Chap 9-B:
Tẩn Cẩm lúc này mới chú ý
đến việc Thi Thi vẫn chưa
thay bộ đồ sườn xám; trong
khung cảnh mờ ảo, bộ đồ
hắt ra một thứ ánh sáng kỳ
dị.
- Cẩm à, chắc cậu vẫn chưa
thấy bộ dạng Anh Kỳ khi lên
cơn điên nhỉ? Cậu ấy cứ túm
ngược tóc lên, giống như có
một người vô hình đang treo
tóc cậu ấy lên vậy. Cậu ấy
luôn mồm gọi tên Lam Kỳ,
lại còn nói Lam Kỳ muốn
mượn mắt cậu ấy nữa chứ.
Thật đáng sợ!
Nói xong, cô khóc òa lên rồi
ngả vào lòng Tần Cẩm, run
rẩy nói:
- Cẩm à, thực sự mình rất sợ
hãi, không biết tại sao
nhưng mình cảm thấy người
tiếp theo gặp nạn sẽ là
mình. Mình sợ lắm!
- Cậu nói linh tinh cái gì thế?
Tại sao người tiếp theo sẽ là
cậu? Lam Kỳ tự sát, chẳng
nhẽ cậu muốn giống cô ấy
à?
- Không phải vậy, cậu đừng
quên mình có giác quan thứ
sáu rất nhạy. Từ nhỏ mình
đã có thể cảm nhận được sự
việc sắp xảy ra; đây chính là
nguyên nhân khiến cho bọn
mình trở thành bạn tốt của
nhau. Mình thực sự cảm
nhận được người tiếp theo
sẽ là mình.
Tần Cẩm cảm thấy rối bời.
Lam Kỳ vừa chết, Anh Kỳ bị
điên, bây giờ đến Thi Thi
cũng có biểu hiện bất bình
thường. Tự nhiên đang yên
lành lại nhắc đến giác quan
thứ sáu. Tần Cẩm chỉ muốn
mắng ông trời sao lại cứ bắt
cô chịu nhiều đau khổ thế.
Đường Thi Thi òa khóc. Có
lẽ cô ấy chịu nhiều sức ép
quá!
Tần Cẩm không biết làm gì
hơn là liên tục vỗ vào vai
bạn an ủi. Cô muốn khóc to,
nhưng nếu bây giờ đến cô
cũng suy sụp thì lấy ai để
bảo vệ Thi Thi chứ?
Đường Thi Thi chầm chậm
dựa vào người cô. Đúng thời
điểm đó, Hắc Bảo đang nằm
trong lòng Tần Cẩm bỗng
nhảy dựng lên.