THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
Tác giả: Dan Brown
Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 27-phần 1
- Vittoria, tôi không cho phép điều đó! - Hơi thở của mỗi lúc một nặng nề và khó nhọc hơn khi thang máy phòng Haz-mat đưa cả ba người lên trên.
Vittoria chẳng thèm để ý đến ông ta. Cô gái muốn có một nơi để ẩn náu, nhưng phòng thí nghiệm này giờ đây không còn là tổ ấm nữa. Mà quả thật đây đâu phải là nhà của Vittoria. Giờ là lúc phải nuốt nước mắt vàhành động. Phải kiếm một chiếc điện thoại đã.
Robert Langdon đang đứng cạnh cô, vẫn tiếp tục im lặng.
Vittoria thôi không còn băn khoăn về con người này nữa. Ông ta là một chuyên gia? Chẳng lẽ Kohler không còn cách nói nào khác? Ông Langdon có thể giúp chúng ta tìm ra kẻ đã giết cha cô. Langdon chẳng giúp được gì.Vẻ thân thiện và tử tế của ông ta quả là rất thật, nhưng rõ ràng con người này đang giấu giếm một điều gì đó. Cả hai đang giấu cô.
Kohler lại quay sang Vittoria:
- Với tư cách là giám đốc của CERN, tôi có trách nhiệmvới tương lai của khoa học. Nếu cô làm rùm beng lên và biến chuyện này thành một vụ tai tiếng tầm cỡ quốc tế thì CERN sẽ phải chịu…
- Tương lai của khoa học? -Vittoria đối mặt với ông ta. - Chẳng lẽ ông thực sự địnhtrốn tránh trách nhiệm bằngcách không bao giờ thừa nhận rằng phản vật chất là từ CERN mà ra à? Chẳng lẽ ông định mặc kệ những người vô tội sắp sửa vì chúng ta mà gặp nguy hiểm hay sao?
- Không phải chúng ta, - Kohler phản kháng. - Chính các người. Là hai cha con nhà cô.
Vittoria quay mặt đi.
- Nếu nói về những sinh mạng đang gặp hiểm nguy, -Kohler nói, - thì thực ra cuộc sống vẫn đang diễn ray như thường lệ. Cô biết rằng công nghệ phản vật chất có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với cuộc sống trên hành tinh này. Nếu CERN bị phá sản hay bị giải thể sau vụ tai tiếng này, tất cả mọi người đều phải chịu thiệt. Tương lai nhân loại đang nằm trong tay những tổ chức như CERN, các nhà khoa học như cô và cha cô, cùng nghiên cứu để giải quyết những vấn đề của ngày mai.
Vittoria đã từng nhiều lần nghe Kohler thuyết giảng về khoa học -chính là Chúa Trời, nhưng cô chưa bao giờ để tâm. Chính khoa học cũng gây ra đến phân nửa các vấn đề mà giờ đây khoahọc đang tìm cách giải quyếthậu quả. Sự tiến bộ hoá ra lại chính là cái bẫy chết người của chính Mẹ Trái Đất.
- Các tiến bộ khoa học luôn song hành với những hiểm hoạ, - Kohler lập luận. - Lúcnào cũng vậy. Các chương trình không gian, những nghiên cứu về gen, y học - tất cả đều có thể mắc sai lầm. Khoa học cần vượt quanhững vấp váp của chính nó, bằng mọi giá. Vì lợi ích của toàn thể nhân loại.
Vittoria ngạc nhiên khi thấy Kohler đem đặt những giá trị đạo đức lên bàn cân để so sánh với khoa học. Trí tuệ của con người này tồn tại hoàn toàn biệt lập với nội tâm.
- Ông cho rằng vì CERN giữ vai trò quyết định đối với tương lai trái đất nên chúngta được quyền miễn trừ về đạo đức sao?
- Đừng có tranh luận về đạo đức với tôi. Các người đã đi quá giới hạn khi tạo ramẫu vật đó, hai cha con cô đã đặt toàn bộ viện nghiên cứu này vào tình trạng nguyhiểm. Tôi đang cố sức bảo vệ không chỉ công ăn việc làm của 3000 nhà khoa học ở đây mà còn cả danh tiếng của cha cô. Hãy nghĩ cho ông ấy. Một người như cha cô không đáng bị người đời nhớ đến như kẻ đã tạo ra vũ khí huỷ diệt hàng loạt.
Vittoria cảm thấy ngọn giáo của ông ta đã đâm trúng đích. Mình chính là người đã thuyết phục cha tạo ra mẫu vật đó. Lỗi là ở mình!
Khi cánh cửa mở ra, Kohler vẫn đang tiếp tục thao thaobất tuyệt Vittoria bước khỏi thang máy, lôi điện thoại ra và thử gọi lần nữa.
Vẫn không có tín hiệu. Chết tiệt! Cô phăm phăm lao ra cửa.
- Vittoria, đừng lại. - Giọng Kohler như đang lên cơn hen khi chiếc xe lăn tăng tốc tiến sát đến bên cô gái. - Từ từ đã. Chúng ta cần bàn bạc đã.
- Basta di parlare!(1)
- Hãy nghĩ đến cha cô, - Kohler hối thúc. - Nếu còn sống thì ông ấy sẽ xứ lý tình huống này thế nào?
Vittoria vẫn bước tiếp.
- Vittoria, tôi vẫn chưa nói hết toàn bộ sự thật.
Vittoria bước chậm lại.
- Tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, - Kohler nói - Tôi chỉ đang tìm cách bảo vệ hai cha con cô thôi. Hãy nói cho tôi biết cô muốngì. Chúng ta cần phải hợp tác với nhau thật chặt chẽ.
Vittoria dừng lại ngay giữa phòng thí nghiệm, nhưng cô không ngoái đầu lại.
- Tôi muốn tìm phản vật chất. Và tôi muốn biết kẻ nào đã sát hại cha tôi. - Cô gái đứng im chờ đợi.
Kohler thở dài:
- Vittoria, chúng tôi biết kẻ đã sát hại ông ấy. Tôi xin lỗi!
Lúc này Vittoria quay đầu lại.
- Ông nói gì?
- Tôi không biết phải nói với cô thế nào. Rất khó…
- Ông đã xác định được hung thủ rồi?
- Đúng, chúng tôi có một manh mối. Kẻ giết người đã để lại một thứ giống như tấm các điện thoại. Đó là lí do tại sao tôi mời ông Langdon đến đây. Ông Langdon chuyên nghiên cứu về tổ chức đã đứng ra nhậntrách nhiệm về vụ giết người này!
- Tổ chức? Một nhóm khủngbố à?
- Vittoria, chúng đánh cắp một phần tư gram phản vật chất.