Anh ta sẽ không thể thích một cô gái như TiểuMễ.
Uy Quả Quả gật đầu.
Tiểu Mễ rất nhanh sẽ tỉnh ngộ thôi.
Nhưng mà-----
Uy Quả Quả đoán sai mất rồi.
*** ***
Tiếng chuông vào học vang lên.
Lại là tiết Quản Lý Tài Nguyên Nhân Lực.
Giáo sư Truyền bước lên bục giảng,đặt tài liệu giảng dạy sang một bên,không nói gì,ánh mắt lướt khắp lớp như đang dò xét một điều gì đó.Các sinh viên cảm thấy có gì đó kỳ là,đều ngẩng đầu nhìn ông.
"Doãn Đường Diêu."
Giáo sư Truyền cuối cùng cũng nhìn thấy DoãnĐường Diêu đang đặt hai chân lên bàn ngồi ở cuối lớp.
Nhanh chóng,anh ta thu hai chân xuống,dứngdậy:
"Vâng,thưa thầy."
Giáo sư Truyền lấy ra một văn bản:
"Bài viết rất tốt."
Doãn Đường Diêu ngẩn người ra:"Bài viết?Mẹ kiếp,bài viết nào?"
"Lần trước bài viết của anh là Download trên mạng xuống,tôi phê bình anh,muốn anh nộp lại một bài khác.Bài viết mới này của anh tôi xem qua rồi,viết rất tốt,nhìn ra rằng người viếtđã rất cân nhắc và đọc rất nhiều tài liệu liên quan."Giáo sư Truyền không nói ra rằng,lúc đầu ông nghi ngờ bài viết này là Download,cho nên tốn mất nửa buổi tối dùng các công cụ để tìm kiếm nguồn gốc của bài viết,nhưng kết quả là bài viết thật sự là nguyêntác.
Các sinh viên xôn xao.
Học cùng lớp với Doãn Đường Diêu 3 năm,đã quen nghe thầy giáo mắng anh ta cậy nhà giàu không biết phấn đấu,đây là lần đầu tiên nghe thấy điều bất ngờ như vậy.
Không lẽ hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây?
"Chỉ có một vấn đề---"Giáo sư Truyền nghi ngờ,"có phải anh viết không?"
Doãn Đường Diêu cười.
Nụ cười vẫn lạnh nhạt như bình thường.
"Thầy nghĩ thế nào?"
Một câu nói làm cho giáo sư Truyền ngỡ ngàng.
Ông lưỡng lự đẩy cặp kính của mình:"Đương nhiên,cũng có thể là do anh viết,nếu như thật sự là anh tự mình viết,tôi sẽ rút lại nghi vấn vừa rồi."Với sự hiểu biết của mình về Doãn Đường Diêu,giáo sư không nghĩ rằng anh ta nghiêm túc như vậy để viết bài này,bài viết nàycũng gần như đạt đến trình độ để phát biểu trên các tạp chí kinh tế rồi.
Doãn Đường Diêu không có hứng thú,quay mặt ra cửa nhìn trời nhìn đất,lạnh lùng nói:
"Không sai,cái đó không phải do em viết...."
"Bài viết là của Doãn Đường Diêu!"
Một nữ sinh đứng bật dậy,tiếng nói rất vội vã.Vừa nói,cô vừa ho liên hồi,mặt đỏ lừ,cơ thể đang run lên.
Lại---là---Tiểu---Mễ---!!
Các sinh viên trong lớp xôn xao.Uy Quả Quả chán chường gục mặt xuống bàn,đột nhiên hiểu rằng,thì ra ngày nào Tiểu Mễ thức đêm là để giúp Doãn Đường Diêu làm bài tập!!Thành Quyên ngồi im quay bút,không nói gì.
Dương Khả Vi lạnh nhạt nói lớn:"Không biết xấu hổ!"
Khoảng cách của Tiểu Mễ và Doãn Đường Diêurất gần.
Giữa họ chỉ là một chỗ ngồi trống.
Doãn Đườn Diêu quay mặt sang
Anh nhìn cô.
Phải kiên trì!
Tiểu Mễ cố gắng nắm tay lại,khắc chế một cơ thể đang run lên cảm lạnh.Cô nhìn thẳng vào giáo sư Truyền:
"Ý tưởng của bài viết là do Doãn Đường Diêu đề ra,chỉ là em giúp bạn ấy sắp xếp lại thôi."
Nói dối có là gì.
So với việc để cho anh đủ điểm,kể cả phải nói dối mười lần cũng chẳng có vấn đề gì.
Tiểu Mễ tự nói với bản thân như vậy.
Nhưng mà---
Ánh mắt lạnh nhạt của các bạn cùng lớp đổ dồn về phía Tiểu Mễ.
"Em nói,bài viết này do em viết phải không?"
Giáo sư Truyền đi đến trước mặt Tiểu Mễ,khuôn mặt của cô gái đỏ lên,dấu vết nói dối rất rõ ràng.Cho nên,ông rất khó tin rằng bài viết là của Doãn Đường Diêu.
"Không phải!"
Tiểu Mễ đứng thẳng người lên,dùng tất cả sứcmạnh để khống chế những đợt ho:"Bài viết là của Doãn Đường Diêu!Chỉ là người đánh máy là em."
Giáo sư Truyền cười:"Doãn Đường Diêu đã tự thừa nhận rồi...."
"Cậu ta thừa nhận là--bài viết không phải cậu ấy "viết".Vâng,cậu ấy không cầm bút,cho nên không phải là cậu ấy "viết".Tuy nhiên,một bài viết quan trọng nhất là tư tưởng không phải à?Em chỉ là người đánh máy thôi.
Cô mệt mỏi......
Cô lại bắt đầu ho mãnh liệt.
Giáo sư Truyền cười,đây là sự việc thú vị nhất mà ông chứng kiến từ khi bắt đầu bước lên bục giảng:"Doãn Đường Diêu,anh tự nói đi,ý tưởng trong bài viết có phải của anh không?"
Ánh mắt của Doãn Đường Diêu vẫn đặt lên người Tiểu Mễ.Ánh nắng sớm chiếu vào phòng học,anh và cô đều bị ánh nắng chiếu rọi cùng nhau.
"Không phải."
Anh trả lời rất dứt khoát.
Cả lớp cười lớn!
Các sinh viên cười đến mức nước mắt sắp chảy ra.
Tiểu Mễ nhỏ bé và đáng thương,cố gắng làm bao nhiêu việc cho Doãn Đường Diêu,nhưng mà người ta không tiếp nhận.Thiếu nữ cổ tích là thiếu nữ cổ tích,hiện thực là hiện thực.Kiểu người máu lạnh như Doãn Đường Diêu,con gại gặp phải hắn chỉ là tự tìm đường chết.
Uy Quả Quả không nhẫn tâm nhìn Tiểu Mễ lúc đó.
Các ngón tay buông lỏng....
Tất cả sức mạnh của Tiểu Mễ đã dùng hết lúc đó,cô dựa tay lên bàn,đột nhiên như muốn khóc.Đồ ngốc,sẽ không đủ điểm à!Nễu như tiếp tục không đủ điểm nữa,có thể sẽ không nhận được bằng tốt nghiệp.....
Cô ngẩng đầu lên,nhìn Doãn Đường Diêu.
Có còn cơ hội thay đổi lại không?Chỉ sợ rằng chỉ có một cơ hội đó,không biết chừng bài viết.....
Doãn Đường Diêu nhìn thấy một đôi mắt như vậy.......
Đôi mắt sáng,đượm buồn,yếu đuối nhưng cũng đầy mạnh mẽ!
Anh lạnh lùng,đưa tay đặt lên vai cô,dùng lực kéo mạnh cô vào trong lòng mình.