THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
Tác giả: Dan Brown
Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 36-phần 1
Sở chỉ huy của đội lính gác Thuỵ Sĩ.
Đứng ở ngay lối vào, Langdon quan sát sự tương phản giữa các thời đại khác nhau đang bày ra trước mắt.Đủ mọi loại phương tiện liên lạc. Căn phòng là một thư viện được trang trí theo kiểu Phục hưng với những giá sách chìm trong tường, những tấm thảm phương đông treo tường, và những tấm thảm trải sàn màu sắc sặc sỡ. Trong phòng ngồn ngộn những thiết bị công nghệ cao, nào là máy tính, máy fax, bản đồ điện tử củalổ hợp Vatican, lại còn có cảmột màn hình ti-vi đang mở kênh CNN. Những người đànông mặc bộ đồng phục sặc sỡ đang miệt mài gõ máy tính, trên đầu họ đeo loại tai nghe cực kỳ hiện đại.
- Các vị hãy đợi ở đây, - người lính gác nói.
Langdon và Vittoria đứng chờ, còn người lính gác tới gần một người đàn ông cao ráo, rắn rỏi, mặc bộ quân phục màu xanh sẫm. Ông ta đang nói chuyện bằng điện thoại cầm tay và đứng nghiêm đến nỗi gần như ngả người về đằng sau. Người lính gác nói điều gì đó, thế là ông ta đưa mắt nhìn Langdon và Vittoria. Ông ta gật đầu rồi quay lưng về phía họ, tiếp tục cuộc điện thoại.
Người lính gác quay lại.
- Tư lệnh Olivetti sẽ đến gặp các vị ngay.
- Cám ơn.
Anh ta leo lên cầu thang và ra ngoài.
Langdon quan sát Tổng Tư lệnh Olivetti đang đứng ở góc đối diện. Ông ta đúng là Tổng Tư lệnh các lực lượng vũ trang của toàn bộ quốc gia này. Vittoria và Langdoncùng chờ đợi và quan sát những hoạt động diễn ra trước mặt họ. Những người lính gác mặc bộ quân phục sáng màu đang tíu tít bận rộn, và họ liên tục đưa ra những mệnh lệnh bằng tiếngÝ.
- Continue! a ccrcare(1)! - Một người nói lớn trên điện thoại.
- Ha Provato al museo?(2) -Một người khác hỏi.
Langdon không cần phải thạo tiếng Ý cũng có thể biết được rằng trung tâm anninh đang trong tình trạng tìm kiếm tích cực. Đây là tin tốt lành. Tin xấu là họ chưatìm thấy phán vật chất.
- Cô không sao chứ? - Langdon hỏi Vittoria.
Cô gái nhún vai, mỉm cười mệt mỏi.
Cuối cùng thì viên Tổng Tư lệnh cũng tắt máy điện thoạivà tiến về phía họ, càng đến gần càng thấy ông ta cao lênh khênh.
Bản thân Langdon là người cao lớn và không quen nhìn lên khi nói chuyện với ngườikhác, nhưng lần này anh phải làm thế với Tổng Tư lệnh Olivetti. Viên chỉ huy này thuộc kiểu người dầm mưa dãi nắng, khuôn mặt khỏe mạnh và rắn chắc. Mái tóc đen được cắt ngắn theo kiểu nhà binh, còn ánh mắt của ông ta thì rực lên một ý chí sắt đá chỉ có thể có được sau nhiều năm rèn luyện miệt mài. Bước đi vững chãi và chuẩn xác, tainghe bí mật giấu sau một vành tai, Olivetti trông giống một sĩ quan tình báo Hoa Kỳ hơn là chỉ huy của dội lính gác Thuỵ Sĩ.
Viên tư lệnh chào họ bằng tiếng Anh. Trái ngược với thân hình đồ sộ giọng nói của ông ta trầm và bé đến mức Langdon thấy ngạc nhiên. Olivetti gần như thì thầm, với vẻ chỉn chu, chuẩn xác kiểu nhà binh:
- Xin chào. Tôi là Tư lệnh Olivetti - Comandante Principale(3) của đội lính gácThuỵ Sĩ. Tôi là người đã gọicho giám đốc của các vị.
Vittoria ngước lên.
- Cám ơn ông đã gặp chúng tôi.
Viên Tổng Tư lệnh không nói gì. Ông ta ra hiệu bảo họđi theo và dẫn họ qua một đống các thiết bị điện tử chất ngổn ngang, đến trướcmột cánh cửa.
- Vào đi, - Ông ta nói và giữ cửa cho hai người.
Langdon và Vittoria bước vào trong. Đó là một phòng điều khiển mờ mờ tối, trên tường treo đầy những màn hình giám sát đang truyền về những hình ảnh đen trắng từ khắp mọi nơi trong tổ hợp. Một người lính trẻ đang chăm chú theo dõi những hình ảnh ấy.
- Fuori(4), - Olivetti nói.
Người lính gác thu dọn và đira.
Olivetti bước đến và chỉ tayvào một màn hình. Rồi ông quay sang những vị khách của mình:
- Hình ảnh này được truyềnvề từ một camera điều khiển từ xa giấu ở đâu đó trong thành Vatican. Tôi muốn có lời giải thích.
Langdon và Vittoria nhìn vào màn hình và cùng thở phào. Hình ảnh rất rõ ràng. Không còn nghi ngờ gì nữa. Đó chính là hộp phản vật chất của CERN. Bên trong, một giọt kim loại lấp lánh đang treo lơ lửng trong không trung, ánh sáng nhấpnháy theo từng nhịp của đống hồ điện tử LED. Thật kỳ lạ, khu vực bao quanh chiếc hộp hoàn toàn tối, như thể cái hộp đang ở một hốc trong tủ hay phòng tối nào đó. Phía trên màn hình lấp lóe dòng chữ: TRUYỀN TRỰC TIẾP - CAMERA số 86.
Vittoria nhìn thời gian còn lạiở bảng báo hiệu trên hộp.
- Còn chưa đến 6 tiếng đồng hồ nữa, - cô thì thầm với Langdon, khuôn mặt lộ vẻ căng thẳng.
Langdon kiểm tra lại đồng hồ.
- Vậy chúng ta còn… - Anh chợt ngừng lời, ruột gan như thắt lại.
- Nửa đêm, - Vittoria nói với vẻ mệt mỏi.
Nửa đêm, Langdon nghĩ. Tình hình trở nên phức tạp rồi đây.
Rõ ràng là đêm qua kẻ ăn cắp chiếc hộp đã tính toán một cách kỹ lưỡng. Langdon cảm thấy bất an khi thấy mình đang có mặt tại điểm zero.