Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhChủ Nhật, 19:38:25 - 28/04/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[Ghost] Truyen ngan ve ma upload thuong xuyen

Re: [Ghost] Truyen ngan ve ma upload thuong xuyen

#67 » Gửi bài gửi bởi hoangpro97x » 29/10/2012 21:16 » @100465

CHAP 14-A: MƯỢN SÁCH Lúc về tới thành phố thì đã
quá nửa đêm. Chở cô về
xong, Kha Lương sẽ phải về
nhà gặp mẹ với bộ mặt như
đưa đám.
Cái mồm cứ huyên thuyên
không ngừng không nghỉ
của anh ta cuối cùng cũng
khép lại.
Ngày hôm nay anh ta đã gặp
được ông nội, lát nữa phải
gặp bà mẹ la sát còn hung
dữ hơn ông nội gấp vạn lần.
Tự nhiên Tần Cẩm thấy
thương anh ta.
Về đến nhà, cô liền cho Hắc
Bảo ăn no. Cô bật tất cả đèn
trong nhà lên cho đỡ sợ. Cô
định ghi lại mọi chuyện đã
xảy ra vào máy vi tính. Một
loạt các câu hỏi xuất hiện
trong đầu cô. Đầu tiên cô
không hiểu tại sao con ma
nữ kia lại đeo bám bọn cô?
Có phải là vì họ đã mặc
quần áo làm từ tấm vải đỏ?
Tại sao tấm vải đỏ lại có thể
dẫn ma nữ tới đây? Lai lịch
của tấm vải đỏ đó là như thế
nào? Tại sao bà mẹ ông Hồ
cắt may lại bị con ma nữ đó
dọa chạy mất tiêu? Con ma
nữ đó đáng sợ thế sao?
Bây giờ vẫn không rõ tung
tích của Thi Thi. Hồn của
Lam Kỳ và Anh Kỳ đều đã
rơi vào tay con ma nữ đó
rồi. Kỳ lạ hơn nữa, giờ lại
xuất hiện ông nội của Kha
Lương mà ông ấy lại gọi
mình là sư muội mới lạ chứ!
Những việc kỳ lạ khó hiểu
trong cuộc đời con người ta
thật quá nhiều, Tần Cẩm
chau mày.
Thời gian trôi nhanh, chẳng
mấy chốc đã mười hai giờ
mười lăm phút đêm rồi. Cô
chẳng buồn ngủ chút nào,
cứ bận ghi ghi chép chép
trên máy tính. Đột nhiên cô
nhớ ra lúc mẹ ông Hồ bị con
ma nữ dọa chạy mất tích có
buột miệng nói "Ca Băng".
Không hiểu "Ca Băng" là từ
bà buột miệng nói ra khi sợ
hãi hay nó còn có ý nghĩa gì
khác?
Cô liền vào trang Google
kiếm mọi thông tin có liên
quan tới từ "Ca Băng" này.
Cuối cùng, cô đã tìm thấy
thông tin có liên quan đến
từ này trong một trang web
của Hồng Kông; trong đó
giải thích Ca Băng là một lời
nguyền cổ xưa; một lời
nguyền vạn năng, một lời
nguyền đáng sợ nhất.
Cô cảm thấy thấp thỏm
trong lòng. Cô nghĩ mình
không nên vào trang web
này nhưng sự hiếu kỳ lớn
hơn cả nỗi sợ hãi khiến cô
không cưỡng được ma lực
của nó; cô quyết định mạo
hiểm.
Vừa mở trang web ra, màn
hình vi tính nháy lên vài cái
rồi tắt ngấm. Chưa bao giờ
cô nghe nói có loại virus nào
có thể làm tắt máy tính như
vậy.
Rồi máy tính cũng khởi động
lại; nhưng đột nhiên đèn
đóm trong nhà như bị ai đó
tắt hết đi. Tần Cẩm hoang
mang; lấy điện thoại ra xem
thì đã mười hai giờ hai mươi
chín phút.
Rất nhiều trang web về chủ
đề ma quỷ đều nói một giờ
rưỡi sáng là thời điểm bọn
ma thích xuất hiện nhất. Họ
còn nói rằng lúc ấy, nếu soi
gương thì sẽ nhìn thấy hình
ngược bất kỳ của con ma
nào ở bên mình. Cô nhanh
chóng lấy chiếc gương soi,
đặt ngược nó trên bàn, rồi
nghĩ thầm giả sử có ma thật
thì cũng không thể dọa mình
được nữa. Máy tính vừa khởi
động xong, đang chuẩn bị
vào trang chủ; đúng lúc đó,
đồng hồ trên điện thoại
nhích tới con số 1 giờ 30
phút. Màn hình máy tính tự
nhiên mờ mờ ảo ảo. Tần
Cẩm lại tưởng đó là do
virus, cô nhìn chằm chằm
vào bàn phím nhằm tìm biện
pháp giải quyết.
Cô nhìn vào màn hình máy
tính, thấy bóng mình trong
gương đó. Màn hình vi tính
bỗng chốc biến thành một
chiếc gương soi. Cô hốt
hoảng không biết phải làm
gì nữa. Xung quanh cô tối
đen, chỉ có chiếc máy tính
phát ra thứ ánh sáng yếu ớt
chiếu vào cô.
Cô cố gắng tắt máy, rút ổ
cắm nhưng chẳng có tác
dụng gì. Chiếc màn hình vẫn
cứ là mặt gương láng với
khuôn mặt sợ hãi tột độ của
cô.
Bỗng nhiên cô phát hiện trên
lòng mình còn có một người
nữa. Cái bóng bé nhỏ đang
ngồi trên đùi cô, đầu của nó
đang gục trên bàn máy tính.
Ai quý trẻ con cũng thích
ôm chúng trong lòng, Tần
Cẩm cũng là người như vậy,
nhưng lần này cô thấy sợ
chết khiếp. Cô vội cúi xuống
nhìn vào lòng mình, chẳng
thấy gì cả. Lại nhìn vào máy
tính, rõ ràng là có hai người.
Đứa trẻ đó dường như cũng
phát hiện ra cô đang tìm nó,
nó liền khóc òa lên. Đúng là
tiếng khóc ở trong xe hôm
đi đào mộ ông Kha Lương.
Tần Cẩm sợ nổi da gà, cô
đưa mắt tìm Hắc Bảo nhưng
chẳng thấy nó đâu.
Quay đầu lại cô thấy Hắc
Bảo đang ngồi trên bục cửa
sổ nó xù lông lên cứ như
đang chuẩn bị chiến đấu với
vật gì ngoài cửa vậy. Hắc
Bảo đã không thể lo nổi cho
cô nữa rồi. Cô nghẹt thở.
Tiếng khóc của đứa bé đó
càng lúc càng gần cô hơn.
Cô sợ đến cứng cả người lại,
muốn đứng dậy mà chân
bủn rủn không nhấc lên nổi.
Đứa bé đó từ từ ngẩng đầu
lên.
Cô đã nhìn thấy mặt đứa bé.
Nó khoảng ba, bốn tuổi.
Điều đáng sợ nhật là máu
đang chảy ròng ròng từ hai
hốc mắt nó. Nó không có
mắt. Mắt của nó đã bị ai đó
móc ra. Máu tươi đang chảy
xuống mặt nó, chảy cả vào
tay cô.
Rồi đứa bé đó bắt đầu cựa
quậy. Nó quay cổ đúng một
vòng 360º nhưng người
không hề động đậy. Con ma
nhỏ nhìn cô rồi cất tiếng:
"Chị ơi, hừ hừ hừ, mắt em
đau quá, chị có thể cho em
mượn mắt của chị được
không?"
Nó nhoài người lên, mặt nó
vẫn đối diện với cô. Cô
không dám nhìn nó qua
màn hình vi tính nữa bởi nó
sắp tới gần mắt cô; cái lưỡi
đó thè ra như muốn liếm
con mắt của cô.
- Chị à, em cần có mắt.
Khoảng cách giữa cô và nó
đã gần tới mức cô cảm nhận
được sự ướt át của lưỡi nó
cứ lướt qua lướt lại trước
mắt cô. Cô gần như tuyệt
vọng hoàn toàn.
Mí mắt cô đau nhói, có lẽ
con ma nhỏ đã bắt đầu hành
động rồi.
Chính trong lúc này mọi sức
ép đều giảm đi, ánh sáng đã
tắt từ lâu bỗng rọi vào mặt
cô. Cả người cô lại bừng lên
sức sống mãnh liệt.
Cô nhìn thấy trong màn hình
máy tính một người đang lơ
lửng trong không trung.
Nhìn thấy người đó, niềm hy
vọng hiện ra trong mắt cô.
Đó là Kha Đạo - ông của Kha
Lương. Hai tay ông chắp lại,
trên ngực ông là một tấm
bùa. Dáng vẻ khua tay của
ông rất sành điệu. Chính
ông đã đuổi con ma nhỏ kia,
chính ông đã cứu cô thoát
chết.
hoangpro97x
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️13/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸118/4140🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Tuyệt Trần Tản Tiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=8898

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic8898-66.html#p100465

Quay về Thơ, truyện ngắn