Trong gương dần dần hiện
lên con đường Giang Ngạn
trong tiết tháng 3.
Mưa bụi giăng mắc không
gian. Một gia đình giàu có
vừa khóc lóc thảm thiết vừa
bê ra một cỗ quan tài. Tiền
giấy bay đầy trời càng làm
tăng thêm vẻ thê lương cho
cảnh sắc ảm đạm này.
Người qua đường liếc nhìn
rồi bình luận, người con gái
đó đúng là mệnh khổ. Mới
hai mươi tám tuổi đầu mà
đã chết yểu. Nghe nói là do
mắc bệnh hiểm nghèo mà
chết. Nhưng một người chưa
từng bước chân ra cửa sao
lại chết vì bạo bệnh kia chứ?
Một người nói: "Nghe nói cô
ta bị ma nam bám riết nên
mới chết."
Tuy người đó nói rất nhỏ
song vẫn bị ba người ngồi
uống nước bên đường nghe
thấy.
Ba người bọn họ ăn mặc
như nông dân. Một ông già -
chắc là bố của hai người còn
lại, một nam một nữ. Người
con trai trông rất đàn ông,
lông mày rậm, mắt to, còn
cô gái thì khỏi phải nói -
xinh đẹp tuyệt trần. Vẻ đẹp
của cô khiến bao người trên
đường cứ trố mắt ra nhìn.
Người con gái ngượng
ngùng mặt đỏ bừng lên, e lệ
tựa như một bông hoa đào
còn thấm đẫm sương đêm.
Người con trai có vẻ khó
chịu; anh nói nhỏ với cô:
- Sư muội à, không phải tức
giận làm gì. Huynh sẽ đánh
bọn chúng.
Ông cụ can thiệp:
- Đạo nhi, ta đã nhắc con
không được gây sự rồi phải
không?
- Nhưng bọn chúng cứ nhìn
sư muội.
- Hiểu Nguyệt vốn xinh đẹp,
đương nhiên làm cho người
ta phải chú ý. Chẳng lẽ con
muốn móc hết mắt của họ
ra mới được à?
Người con trai bị mắng
xong, tức tối quét ánh mắt
thù hằn vào bọn người háo
sắc kia nhưng cũng không
dám nói gì thêm nữa. Ông
cụ tiếp tục quan sát hướng
đi của chiếc quan tài đằng
xa.
Đột nhiên, ông vụt bỏ bát
xuống rồi chạy. Hai người
liền đuổi theo sau. Trong lúc
hoảng loạn, người con gái
vẫn không quên trả tiền cho
người bán nước đậu.
Ông già lướt về phía trước,
nhanh như một luồng gió.
Hai người cố gắng bám theo
sau; sau cùng họ dừng lại
trước một chiếc cổng lớn
màu đỏ. Trên cổng đề chữ
"Thính viên". Nơi đó vốn là
một nhà hát cũ - nơi người
ta thường biểu diễn Kinh
kịch.
Thời kỳ Dân quốc tuy chính
trị loạn lạc, song loạn thì
loạn mà chơi vẫn cứ chơi. Số
lượng người nghe hát và đi
hát rất đông. Và giống như
một quy luật, thời thế càng
loạn thì người ta lại càng
ham vui, bởi không ai biết
được ngày mai sẽ thế nào,
do vậy mà nhà hát này kinh
doanh rất tốt.
Ông cụ cười mỉm rồi nói:
- Chính là nơi này.
Đạo Nhi lên tiếng:
- Sư phụ à, là chỗ này sao?
- Đúng vậy, sư phụ vừa thấy
hồn người con gái ấy bay
vào đây, do vậy thầy cứ đuổi
theo sau. Chính mắt thầy
thấy cô ta bay vào. Xem ra,
lại là một cô gái si tình, đã
làm ma rồi mà vẫn không
quên tìm gặp người tình.
Vào thời đó, hầu hết người
con gái nào cũng có một
người tình trong mộng là
những kép hát nổi tiếng. Họ
trở thành những kẻ mộng
du, lúc nào cũng như mê
như say vậy. Vì vậy khi chết
đi họ đều mong muốn thực
hiện tâm nguyện cuối cùng
của mình là gặp được tình
lang.
Ông cụ liền rút bùa giấy ra
dán xung quanh cửa rồi cười
to: "Rốt cuộc ta đã giam
được cô ta ở đây."
- Sư phụ à, tại sao chúng ta
lại phải bắt con ma nữ ấy?
Cô ấy có hại ai đâu? - Cô gái
không nén nổi nữa bèn lên
tiếng.
- Haha, Hiểu Nguyệt à, con
ngây thơ quá! Đối tượng mà
pháp sư chúng ta cần bắt
không phải là cô ta, bởi cô
ta chỉ đến đây để thỏa tâm
nguyện của mình mà thôi;
hơn nữa cô ta còn phải
xuống suối vàng để tiếp tục
đầu thai nữa chứ. Chúng ta
và cô ấy không liên quan tới
nhau, ai đi đường nấy thôi.
Ta cần bắt là bắt con ma đã
làm cho cô ấy chết cơ.
- Thế cô gái ấy bị ma hại
chết ư?
- Nếu thầy không tính nhầm
thì cô gái đó không phải
chết vì bạo bệnh mà bị ma
bám riết khi tới đây nghe
hát, sau đó chết do cạn
nguyên khí. Con ma làm đó
lại trốn trong nhà hát này.
Được rồi, Hiểu Nguyệt, giờ
con đã mười bảy tuổi rồi, đã
đến lúc phải hành sự một
mình thôi. Sư huynh của con
đã làm việc độc lập từ lâu
rồi. Nếu cứ không chịu bắt
ma một mình thì nhà họ Kha
cũng không thể giữ con lâu
hơn nữa. Con nên tìm lấy
một tấm chồng tử tế, không
nên tiếp tục theo cái nghề
pháp sư này.
Người con trai dường như
không còn kiên nhẫn lâu
hơn được nữa, anh hét
toáng lên:
- Cha à, sao cha lại bắt Hiểu
Nguyệt lấy chồng kia chứ?
Ông cụ lườm anh ta một cái,
ông thầm mắng đứa con trai
khờ dại của mình:
- Đồ ngốc, ta làm thế cũng
là tốt cho con thôi mà.
Người con gái này, lúc nhỏ
đã bị bỏ rơi trước nhà họ
Kha. Thấy đứa trẻ đáng
thương, hơn nữa trông mặt
mũi cũng sáng sủa, ông liền
quyết định nuôi dưỡng nó.
Ông còn dạy cho nó kỹ năng
bắt ma; nhưng cô gái bản
tính nhút nhát, lại rất sợ ma.
Tuy học nghề đã lâu, nhưng
chưa bao giờ cô tự mình bắt
được một con ma nào. Ông
nhận thấy con trai ông có
cảm tình với cô gái này nên
quyết định chọn chiêu này
để ép cô bỏ nghề rồi lấy con
trai ông. Song ông không
dám nói thẳng ra, bởi cô gái
rất bướng bỉnh. Nếu nói
thẳng là cô không có năng
lực bắt ma, cô gái sẽ tức
giận rồi gây họa mất. Do
vậy, ông chọn cách này ép
cô thấy khó mà tự rút lui.
Đúng như ông dự đoán,
nghe xong lời sư phụ, cô sợ
hãi, tái mét cả mặt, kiếm
báu trong tay cô rung lên.
Bình thường, cô còn rất sợ
bóng tối. Tuy đã cùng sư
phụ bắt được rất nhiều ma
song cô thuộc loại người
càng bắt được nhiều ma thì
càng thêm sợ ma. Thế
nhưng cô vẫn nhận lấy bùa
của sư phụ đưa cho rồi lặng
lẽ quay đầu nhìn vào nhà
hát tối tăm kia.
Màn đêm buông xuống, cô
nghe thấy hai cha con họ cãi
nhau ngoài sân. Sư huynh
nhất định không cho cô đi
một mình và anh ta đang cãi
lý với cha.
- Tuy sư muội học nghề đã
nhiều năm nhưng thực ra
muội ấy chưa có nhiều kinh
nghiệm thực tế. Chuyến này
bắt muội ấy đi một mình e
rằng lành ít dữ nhiều.
- Con thì biết cái gì? Đến
loại ma đào hoa này mà còn
không bắt được thì gọi gì là
pháp sư thứ thiệt nữa, thà
sớm lấy chồng cho xong
chuyện.
Hiểu Nguyệt nhẹ cắn môi;
cái tính khí bướng bỉnh
không chịu thua của cô trỗi
dậy. Cô lén cầm bảo kiếm và
bùa pháp rồi nhảy qua cửa
sổ đi vào nhà hát.
Trí nhớ của cô rất tốt, các
khẩu quyết của sư phụ đã
dạy, cô thuộc làu làu. Vừa đi
cô vừa niệm chú. Lúc này,
người đến xem hát đã về
hết, chỉ còn sân khấu trống
trơn.
Người cô nhẹ như chim yến,
chỉ cần lắc mình một cái là
đã vào trong vườn.
Vừa tới nơi, cô thấy một cô
gái đang ngồi trong góc
vườn. Cô ta đang đờ đẫn
nhìn lên sân khấu. Hiểu
Nguyệt thầm nghĩ nếu vì
chuyện bắt ma mà vô tình
làm cô ta bị thương thì phải
làm sao đây? Thế là cô nhẹ
nhàng đi về phía cô gái kia
rồi nói:
- Cô à, kịch đã hết rồi, sao
cô vẫn còn ngồi đây?
- Tôi còn chờ Giang lang lên
sân khấu.
- Giang lang là ai vậy?
- Là Giang Ngạn Hoa, một
kép hát nổi tiếng đó! Anh ấy
hát vở Nhị Lang cứu mẹ cực
hay. Cô chưa nghe anh ấy
hát bao giờ à?
Cô gái mê hát kia liền ngâm
nga mấy câu.
Hiểu Nguyệt đứng bên cạnh
lo lắng, chỉ sợ tiếng hát của
cô ta sẽ làm kinh động đến
con ma đào hoa kia. Nó mà
tới bất ngờ thì cô cũng khó
xoay sở đây.
Cô kia hát mãi rồi đột nhiên
nghĩ ra điều gì, cô liền đứng
dậy hỏi:
- Cô cũng thích Giang Lang
phải không?
- Đâu có, tôi chưa từng nghe
thấy anh ấy hát bao giờ.
- Anh ấy hát rất hay, cô mà
xem thì sẽ mê thôi. Không
được, không thể để cho cô
xem được, chi bằng tôi móc
mắt cô để cô vĩnh viễn
không thể thấy được Giang
lang của tôi.
Cô gái kia liền quay đầu lại.
Trong ánh trăng bợt bạt,
Hiểu Nguyệt nhìn rõ khuôn
mặt cô ta, thấy rất quen
nhưng không biết đã gặp ở
đâu rồi.
Hiểu Nguyệt bỗng nhớ ra, cô
ta chính là người trong bức
di ảnh mà sáng nay cô nhìn
thấy khi đang uống nước
đậu.
Cô lùi lại thì bị vướng vào
ghế liền ngã lăn ra. Ngẩng
đầu nhìn lên bức màn đỏ
trên sân khấu, cô thấy rất
nhiều cô gái khác đang treo
mình trên đó; cô nào cô nấy
cũng trợn mắt nhìn mình.
Hiểu Nguyệt sợ hết hồn. Cô
biết chỗ này có ma nhưng
không ngờ lại nhiều đến thế.
Cô vừa lùi lại vừa cố nhớ các
khẩu quyết đã được sư phụ
truyền dạy. Con ma nữ kia
dường như đã coi cô là tình
địch của mình, kiên quyết
đòi móc mắt của cô. Tội
nghiệp cho cô vừa lùi vừa
khua khua bảo kiếm rồi
nhắm tịt mắt lại.
Một cánh tay ôm chặt lấy cô.
Một mùi thơm dễ chịu lan
tỏa.
Cô từ từ mở mắt, hóa ra
mình vẫn chưa bị mù. Cô
nhìn lên trần, không thấy lũ
ma nữ đi giày thêu hoa đâu
nữa. Một anh chàng tuấn tú
đang cười, đôi mắt dài nhìn
soi mói vào ngực cô