CHAP 17B: NGHE HÁT TRONG VƯỜN
Cô hét toáng lên rồi đẩy anh
chàng háo sắc một cái làm
anh ta ngã lăn xuống đất.
Cô cảm thấy mình hơi quá
tay với ân nhân cứu mạng,
do vậy cô lí nhí nói: "Cảm
ơn anh!" Cô không dám đỡ
anh ta dậy mặc dù biết rằng
anh ta ngã rất đau, anh ta
cứ rên ư ử. Cô cảm thấy hối
hận vô cùng liền ôm lấy anh
ta để xem tình hình vết
thương của anh ta thế nào.
Nào ngờ anh chàng láu cá
kia hết rên rỉ ngay, liền úp
mặt vào ngực cô như một
đứa trẻ. Hít một hơi dài, anh
chàng thổ lộ:
- Người em có mùi hương
hoa đào, chắc em còn là
trinh nữ.
Cô vội buông tay, giận dữ
nhìn hắn. Hắn ngồi trên đất,
trông thật đa tình. Cô cảm
thấy người hắn lạnh toát.
Hắn cười nhạt rồi châm chọc
cô:
- Con gái con đứa mà nửa
đêm canh ba mò vào nhà
hát này làm gì?
- Thế anh là người trông coi
nơi này phải không? Thôi,
tôi không nói với anh đâu,
bởi sợ rằng nói ra lại làm
anh sợ tới vãi cả ra quần
mất. Ngày mai tôi lại tới.
- Việc gì có thể dọa được
anh vậy?
Hiểu Nguyệt nghĩ một chốc
rồi quyết định sẽ nói cho
anh ta hay bởi cô thấy anh
chàng này cũng dễ dãi. Cô
sợ rằng nếu mình không nói
cho anh ta hay thì rất có khả
năng anh ta sẽ bị bọn ma nữ
kia bức hại mất.
- Anh không nên làm ở đây,
chỗ này bị ma... ám đấy.
Nói xong, cô rùng mình vì
sợ.
Người đàn ông đó chẳng tỏ
vẻ sợ sệt gì, anh ta còn vặn
lại cô:
- Thế sao em lại không sợ,
em tới đây làm gì thế?
- Em ấy à? Em tới đây để
bắt ma. Sư phụ nói nếu em
bắt được con ma hoành
hành ở đây thì em sẽ chính
thức được làm pháp sư rồi.
Anh ta cười to tỏ vẻ không
tin.
- Em? Em mà đòi bắt ma
sao? Trông bộ dạng em lúc
nãy liệu có bắt được ma
không?
Hiểu Nguyệt cay mũi, chạy
nhanh ra ngoài. Cô hạ quyết
tâm sẽ làm mọi cách để bắt
được con ma ở nhà hát này,
để anh chàng này thấy được
bản lĩnh của cô cao cường
đến mức nào. Cô cũng
muốn chứng tỏ cho sư phụ
và sư huynh thấy mình đã
thực sự trưởng thành rồi,
không còn là trẻ con nữa.
Khi một cô gái vội vàng
muốn chứng minh bản thân
với một ai thì rõ ràng, cô đã
có cảm tình với người đó
rồi.
Về tới nhà, cô lẩm nhẩm
khẩu quyết siêu độ cho bầy
ma nữ đáng thương kia mặc
dù họ rất hung hãn. Siêu độ
xong thì tốt rồi bởi họ cũng
đã hại ai đâu; không nên
đuổi đánh họ tới địa ngục để
mãi mãi không được đầu
thai.
Ngày hôm sau Hiểu Nguyệt
ngủ rất sớm. Cô chờ sư phụ
và sư huynh vừa ngủ là
nhảy vội ra ngoài. Vào tới
nhà hát, cô hít dài một hơi,
tay cầm chắc bảo kiếm rồi
xông vào trong. Không biết
lũ ma nữ đã đi đâu hết, chỉ
còn trơ lại sân khấu trống
trải. Cô vừa đi vừa nhắc
mình không được sợ.
Cầm chắc bảo kiếm trong
tay, chốc chốc cô lại nhìn lên
trên xem có những đôi giày
thêu hoa không. Hôm nay
nhà hát không có vẻ âm u
như hôm trước. Trăng tròn
hơn và rọi ánh bạc xuống hồ
nước rất đẹp - nơi những
người giàu có nghe hát xong
đến chơi. Nhìn từ cửa sổ của
nhà hát cô thấy những búp
sen hé nở trong ánh trăng
lên trên mặt hồ. Thật làm
cho người ta xao xuyến,
rung động.
Tuy Hiểu Nguyệt theo học
nghề pháp sư, nhưng cô lại
là một cô gái rất ngây thơ,
lãng mạn. Nhìn cảnh đẹp mê
hồn đó, cô như quên đi thực
tại, hòa hồn mình vào
những đợt sóng nhấp nhô
ánh bạc trên hồ.
Một giọng nói nhỏ nhẹ
phảng phất bên tai phải
khiến nửa người cô như tê
dại.
- Pháp sư lại đến bắt ma à?
Quay đầu lại thấy người con
trai đã cứu mình tối qua
đang nhoẻn cười, cô nóng
bừng mặt. Cả đời cô chưa
khi nào đứng gần đàn ông
như thế cả. Rõ ràng là anh
chàng đó tới trêu cô. Cô hơi
ngượng một chút nhưng vẫn
cố trả lời mạch lạc:
- Lũ quỷ tối qua đều bị tôi
dọa cho chạy mất dép rồi.
- Có đúng thế không? Em
cũng lợi hại thật đấy nhỉ!
- Điều đó thì liên quan gì tới
anh?
- Đương nhiên là không liên
quan rồi. Nhưng bản chất
anh nhút nhát. Biết rằng
hôm nay thể nào em cũng
tới, tuy rằng rất sợ nhưng
anh sẽ trốn sau em nhé. Nếu
thực sự có ma, có quỷ như
em nói thì mình em đối phó
với chúng thôi.
- Sư phụ tôi nói rằng chúng
tôi bắt ma là để bảo vệ
những người đang sống, do
vậy tôi sẽ bảo vệ anh. Tại
sao anh cứ để tay vào eo tôi
thế nhỉ?
- Thực ra, anh chỉ muốn biết
số đo vòng hai của em thế
nào để còn giúp em may
một bộ phục trang biểu
diễn. Chúng mình lên sân
khấu hát đi! - Anh chàng
nhũn nhặn nói.
- Công việc của tôi là bắt ma
chứ không phải là ca hát, tôi
cần cái thứ phục trang ấy
làm gì?
- Dù gì thì em đã tới đây rồi,
cũng phải chờ ma đến, vậy
tranh thủ lúc này ta cùng
vừa hát vừa chờ. Cũng là
một cách để giết thời gian ý
mà. Sư phụ em dặn khi
không có ma thì không được
phép hát hò à?
- Điều này...
- Được rồi, đi theo anh! Bây
giờ, chúng mình lên sân
khấu hát, chỗ nào em không
biết anh sẽ dạy cho.
Nụ cười của anh chàng kia
như có ma lực vậy, cô
ngoan ngoãn đi theo anh ta
lên sân khấu. Đứng giữa sân
khấu, anh ta làm mặt ma
dọa cô rồi chạy tọt vào cánh
gà. Trước đây Hiểu Nguyệt
đã từng ngồi dưới khán giả
xem hát; thỉnh thoảng cô
cũng ngân nga mấy câu
nhưng chưa bao giờ cô dám
tưởng tượng mình lại có thể
đứng giữa sân khấu cả.
Bên dưới khán đài vắng tanh
khiến cô phấp phỏng, lo âu.
Chẳng mấy chốc anh chàng
kia chui ra khỏi cánh gà, anh
ta đã thay trang phục biểu
diễn, hóa trang xong xuôi.
Trông anh ta lúc này thật
quyến rũ. Cô quay mặt đi, ra
hiệu mình không muốn hát.
Anh chàng kia bắt đầu cất
tiếng hát, tiếng hát của anh
làm cô sững sờ. Chưa bao
giờ cô được nghe ai hát hay
và thê lương đến thế.
Anh ta hát đoạn hoàn hồn
trong vở Mẫu đơn tình.
Người con gái trong vở kịch
sống lại rồi kết thành phu
phụ với chàng công tử nọ.
Anh ta hát vai nữ nhưng còn
hay hơn đào hát rất nhiều.
Nhìn vào mắt anh ta, cô đọc
được nỗi vui mừng sau khi
sống lại của nhân vật nữ và
tình yêu mãnh liệt của cô đối
với chàng công tử. Niềm vui
và tình yêu đó làm con
người ta say mê.
Hiểu Nguyệt đứng trên sân
khấu, cảm thấy như thời
gian đang quay ngược trở
lại. Dường như cô đang
sống ở một thời xa xôi nào
đó. Còn anh ta, cho dù hát ở
vai nam hay vai nữ cũng đều
hay cả. Hát xong câu cuối
trong đoạn kịch, hai người
nhìn nhau đắm đuối không
nói nên lời.
Rất lâu sau, Hiểu Nguyệt
mới thốt lên:
- Anh hát hay thật! Nếu
được lên sân khấu, chắc anh
sẽ là một kép hát có tiếng
đấy.
Người đó cười rồi nhìn cô
như muốn nói: "Anh chính
là một kép hát nổi tiếng đấy
chứ, có điều em không biết
đó thôi."
Hai người cứ tán gẫu bên
mép sân khấu. Chờ mãi,
nhưng không thấy bóng
dáng con ma nữ nào, cô
quyết định đi về.
Người con trai tiễn cô ra tới
cổng. Cô cứ luôn miệng
nhắc anh phải cẩn thận.
- Anh tên gì?
- Giang Ngạn Hoa. Thế còn
em?
- Hiểu Nguyệt, Liễu Hiểu
Nguyệt.
Hai người chia tay trong ánh
trăng. Đã vào tới hẻm nhỏ,
cô vẫn còn nghe thấy tiếng
hát của anh. Cô mỉm cười,
bước về phía trước. Ánh
trăng đẹp quá làm cô xao
xuyến. Một cơn gió nhẹ mơn
man khuôn mặt cô.