Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Bảy, 22:56:08 - 27/04/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[Ghost] Truyen ngan ve ma upload thuong xuyen

Re: [Ghost] Truyen ngan ve ma upload thuong xuyen

#66 » Gửi bài gửi bởi hoangpro97x » 29/10/2012 21:14 » @100461

CHAP 13-B: Tần Cẩm đứng đờ người ra
ở đó, cô nghĩ rằng mình vừa
xúc phạm một người có lý
tưởng.
Đúng lúc cô đang áy náy thì
Kha Lương trở về, tay cầm
hai chiếc xẻng.
- Anh định làm gì thế? Chiếc
xẻng này để làm gì?
- Chẳng làm gì cả, đào mộ
thôi.
- Đào mộ ai cơ?
- Đương nhiên là mộ ông
nội anh.
Cô nhìn xem anh có bị ấm
đầu không.
- Tại sao lại phải đào mộ
ông anh lên? Em không phải
là kẻ đào trộm mộ.
- Khi ông anh chết, bố anh
có trôn theo rất nhiều loại
sách bắt ma bắt quỷ của
ông. Nếu như có các loại
sách ấy, anh có thể tự học
được rồi.
- Bắt ma mà cũng có thể tự
học được sao?
- Thử xem sao, với bây giờ
cũng chẳng có cách nào hay
hơn mà. Thôi đào đi, nếu
ông anh biết được chúng
mình đào mộ ông để cứu
người, chắc ông không trách
đâu.
Nhìn thấy Kha Lương đào
xẻng đầu tiên rồi lại nhìn
thấy nụ cười ngây thơ của
anh ta, cô cười theo. Cô
khấn nguyện một lúc rồi
cũng bắt đầu đào.
Mộ của ông Kha Lương được
xây rất kiên cố. Trời đã về
chiều, mồ hôi hai người vã
ra như tắm. Họ làm quên cả
thời gian. Lúc trời tối, họ đã
đào tới quan tài. Hai người
cố gắng mở nắp quan tài.
Đập vào mắt họ đầu tiên là
cặp mắt mở rất to; hai người
sợ hãi lùi lại vài bước. Người
nằm trong quan tài là Kha
Đạo - ông nội của Kha
Lương - đang nhìn họ cười
trìu mến.
Kha Lương lấy hết dũng khí
chạm vào cái xác lạnh cóng
của ông nội. Tuy ông đã
chết lâu nhưng vẫn chưa
nhắm mắt.
Anh vẫy vẫy tay ra hiệu cho
Tần Cẩm mang bó đuốc tới.
Tuy ông không thuộc tướng
người hung dữ nhưng Tần
Cẩm vẫn rất sợ. Kha Lương
cảm thấy đau lòng; ông anh
khuất núi đã bao lâu rồi mà
xác vẫn không bị thối rữa,
cứ như người đang ngủ vậy.
Cô lạnh hết sống lưng, liên
hồi nhắc Kha Lương mau
nhặt sách lên.
Nhặt sách lên rồi Kha Lương
lại thấy ông nội anh đeo một
chiếc khuyên tai rất đặc biệt.
Chiếc khuyên tai này đẹp và
tinh xảo vô cùng. Lúc còn
nhỏ, Kha Lương thường sờ
vào nó, anh quyết định lấy
nó làm vật kỷ niệm. Chính
trong khoảnh khắc đó, một
trận cuồng phong nổi lên,
Hắc Bảo gào lên rồi nhảy
vào lòng Tần Cẩm.
Cô sợ toát mồ hôi, Kha
Lương bắt đầu run cầm cập.
Anh kéo tay cô chạy thục
mạng về hướng để xe. Đuốc
đã tắt mà mãi họ vẫn chưa
chạy tới nơi. Hai người chỉ
còn cách nắm chặt tay nhau
rồi chạy thục mạng dưới ánh
trăng. May mà họ cũng tìm
được xe của mình. Họ nhảy
tót vào hàng ghế trước của
xe.
Nhưng Hắc Bảo vẫn gào to,
thậm chí còn nhẩy cẫng lên
rồi nhảy bổ về phía sau.
Họ nhận thấy cửa sau xe bị
ai đó mở ra, "rầm" một tiếng
thì đóng lại. Cả hai đều quay
lại nhìn, song chẳng thấy gì
cả. Kha Lương cắn chặt
răng, nhấn ga rồi phóng xe
như điên trên đường.
Hai người biết ghế sau của
xe chắc chắn có một cái gì
đó nhưng họ không dám lên
tiếng. Tần Cẩm ôm chặt Hắc
Bảo, tuy rất sợ nhưng cô vẫn
gượng đùa Kha Lương
"Phong cảnh chỗ này đẹp
thật đấy! Có lẽ lần sau phải
quay lại đây mới được." Kha
Lương bật đài lên nghe nhạc
nhằm thư giãn một chút,
nhưng vừa bật đài lên lại
nghe thấy tiếng trẻ con
khóc.
Tiếng khóc đó rõ ràng vọng
ra từ phía sau xe. Tần Cẩm
tắt đài đi nhưng tiếng khóc
vẫn cứ luẩn quẩn trong xe.
Con đường trước mặt cứ dài
lê thê. Đáng nhẽ lúc này họ
đã phải ra đường cái rồi, thế
mà vẫn đang loanh quanh
trong đường núi. Nếu lúc
này giở sách của ông ra xem
chắc cũng không kịp, Kha
Lương băn khoăn không biết
phải làm gì nữa.
Khi anh nhấn ga chạy về
phía trước thì Hắc Bảo nhảy
vào ghế sau. Lúc này, tiếng
trẻ con khóc hòa với tiếng
kêu của Hắc Bảo thành một
thứ âm thanh rền rĩ đáng sợ.
Kha Lương đã nhìn thấy
đường lớn rồi, anh tăng ga
về hướng đó.
Phía trước xe chợt xuất hiện
một bóng người, Kha Lương
hét toáng lên. Anh vội vã
đạp phanh làm chiếc xe
trượt hẳn về một bên. Lúc
này họ không nghe thấy
tiếng khóc nữa. Cảnh tượng
trước mặt họ bỗng chốc biến
thành một vách vúi cheo leo.
Nếu lúc nãy không kịp thời
nhấn phanh, bây giờ hai
người đã thịt nát xương tan
rồi.
Bóng người đó đã cứu họ.
Thế nhưng ở nơi vách núi
hiểm trở này không thể có
bóng người được; cái bóng
đó đích thị là bóng ma.
Hai người vẫn chưa hoàn
hồn. Lúc bọn họ nhìn ra
ngoài cửa sổ hòng tìm con
ma cứu mạng, Kha Lương cố
ý trêu Tần Cẩm:
- Trông anh vẫn rất phong
độ phải không? Kiểu tóc của
anh vẫn ổn chứ?
Tần Cẩm đành phải quay ra
nhìn Kha Lương, ngay lúc
đó, mặt cô biến sắc.
Ánh mắt cô không nhìn vào
Kha Lương mà lại dán vào
cửa xe phía sau.
Kha Lương cũng nhận thấy
có gì không ổn nên quay lại
nhìn. Cuối cùng anh cũng
hiểu tại sao cô lại sợ hãi đến
thế. Một người đang đứng
ngoài cửa xe; kỳ lạ hơn nữa
là anh ta trông giống hệt
Kha Lương.
Chẳng có gì đáng sợ hơn
việc nhìn thấy một người
giống hệt mình ngoài cửa xe
nữa.
Hai người sợ hãi co vào một
góc xe. Người bên ngoài lại
ghé sát mặt vào cửa xe.
Người đó giống Kha Lương
như đúc, giống đến mức
như là bóng của Kha Lương
trong gương vậy.
Cửa xe từ từ mở ra, người
kia liền leo lên xe. Hắc Bảo
nhảy phắt lên hàng ghế
trước, chui tọt vào lòng Kha
Lương nằm cuộn tròn lại.
Hai người sợ chết khiếp, họ
dùng hết sức mở cửa xe
song không được. Họ đã bị
nhốt ở trong không thể ra
ngoài được nữa.
Người kia nói:
- Hai đứa bay cũng to gan
lớn mật thật đấy! Đêm khuya
thế này mà dám mò vào tận
đây; thiếu chút nữa là bị ma
giết chết đấy biết không?
Trông người đó không có ác
ý gì, Kha Lương đánh bạo
hỏi một câu:
- Ông là ai?
- Ta chính là ông nội của
cháu.
- Sao ông không nói ông là
tổ tiên của tôi cho xong đi. -
Kha Lương tức giận nói.
Người kia tỏ vẻ không vui
rồi đánh Kha Lương một cái:
- Cháu còn dám lấy trộm
chiếc khuyên tai của ông,
chính cháu đã đánh thức
ông dậy. Nếu ông không kịp
thời đuổi theo hai cháu,
đánh đuổi bọn ác quỷ đã
dẫn dụ các cháu đến đây, thì
giờ này hai đứa đã thịt nát
xương tan rồi; lại còn ở đây
mà nói hỗn với ông hả?
Hóa ra ông ấy đã cứu họ.
Tần Cẩm không khách sáo
nói với ông:
- Ông đúng là ông nội của
Kha Lương ư? Sao ông lại
trẻ thế?
- Bây giờ ông đã là ma rồi;
chẳng lẽ đã làm ma rồi lại
còn bắt ông phải mang bộ
mặt già nua như trước sao?
Nếu thế trông ông chẳng
hấp dẫn chút nào, đúng
không?
- Ông nội, ông đúng là ông
nội của cháu sao? - Kha
Lương xúc động hỏi.
- Đương nhiên rồi. Cháu
giống hệt ông hồi còn trẻ.
Đột nhiên, người đó quay lại
hỏi Tần Cẩm:
- Trông ra rất phong độ phải
không?
Tần Cẩm không còn sợ nữa,
dưới ánh đèn cô chăm chú
ngắm ông trẻ kia, phải thừa
nhận rằng ông ta rất giống
Kha Lương nhưng không
thanh tú như anh.
Ông nội Kha Lương nhìn kỹ
mặt Tần Cẩm xong, tự nhiên
thốt lên:
- Sư muội!
Hai người họ vẫn chưa hết
kinh ngạc thì ông nội Kha
Lương đã biến mất.
Tần Cẩm và Kha Lương lặng
người đi. Sự việc xảy ra quá
bất ngờ và kỳ lạ, nhưng đã
đến lúc họ phải về nhà rồi.
Đường về nhà tưởng xa xôi,
nhưng thực ra không khó
khăn chút nào.
hoangpro97x
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️13/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸118/4140🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Tuyệt Trần Tản Tiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=8898

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic8898-65.html#p100461

Quay về Thơ, truyện ngắn