Thế rồi loáng cái gần 70 năm nữa
trôi qua, khi hồi ức về chiếc
gương “ma quỷ” này đã nhạt
nhoà trong đầu óc mọi người, thì
điều bất hạnh lại dội xuống đầu
ông Hanmer và vợ ông là bà Juna.
Bà bác sĩ ngoại khoa Juna một lần
dạo chợ trời đã mua được chiếc
gương cổ này, bởi màu sắc khung
gương rất hợp với màu sắc bàn
viết của bà, và sau khi mua về bà
luôn đặt trên bàn viết trước mặt.
Ông Hanmer thấy vợ có vẻ yêu
thích chiếc gương liền nói vui
rằng bà khuân “đồ đồng nát” về
nhà mà cứ coi như của quý,
nhưng bà Juna bảo: Đây là chiếc
gương cổ thật xinh xắn, đặt trên
bàn viết rất hài hoà, thích hợp.
Ngay sau đó đã xảy ra chuyện đau
lòng cả hai ông bà nối tiếp nhau
lảo đảo ngã gục xuống sàn nhà,
người thân phát hiện vội vã đưa
ông bà tới bệnh viện cấp cứu,
nhưng cả hai đều trút hơi thở
cuối cùng trên đường trước khi
tới bệnh viện, nguyên nhân dẫn
tới tử vong đều là tràn máu não!
Tới lúc này, chiếc gương soi trên
khung gỗ điêu khắc tinh vi có
chạm hàng chữ “Alvarez 1743”
chính thức được mọi người quan
tâm, cảnh giác xa lánh.
Cuộc bàn cãi bất tận - không hồi
kết
Suốt một thời gian dài cả năm sau
đó, xoay quanh chiếc gương soi
hung thần này lại có thêm hơn 20
người nữa từ 22 tới 57 tuổi bị
chết tức tưởi không rõ nguyên
nhân, mà hầu hết trước khi đột tử
đều rất khoẻ mạnh, không nghiện
ngập thứ gì có hại cho sức khoẻ
như rượu, thuốc lá v.v... họ đều
chết chỉ trong vòng ba ngày tiếp
xúc, sử dụng chiếc gương và
nguyên nhân dẫn tới “bất đắc kỳ
tử” là hoàn toàn giống nhau.
Trong số nạn nhân có một số
người vì không biết sự tình nên
mua phải chiếc gương “ma quỷ”,
nhưng cũng có người xuất phát
từ lòng hiếu kỳ và cả “cứng bóng
vía”, không mê tín dị đoan, cố ý
lấy thân mình ra kiểm nghiệm, kết
quả là chuốc lấy bi kịch sát thân.
Chẳng lẽ đây là chiếc gương có
khả năng giết người hàng loạt?
Dân tình bàn tán xôn xao, mỗi
người nói một phách, nhưng tựu
chung không một ai mạo hiểm lấy
thân mình ra kiểm chứng lần nữa.
Người lâm nạn cuối cùng cũng là
vị nạn nhân thứ 38 của chiếc
gương ma quỷ: Tiến sĩ Smith. Là
một nhà khoa học kỳ cựu, nên
ông không tin trên đời này có tồn
tại cái gọi là “yêu ma quỷ
quái” (demons and ghosts), lại
càng không tin có chiếc “gương
ma quỷ”. Theo ông thì chắc chắn
là trong chiếc gương này có chứa
một điều bí ẩn gì đó chưa khám
phá ra được, và ông quyết tâm
nghiên cứu “tìm cho ra nhẽ”.
Tháng 5/1997, sau nhiều ngày
truy tìm vất vả, cuối cùng tiến sĩ
Smith mới tiếp cận được chiếc
gương “Alvare 1743” nọ, đã từ
lâu lắm nó được cất kỹ, gắn “xi”
trong một chiếc tráp gỗ dầy,
người chủ bán chiếc gương giấu
trong tráp này cảnh báo vị Tiến sĩ
khoa học rằng, tốt nhất là không
nên sử dụng nó. Nghe xong tiến
sĩ Smith cảm ơn lòng tốt của ông
ta, nhưng vẫn làm theo ý mình.
Đem chiếc tráp về tới nhà, Smith
nóng lòng muốn biết diện mạo
chiếc gương ra sao, liền vội vã bật
nắp tráp, cẩn thận nâng chiếc
gương được bọc bằng vuông lụa
hồng. Chiếc gương cổ tràn đầy
màu sắc truyền kỳ, tới lúc này nó
đã trải qua mấy trăm năm trầm
luân, khung gỗ quý chạm khắc
tinh xảo vốn sáng bóng màu sơn
thì bây giờ đã ngả bạc, thậm chí
có đôi chỗ đã bong tróc, mặt
gương cũng đã hơi mờ, không
còn bóng bẩy thần thái như xưa.
Xem ra đây chẳng qua chỉ là một
chiếc gương cổ tầm thường. Tiến
sĩ Smith quan sát, xăm soi rất kỹ
và chẳng phát hiện ra điều gì
khác lạ, ông lật mặt gương đưa
lên soi, thấy hình ảnh mờ mờ, liền
tìm mảnh vải mềm lau thật sạch
mặt gương, rồi sao vào thấy
khuôn mặt mình hiện lên rất rõ.
Smith xem với chiếc gương rất lâu
cũng chẳng thấy cơ thể có biểu
hiện gì khác, xem ra những lời
đồn đại về chiếc gương chỉ là
“xạo” mang tính hù doạ, nên
Smith cảm thấy chẳng còn hứng
thú tới việc nghiên cứu, khám phá
sự bí ẩn của chiếc gương, chán
nản thảy chiếc gương trên mặt
bàn.
Nhưng chuyện không kết thúc
đơn giản tại đó, vào buổi trưa
ngày thứ ba, đang ngồi trong thư
phòng bỗng Smith cảm thấy hoa
mắt nhức đầu, đứng dậy định ra
tủ với chai nước khoáng và chiếc
cốc, liền bước chệnh choạng rồi
ngã vật xuống mặt bàn, người
nhà phát hiện vội quýnh quáng
gọi xe cấp cứu đưa ông tới bệnh
viện, nhưng ông xua tay ngăn lại.
Smith lấy hết hơi sức dặn dò
người nhà, rằng hãy bọc thật kỹ
chiếc gương, không để nó tiếp
tục trôi nổi hại người ngoài xã
hội, đúng là trong chiếc gương có
chứa một bí mật nào đó.
Theo lời trăng trối của Tiến sĩ
Smith, người nhà của ông đã
niêm phong cất kỹ chiếc gương.
Cái chết của tiến sĩ Smith đã đủ
thúc giục Hiệp hội sưu tập đồ cổ
nước Pháp khẩn cấp tổ chức buổi
công bố báo chí gây chấn động
dư luận lần ấy. Họ cho rằng cần
phải thông báo cho nhiều người
biết sự thật để tránh bị làm hại.