THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
Tác giả: Dan Brown
Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 36-phần 2
Giọng nói thì thào của Olivetti lúc này càng trở nênkhó nghe hơn:
- Cái vật này thuộc về trung tâm của các vị hả?
Vittoria gật đầu.
- Vâng, thưa ông. Nó đã bị đánh cắp. Cái hộp này chứa một chất nổ cực mạnh có tênlà phản vật chất.
Olivetti trợn mắt:
- Tôi không lạ gì các chất nổ, thưa cô Vetra. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói đến phản vật chất.
- Đây là một công nghệ mới. Chúng ta phải xác định vị trí của nó ngay lập tức, nếukhông sẽ phải sơ tán toàn bộ những người có mặt trong thành Vatican.
Olivetti từ từ nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, như thể đanghi vọng rằng Vittoria sẽ cải chính lại những điều vừa nói.
- Sơ tán à? Các vị có biết chuyện gì sẽ diễn ra trong toà thánh tối nay không?
- Chúng tôi biết, thưa ông. Nhưng tính mạng các vị Hồng y Giáo chủ đang bị đe doạ. Chúng ta chỉ còn khoảng 6 tiếng đồng hồ nữa. Các ông đã tìm được đầu mối nào để xác định vịtrí của cái hộp chưa?
Olivetti lắc đầu.
- Chúng tôi vẫn chưa bắt đầu tìm kiếm.
Vittoria nghẹn lời:
- Cái gì? Nhưng chúng tôi nghe thấy những người línhgác nói về việc tìm kiếm…
- Tìm kiếm, thì đúng là thế. - Olivetti nói, - nhưng không phải cái hộp đó. Người của chúng tôi đang tìm kiếm một thứ không liên quan gì tới các vị.
Giọng Vittoria như vỡ ra:
- Các ông vẫn chưa bắt đầutìm kiếm cái hộp sao?
Hai tròng mắt của Olivetti như tụt hẳn vào trong hốc mắt, trông vô cảm, hệt như mắt của côn trùng.
- Thế sao? Cô Vetra? Để tôi giải thích cho cô hiểu nhé. Trên điện thoại, ông giám đốc của cô nhất định không chịu cho tôi biết những thông tin chi tiết về vật thể này. Ông ta một mựcyêu cầu tôi phải tổ chức tìm kiếm ngay tức khắc. Chúng tôi cực kỳ bận rộn, và cũngkhông thừa thãi nhân lực đểlàm những công việc tù mù thế này.
- Vào thời điểm này thì chúng tôi chỉ có thể thông báo với ông một thông tin thôi, thưa ông chỉ huy, - Vittoria nói, - Trong vòng 6tiếng đồng hồ nữa, thiết bị đó sẽ khiến cho toàn bộ khuvực này tan thành mây khói.
Olivetti đứng im như trời trồng:
- Cô Vetra, có một điều cô nên biết. - Giọng ông ta đầyvẻ kẻ cả - Mặc dù nhìn từ bên ngoài thì thành phố Vatican có vẻ cổ kính, nhưng trên từng lối đi, cả ở nơi công cộng lẫn khu vực riêng, đều được gắn các thiết bị cảm biến tối tân. Nếu có kẻ muốn mang bất kỳ loại chất nổ nào đột nhập vào đây, hắn sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Chúng tôi có máy quét chất phóng xạ đồng vị, những máy lọc mùi do các chuyên gia của DEA(5) ở Mỹ thiết kếnhằm phát hiện dấu hiệu nhỏ nhất của những chất cháy nổ và gây độc. Chúng tôi cũng sử dụng những máy dò kim loại và máy quéttia X-quang tân tiến nhất.
- Rất ấn tượng, - Vittoria nói, cũng lạnh lùng không kém - Thậm không may, phản vật chất không phải chất phóng xạ, ký hiệu hoá học của nó chỉ đơn thuần làhydro, và cái hộp thì được làm bằng nhựa. Không một thiết bị nào ở đây có thể phát hiện ra nó.
- Nhưng thiết bị đó có nguồn năng lượng lớn, - Olivetti nói, tay chỉ vào ánhđèn điện tử LED(6) đang nhấp nháy. - Thậm chí chỉ cần một dấu vết nhỏ của hợp chất Niken- Cadmi(7) cũng có thể…
- Nhưng pin của nó cũng bằng nhựa.
Sự kiên nhẫn của Olivetti rõràng là đang mất dần đi.
- Pin bằng nhựa?
- Chất lỏng điện phân polyme kết hợp với Teflon.
Olivetti khom lưng xuống, như thể muốn nhấn mạnh lợi thế chiều cao của mình.
- Xin thưa với quý cô, mỗi tháng Vatican là mục tiêu của hàng chục vụ uy hiếp bằng bom. Đích thân tôi đã đào tạo từng người trong đội lính gác Thuỵ Sĩ về cáckỹ thuật gây nổ hiện đại. Theo như tôi được biết thì trên thế giới này chưa có một loại chất nổ nào có sức mạnh như cô miêu tả, trừ khicô muốn đề cập đến một đầu đạn hạt nhân có lõi bé bằng quả bóng chày.
Vittoria bực bội nhìn ông ta:
- Thiên nhiên còn nhiều điều bí ẩn chưa được khám phá lắm.
Olivetti cúi xuống thấp hơn nữa:
- Tôi xin hỏi cô là ai? Vị trí cửa cô ở CERN là gì?
- Tôi là thành viên cấp cao trong hội đồng nghiên cứu và được chỉ định tới Vatican để giải quyết vụ khủng hoảng này.
- Xin lỗi vì sự thô lỗ của tôi, nhưng nếu thực sự có một cuộc khủng hoảng như thế thì tại sao tôi phải làm việc với cô chứ không phải giám đốc của cô? Và tại sao cô bất kính đến nỗi mặc quần cộc để vào trong toà thánh?
Langdon muốn rên lên. Không thể tin nổi, trong tìnhcảnh này mà ông ta vẫn còntâm trí để mà lo chuyện quần áo. Nhưng rồi anh lại nhớ ra rằng nếu những dương vật bằng đá mà còn bị xem là dâm ô thì quần soóc của Vittoria hẳn phải làmột mối đe doạ đối với an ninh quốc gia.
- Thưa Tổng Tư lệnh Olivetti, - Langdon can thiệp, cố gắng tháo ngòi quảbom nổ chậm thứ hai. - Tên tôi là Robert Langdon. Tôi là giáo sư nghiên cứu tôn giáo ở Mỹ và không có mối quan hệ nào với CERN. Tôi từng được chứng kiến vụ thử phản vật chất và xác nhận rằng những lời của cô Vetralà đúng, phản vật chất cực kỳ nguy hiểm. Chúng tôi có đủ mọi lí do để tin rằng một tổ chức chống tôn giáo đã đem vật đó vào đặt trong khu vực của các ông nhằm mục đích phá hoại Mật nghị Hồng y.