THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
Tác giả: Dan Brown
Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 17-phần 1
Rất hiếm khi bọn trẻ nhớ được ngày đầu tiên chúng gặp cha, nhưng Vittoria thì luôn nhớ như in giây phút ấy. Lúc đó cô bé mới lên 8 tuổi. Không một lần được gặp cha mẹ mình, Vittoria là đứa trẻ bị bỏ rơi, và từ bé được nuôi dạy ở Orfanotrofio di Siena, một trại trẻ mồ côi của giáo hội Cơ đốc gần Florence. Hôm ấy trời mưa rả rích. Đã hai lần các xơ gọi đi ăn tối, nhưng cô bé cứ tảng lờ như không nghe thấy gì. Cô bé nằm ngoài sân, nhìn từng hạt mưa rơi, cảm nhận những giọt nước ấy đang quất vào người… và đoán xem hạt tiếp theo sẽ chạm vào chỗ nào trên cơ thể. Các xơ lại gọi lần một nữa, doạ rằng một đứa trẻ đã yếu ớt lại còn cứng đầu nhưcô bé thì chắc chắn sẽ bị viêm phổi, và sẽ chẳng còn cơ hội mà khám phá thiên nhiên.
Con có nghe thấy các xơ gọiđâu, Vittoria thầm nghĩ.
Khi cô bé đã ướt sũng thì một vị thầy tu trẻ tuổi tiến lại gần.
Vittoria chưa gặp ông bao giờ, một người hoàn toàn xalạ. Vittoria tưởng con người xa lạ này sẽ túm cổ mình vàlôi vào trong.
Nhưng không. Thay vào đó,cô bé ngạc nhiên thấy vị linh mục này cũng nằm xoài ra đất ngay cạnh mình, khiến cho tấm áo thầy tu mặc trên người ông cũng ướt sũng luôn.
- Các xơ nói rằng con rất hay vặn hỏi, - Ông lên tiếng.
Vittoria phản đối:
- Hỏi thì có gì là xấu?
Vị linh mục bật cười:
- Thế thì quả là các xơ nói đúng đấy.
- Cha tới đây làm gì vậy?
- Như con thôi… ta đang thắc mắc tại sao lại có mưa.
- Con không băn khoăn về điều đó! Con biết rồi!
Vị linh mục nhìn cô bé, vẻ ngạc nhiên:
- Con biết rồi ư?
- Xơ Francisca nói hạt mưa là những giọt nước mắt của các thiên thần rơi xuống đểgột sạch tội lỗi của chúng ta.
- Ôi trời! - Vị thầy tu làm bộkinh ngạc - Hoá ra là thế.
- Không phải đâu! - cô bé đáp ngay. - Mưa rơi vì tất cả mọi thứ đều rơi! Mọi thứ đều rơi! Không chỉ có mỗi mưa!
Vị linh mục gãi đầu, vẻ bối rối.
- Con biết không, cô bé, connói đúng đấy. Mọi thứ đều rơi. Đó là do trọng lực.
- Đó là gì cơ"
- Ông lại nhìn cô bé ngạc nhiên. con chưa từng nghe nói đến trọng lực bao giờ à?
- Chưa ạ.
Vị linh mục buồn bã nhún vai.
- Tệ quá. Trọng lực là lời giải thích cho rất nhiều câu hỏi đấy.
Vittoria ngồi dậy.
- Trọng lực là gì ạ? Cha hãynói cho con biết đi!
Vị linh mục nháy mắt:
- Câu hỏi này ta sẽ trà lời trong bữa tối.
Vị linh mục trẻ đó chính là Leonardo Vetra. Mặc dù đã từng giành giải thưởng khi còn học đại học, nhưng ông đã nghe theo một tiếng gọi khác và vào trường dòng. Leonardo và Vittoria đã trở thành người bạn vô cùng thân thiết trong thế giới cô đơn và tẻ nhạt của những tu sĩ và phép tắc. Vittoria khiến Leonardo phải bật cười, và ông giang tay che chở, rồi giảng giải cho cô bénhững điều tuyệt vời như cầu vồng hay những dòng sông. Ông giảng giải cho cô về ánh sáng, về các hành tinh, các vì sao và các hiện tượng thiên nhiên theo quanđiểm của cả Chúa trời lẫn khoa học. Trí thông minh thiên bẩm cộng với sự tò mòđã biến cô bé trở thành một học sinh tài năng. Leonardo bảo vệ Vittoria như thể cô bé chính là con gái của ông vậy.
Vittoria cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô bé chưa bao giờ được hưởng niềm hạnh phúc có cha. Khác hẳn những người lớn khác, chỉ trả lời những câu hỏi của côbé theo kiểu an ủi, cha Leonardo đã dành hàng giờ đồng hồ để mở sách cho cô xem. Thậm chí ông còn hỏi xem ý kiến của cô bé thế nào. Vittoria cầu mong sao cha Leonardo sẽ ở mãi bên mình. Thế rồi một ngày, cơnác mộng kinh hoàng nhất đời cô bé đã xảy ra. Cha Leonardo nói ông sẽ rời xa trại trẻ mồ côi.
- Cha sắp đi Thuỵ Sĩ, - Leonardo nói - Cha giành được học bổng ngành vật lí tại trường đại học Geneva.
- Ngành vật lí? - Vittoria khóc - Con tưởng cha yêu Chúa cơ mà!
- Ta yêu Chúa chứ, rất yêu là đằng khác. Đó là lí do tại sao ta muốn nghiên cứu những quy luật thiêng liêng của Chúa. Các định luật vật lí chính là tấm vải toan mà Chúa trải ra để vẽ nên kiệt tác của Người.
Vittoria cảm thấy vô cùng đau khổ. Nhưng cha Leonardo còn có một thông tin khác nữa. Ông nói với Vittoria rằng ông đã xin phép bề trên nhận Vittoria làm con nuôi, và đã được chấp nhận.
- Con có muốn làm con nuôi của ta không? - Leonardo hỏi.
- Con nuôi là thế nào ạ? - Vittoria nói.
Nghe cha Leonardo giải thích, Vittoria ôm ghì lấy ông đến năm phút, những giọt nước mắt sung sướng lăn trên gò má.
- Ôi vâng! Vâng!
Leonardo dặn dò cô bé rằngông phải đi vắng một thời gian để chuẩn bị nhà mới cho hai cha con ở Thuỵ Sĩ; nhưng ông hứa sau 6 tháng sẽ quay lại đón cô bé. Đó là khoảng thời gian chờ đợi dàinhất trong cuộc đời Vittoria.Leonardo đã giữ lời hứa. Năm hôm trước ngày sinh nhật lần thứ 9 của mình, Vittoria được đến Geneva. Ban ngày cô bé học tại trường Quốc tế Geneva, còn ban đêm thì được cha nuôi dạy dỗ.
Ba năm sau, Leonardo được nhận vào làm việc tại CERN.
Vittoria và Leonardo chuyểnđến một nơi ở tuyệt vời, một nơi mà cô gái bé bỏng Vittoria chưa bao giờ dám mơ tới.
***