Chap 10-D: Còn giọng cười lảnh lót, vui
tươi đích xác là của Lam Kỳ.
Chỉ cô ấy mới có điệu cười
vui vẻ đến vậy, đã cười là
cười thoải mái luôn. Tần
Cẩm thường trêu điệu cười
của cô giống như sự vui
mừng ngây ngô của con gà
mái đã đẻ xong trứng.
Những tiếng cười đó khiến
cô sợ hết hồn. Bọn họ đang
cười vui quá, ba người - hai
người sống và một người
chết.
Đột nhiên, cô nghe thấy một
giọng nói nhẹ nhàng đang
gọi tên cô mà trước đây
chưa từng nghe qua: "Tần...
Cẩm..." Sợ hãi tột độ khiến
cô mất cả lý trí, tự nhiên cô
thấy giọng nói đó thật quen
thuộc và dễ nghe biết bao!
Mắt cô bắt đầu mờ đi, cô vội
vàng cầm chiếc điện thoại.
Thoáng chốc, cảnh sắc xung
quanh cô đã thay đổi, trước
mắt cô là một rừng cây.
Điều kỳ lạ là cô không thấy
Lục Tử Minh và Kha Lương
nữa. Giọng nói đó rất gần
cô. Con đường núi này cô đã
đi qua. Chẳng mất nhiều sức
lắm cô đã tìm được con
đường nhỏ. Giọng nói đó
phát ra ở đây; chỉ cần men
theo con đường này lên núi
thì sẽ đến nơi.
Cô cứ bước từng bước một
theo giọng nói đó; đã rất
gần rồi, giọng nói đó thật
dịu dàng, vui tai biết bao!
Lúc nó gọi tên cô sao mà ma
mị đến vậy!
Càng lúc càng gần rồi, chăn
chú lắng nghe, thì ra là
giọng đàn bà, bà ta đang gọi
cô: "Tần ... Cẩm ... lại đây
mau..." Tần Cẩm đi thẳng
tới đó, trước mặt cô là một
cây cổ thụ, lá cây xào xạc;
ánh trăng sáng đến mức
khiến người ta run sợ.
Đúng lúc Tần Cẩm định đi
vào thì cô nghe thấy một
tiếng mèo kêu ré lên; cô
thấy mặt mình nhói đau liền
ngồi thụp xuống.
Cô mở mắt ra, cảnh sắc
xung quanh lại biến thành
nhà của Đường Thi Thi. Kha
Lương và Lục Tử Minh đang
ở bên cạnh cô. Cô đã đi tới
mép sân thượng, dưới đó là
mặt sân đen sì. Cô nhìn thấy
dãy hàng rào nhọn hoắt vẫn
chưa làm xong đang lóe
sáng giống như một bầy sói
nhe nanh chỉ chờ Tần Cẩm
ngã xuống là xơi tái cô.
Bình tĩnh trở lại, cô thấy Hắc
Bảo đang nhìn mình. Cô
thấy mặt mình rất đau, sờ
vào thì thấy đang chảy máu.
Kha Lương đứng ở đó không
ngừng ghi chép, vừa vẽ bùa
vừa niệm chú; anh ta không
nói gì, nhưng cô cảm nhận
được anh ta đang an ủi cô.
Yên lặng hồi lâu, Tần Cẩm
run rẩy, cô chậm rãi nói
từng chữ một:
- Em nghe thấy tiếng cười
của Đường Thi Thi và Lục
Anh Kỳ, họ đang ở cùng
Lam Kỳ.
Kha Lương vừa bước xuống
từ sân thượng liền hỏi:
- Lam Kỳ có phải là cô bạn
đã chết rồi không?
- Đúng vậy! - Lục Tử Minh
đáp. Anh không thích Kha
Lương lắm. Trực giác của
người đàn ông mách bảo với
anh rằng lý lịch của tay Kha
Lương giả thần giả thánh
này không rõ ràng chút nào.
Kha Lương có một ưu điểm
là không bao giờ để ý đến
nét mặt của những người
xung quanh; anh ta nghiêm
túc hỏi Tần Cẩm:
- Trong điện thoại, em nghe
thấy tiếng cười của ma phải
không? Thú vị thật đấy! Tiếc
là bọn anh không nghe thấy
điện thoại reo.
Tần Cẩm nhìn vào đôi mắt
to của anh ta, trong lòng
thật sự hoang mang.
Ba người bọn họ, mỗi người
nghĩ một kiểu, không ai dám
ngủ tiếp nữa bởi họ sợ rằng
lại nghe thấy tiếng điện
thoại bí ẩn kia. Cú điện thoại
đáng sợ ấy thiếu chút nữa
đã cướp đi sinh mạng của
Tần Cẩm.
Đêm dài rồi cũng qua. Ngày
mới tuy không tươi sáng lắm
nhưng dù sao vẫn có một
chút ánh nắng đủ để người
ta yên lòng.