Người trên xe ngoái đầu lại quát lớn: -Nhóc con!Đi đứng kiểu gì thế!Muốn chết hả! Rồi người đó hoà vào dòng xe cộ,mất hút. Min đang đứng trên cầu Thị Nghè.Cha sanh mẹ đẻ,cậu chưa từng thấy con kênh nào đen ngòm,bẩn thỉu và rác rếch lờ lững trôi như ở đây.Gió từ dưới dòng kênh thốc vào mặt cậu đem them mùi hôi thối như mùi chuột chết hoặc tệ hơn thế. Min lủi thủi bước dọc theo cầu. Khi đôi chân đã mỏi nhừ,Min tạt vào gốc cây bên vệ đường,cạnh là xe bánh mì của một người phụ nữ đang loay hoay đứng bán.Cậu ngồi dưới bóng cây,đếm đi đếm lại sấp vé số.Cổ họng cậu khát khô. Một chiếc dream từ đâu chạy đến,băng lên lề tới chỗ Min.Người trên xe nhìn cậu,nói: -Ê nhỏ!Bán vé số hả! Min đứng dậy,khẩn khoản: -Dạ!Chú mua giúp con đi chú! Người trên xe ngó dó dác,đằng trước đằng sau rồi nói: -Đâu!Đưa tao xem! Min trao sấp vé số để người khách lựa thoải mái thì người trên xe bỗng dưng phóng vọt đi.Min còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì giọng người phụ nữ bán bánh mì gần đó nói lớn: -Cái bọn này ác ôn thật!Ai nó cũng không tha! Người đứng mua bên cạnh thêm vào: -Tội nghiệp thằng bé?Còn nhỏ đã phải lo bươn chải rồi. Đôi mắt Min rưng rưng.Cậu thấy trời đất như tối sầm lại.Cậu thẩn thờ vài phút rồi buồn bã bước đi. Người phụ nữ bán bánh mì bỗng gọi giật lại: -Này!Cháu ơi! Min quay lại,cậu lầm lũi tiến về phía người phụ nữ. -Cô...cô gọi cháu sao? Min hỏi. Người phụ nữ nói: -Nhà cháu ở đâu?Cháu đi bán lâu chưa? Min đáp: -Dạ!Cháu mới đi bán ngày hôm nay thôi cô! Người phụ nữ hỏi: -Thế cháu đã ăn gì chưa? Min ậm ự: -Dạ...cháu rồi thưa cô!Nếu không còn gì cháu xin phép cô cháu đi! Đoạn,người phụ nữ lôi trong túi áo hai tờ giấy bạc. -Cháu cầm số tiền này đi,cô cho cháu! Min xua tay: -Cháu...cháu không dám nhận đâu! Người phụ nữ dúi tiền vào tay Min: -Cháu cứ cầm lấy!Không có gì phải ngại cả! Min xúc động nói: -Cháu...cháu cảm ơn cô... -Được rồi!Cháu đi đi! Min khoanh tay rồi chào tạm biệt người phụ nữ.