THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
Tác giả: Dan Brown
Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 17-phần 3
- Máy tính thể hiện sự va đập củacác hạt. Đó là các hạt Z - Vittoria chỉ vào một vệt mờ hầu như rất khó nhận ra trong mớ hỗn độn đó. - Cha tôi phát hiện ra nó 5 năm trước đây. Năng lượng thuần tuý - hoàn toàn không trọng lượng. Có lẽ nó là khối vật chất tự tạo nhỏ nhất trong tự nhiên. Vật chất không trọng lượng, nhưng lưu giữ năng lượng..
Vật chất là năng lượng? Langdon ngẩng đầu lên. Nghe hơi giống Thiền. Anh nhìn kỹ vào vệt sọc nhỏ bé trong bức ảnh và băn khoănkhông biết mấy ông bạn thân của mình ở khoa vật lí tại Trường đại học Harvard sẽ nói gì khi nghe anh kể lạirằng ông bạn của họ đã có hàng tuần tha thẩn trong một cỗ máy gia tốc hạt (LHC)để chiêm ngưỡng các hạt Z.
- Vittoria, - Kohler lên tiếngkhi họ tiến gần đến cánh cửa thép lớn của phòng thí nghiệm:
- Tôi nên nói cho cô biết rằng sáng nay tôi đã xuốngđây tìm cha cô.
Vittoria hơi đỏ mặt.
- Ông ư?
- Đúng. Và hãy tưởng tượng tôi ngạc nhiên thế nào khi phát hiện ra rằng ông ấy đã thay thế phím an ninh chuẩn của CERN bằng một thứ khác. - Kohler chỉ tay vào một thiết bị điện tử phức tạp được treo bên cạnh cửa.
- Tôi xin lỗi, - cô nói - Ông biết đấy, cha tôi có ý định giữ bí mật. Ông ấy không muốn ai ngoài hai chúng tôi có thể tiếp cận phòng thí nghiệm.
Kohler nói:
- Được rồi. Mở cửa ra đi.
Vittoria đứng một lúc lâu. Rồihít một hơi dài, cô bước đếncái máy trên tường.
Langdon không hề đoán được điều gì sắp xảy ra.
Vittoria bước lên gần thiết bị và cẩn thận hướng mắt phải tới ống kính nhô ra như kính viễn vọng. Rồi cô ấn nút. Trong máy phát ra tiếng lách cách nhẹ. Một luồng sáng lia vòng quanh để quét hình hình nhãn cầu,tựa như máy photocopy.
- Đây là máy quét võng mạc.- Cô nói - An toàn và chính xác. Nó chỉ chấp nhận hai cầu hình võng mạc thôi. Của tôi và cha tôi!
Robert Langdon đứng đó, vẻthảng thốt. Hình ảnh Leonardo Vetra trở lại trongtâm trí với từng chi tiết rùng rợn: khuôn mặt đầy máu, ánh mắt màu lam nhạt đơn độc trợn trừng, còn hốcmắt bên kia thì trống trơn. Anh cố quên đi hình ảnh ấy,nhưng nó cứ hiện lên… phía dưới máy quét, trên nền đá lát màu trắng… những giọt máu đỏ mờ mờ. Máu đã khô.
Ơn trời, Vittoria không để ýthấy.
Cánh cửa thép mở ra, và cô gái bước vào.
Kohler chặn Langdon bằng ánh mắt sắc lạnh. Thông điệp của ông ta rất rõ ràng: Như tôi đã nói… con mắt bị mất dùng cho một mục đích cao hơn.
Chú thích:
(1) Jackson Pollock: Một nghệ sĩ người Mỹ (1912-1956), đứng đầu trường phái ấn tượng, dùngphong cách "nghệ thuật hành động". Ông thường dùng sơn vẩy lên tấm vải lớn để tạo những bức tranh.