CHAP 17C:
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng
mèo kêu thảm thiết. Một bầy
chó đang vây quanh một
con mèo đen, nó chỉ còn
biết sợ hãi kêu cứu.
Hiểu Nguyệt vốn rất sợ chó,
định bỏ đi, nhưng nhìn thấy
mắt con mèo long lanh ngấn
lệ, cô thương quá. Cô liền
xông lên phía trước để cứu
nó. Bầy chó hung dữ nhảy
chồm xông tới. Hiểu Nguyệt
liền ôm con mèo lên, lăn
tròn trên đất mấy vòng làm
thủng một lỗ to trên quần
áo. Thật nguy hiểm biết bao!
Cô dùng khinh công phóng
lên tường. Con mèo run bắn
lên trong lòng cô. Bầy chó
dưới đất tức tối nhìn cô,
dường như chúng đang
trách kẻ lắm chuyện. Cô và
con mèo cứ đứng trên tường
thi gan với bầy chó một hồi
lâu.
Lũ chó cuối cùng cũng
không kiên nhẫn được nữa,
chúng bỏ đi. Cô nhẹ nhàng
đặt con mèo xuống bờ
tường. Có vẻ nó cũng biết
đã được cô cứu sống nên
thè lưỡi ra liếm vào tay cô
để cảm ơn. Nó nhanh chóng
biến mất vào bóng đêm
nhưng chốc chốc lại ngoảnh
đầu nhìn cô.
Hiểu Nguyệt vui mừng trở
về nhà, ngủ một giấc ngon
lành. Tuy cô dậy rất sớm
nhưng sư phụ đã đi đâu
mất. Cô cùng sư huynh Kha
Đạo đi lượn phố để mua
một chút đồ lễ về siêu độ
cho đám ma nữ kia.
Sư huynh đối với cô rất tốt,
cô nói gì anh cũng nghe
theo. Hai người mải miết đi,
rất xa, cuối cùng mệt quá,
họ nghỉ chân tại một quán
trà. Cô nghe thấy ông già
xách lồng chim ở bàn bên
cạnh than vãn:
- Kép hát bây giờ chẳng
được như xưa, sánh sao nổi
với Giang Ngạn Hoa chứ.
- Đúng vậy, Giang Ngạn Hoa
là một kép hát thứ thiệt.
Giọng hát cũng như cách
nhả từ của anh ta đúng là
độc nhất vô nhị. Chỉ cần
nghe anh hát một lần, rất
nhiều cô gái sẵn sàng chết vì
anh ta.
- Giang Ngạn Hoa là ai vậy?
- Một người còn trẻ hỏi họ
Ông cụ thấy có người quan
tâm tới chuyện của mình liền
hăng hái trả lời:
- Nói đến tên Giang Ngạn
Hoa, lớp người thời chúng
tôi không ai là không biết.
Lúc đó, anh ta là kép hát số
một. Thời đó, mỗi lần tới
nghe anh hát, người ta phải
xếp hàng dài mấy dặm ấy
chứ. Đến màn quây nhà hát
cũng bị rách lỗ chỗ do người
ta chen lấn nhau để được
ngồi nghe nhân vật này hát
đấy.
- Sao lớp chúng cháu lại
không biết tới kép hát này
nhỉ?
- Ôi giời, nói ra thì kép hát
này đúng là số khổ; một
phần cũng tại anh ta quá tài
nên bị nhiều người ghen
ghét. Trong một lần biểu
diễn, bọn họ đã tráo đao giả
thành đao thật. Khổ thân
anh ta, lần diễn đó máu me
tóe ra khắp sân khấu. Nghe
nói lúc đó số lượng các cô
gái hâm mộ anh ta tự tử
theo nhiều đến mức bằng cả
số người trong cái nhà hát
này đấy.
- Ông lại nói phét rồi, làm gì
có kép hát nào như thế?
- Chàng trai trẻ à, cháu
không sống trong thời bọn
ông nên không biết đến
Giang Ngạn Hoa cũng phải.
Anh ta có thể sắm cả vai
nam lẫn nữ. Nếu đóng vai
nam, anh ta hát rất hùng
dũng, có uy, còn đóng vai
nữ thì lại si tình nhỏ nhẹ.
Đúng là sinh ra chỉ để làm
kép hát. Thật đáng tiếc,
đáng tiếc!
- Lại có người nói rằng phu
nhân nhà họ Lôi thích anh
ta, nằng nặc đòi bỏ trốn
cùng nên mới gây ra cái họa
sát thân đó.
Những người ở bàn đó cứ
tiếp tục bàn luận về Giang
Ngạn Hoa. Hiểu Nguyệt
nghe xong, lạnh toát chân
tay rồi lảo đảo ngã xuống
bất tỉnh
Lúc cô tỉnh lại trời đã tối, sư
phụ và sư huynh đang lo
lắng nhìn cô.
- Sư muội, muội yếu lắm
đấy. Hôm nay ra phố, đi hơi
nhanh một chút mà đã bị
say nắng rồi hôn mê luôn.
Muội phải nghỉ ngơi nhiều
đấy!
- Hiểu Nguyệt à, con cứ nghỉ
ngơi cho khỏe, không cần
phải lo việc nhà đâu. Thôi
con ngủ đi, bọn ta ra ngoài
đây.
Nhìn thấy Hiểu Nguyệt đã
tỉnh lại, hai người đàn ông
mới yên tâm ra ngoài.
Cô thẫn thờ nhìn về phía xa,
lòng căm hận nghĩ tới tay
Giang Ngạn Hoa kia.
Hóa ra hắn chính là con ma
mà mình phải bắt.
Cô lại quyết tới nhà hát đó
lần nữa. Tới nơi cô lưỡng lự
hồi lâu, không mở cửa để đi
vào.
Lòng cô cứ rối bời, nửa
muốn gặp Giang Ngạn Hoa
nửa lại thôi. Cô phân vân,
cũng có thể người đó chỉ
muốn dọa cô nên mới giả
danh mình là Giang Ngạn
Hoa vẫn chưa chết thật.
Tóm lại, cô viện ra đủ lý do
để phủ nhận người đó là con
ma mà mình phải bắt.
Cuối cùng cô cũng lấy hết
dũng khí đẩy cửa bước vào.
Bên trong vắng lặng như tờ.
Giữa nhà hát là một người
ngồi trên ghế tựa. Ánh trăng
rọi qua cửa sổ chiếu vào
người đó, một người không
có bóng. Cô sửng sốt nhận
ra đó chính là anh chàng mà
cô đã gặp.
Cô muốn quay đầu chạy
trốn nhưng lại cố gắng cầm
kiếm tiến về phía trước. Tay
cô run lẩy bẩy; cô cũng
không rõ lúc này cô đang
giận, oán trách, đau khổ hay
sợ hãi nữa. Bắt được con ma
này, cô sẽ trở thành một
pháp sư thực sự, và sẽ cứu
được rất nhiều người. Sẽ
không còn cảnh những cô
gái mù quáng chết ở đây
nữa. Hơn nữa, đám ma nữ
cũng sẽ không lưu luyến
chốn này để còn đi đầu thai
kiếp khác.
Cô nhích từng bước, từng
bước tới gần Giang Ngạn
Hoa. Mũi kiếm của cô đã
chạm vào người anh ta. Cho
dù cố hết sức cô cũng không
đâm anh được. Lưng của
người đó cứ mờ đi. Cô uất
ức trào mước mắt.
Người đó cũng không cần
quay đầu lại, hỏi:
- Sao em khóc? Sao không
đâm anh một nhát cho xong
đi? Chẳng lẽ em sợ rồi à?
- Anh chính là Giang Ngạn
Hoa sao?
- Đúng vậy.
Anh quay lại nhìn sâu vào
mắt cô.
- Tôi đến đây để bắt anh
đấy.
- Anh biết rồi, ngày đầu tiên
đến đây em đã nói thế.
- Nhưng tại sao anh lại
không giết tôi? Lại còn cứu
sống tôi nữa chứ?
Nếu hôm đó anh cứ mặc cho
bọn ma nữ giết cô thì hôm
nay cô đã không phải đối
mặt với tình huống phức tạp
này.
Giang Ngạn Hoa bỗng nhiên
quay đầu lại, nhìn cảnh đẹp
ngoài khung cửa sổ rồi nói
nhỏ:
- Em đã bao giờ nếm mùi cô
đơn chưa? Một người cứ
phải ở mãi một chỗ, một
năm, một trăm năm, một
ngàn năm. Một phong cảnh
đẹp như thế này nhưng lại
chẳng có ai ngắm cùng. Một
bài hát hay, một giai điệu
đẹp không có ai nghe cùng.
Em có cảm thấy cô đơn
không?
Hiểu Nguyệt lặng im không
nói gì. Từ trước đến giờ, cô
chưa bao giờ phải ở một
mình, bởi nếu không có sư
phụ thì đã có sư huynh ở
bên bầu bạn rồi.
- Em chưa bao giờ cô đơn
đúng không? Em không thể
biết được cảm giác đau lòng
khi mình anh đứng trước
một sân khấu dài đầy người,
hát những khúc ca hay nhất
song chẳng có ai vỗ tay
hoan hô bởi họ có nhìn thấy
mình đâu.
- Chính vì thế anh đã giết
những cô gái kia để họ tới
xem anh biểu diễn ư?
- Anh đâu có giết họ. Họ
nghe anh hát xong thì vì anh
nguyện chết đấy chứ. Anh
có giết họ đâu. - Giang Ngạn
Hoa giận dữ trả lời.
- Thế nhưng những người
đó vì anh mà chết, bởi anh
đã hiện hình hại họ tới nông
nỗi này.
- Thế thì làm sao? Chính em
cũng muốn thu phục anh,
muốn giết anh, muốn đẩy
anh xuống mười tám tầng
địa ngục mà? - Giang Ngạn
Hoa càng lúc càng lạnh lùng,
anh bắt đầu gằn giọng với
cô.
- Tôi, tôi, tôi...
Hiểu Nguyệt bị hỏi dồn dập,
cô không trả lời, chỉ lùi về
phía sau.
- Em thì sao? Đến kỹ năng
sơ đẳng để giết một con ma
tầm thường em còn không
nắm được? Sao em có thể
bắt được anh? Đến cả sư
phụ em cũng chưa phải là
đối thủ của anh. Năm xưa
ông ta có đến bắt anh, may
nhờ anh niệm tình trước kia
cũng có quen biết với nhà
họ Kha, nếu không anh đã
sớm tiêu diệt ông ta rồi.
- Anh nói lung tung gì thế?
Không có con ma nào lại
không bị thu phục dưới tay
sư phụ tôi. Anh đang run sợ
phải không?
- Ha ha ha...
Một ánh sáng lóe lên, bỗng
chốc bảo kiếm trong tay cô
đã nằm trong tay Giang
Ngạn Hoa.
- Đến giờ em đã biết anh
không nói khoác phải
không? Em còn chẳng đấu
nổi một chiêu với anh thì
làm sao giết được anh?
- Tôi quyết không để cho
anh tiếp tục hại người nữa. -
Hiểu Nguyệt nghiến chặt
răng, cô cương quyết nói.
Đột nhiên anh ta biến đi.
Góc tường tự nhiên xuất
hiện vô số những cánh tay
thò ra. Những cánh tay đó
tóm chặt lấy cô rồi kéo cô về
hai phía. Cô cảm thấy đau
nhói tưởng mình đã bị xé
làm hai mảnh vậy. Gã Giang
Ngạn Hoa lại dựa vào cửa sổ
nhìn cô cười nhạt.
- Em hãy cầu cứu đi! Anh sẽ
bảo bọn chúng tha cho em.
Cô nhìn sâu vào đôi mắt
lạnh lùng của anh ta rồi vẫn
cố giẫy đạp. Càng giẫy đạp,
cô lại càng đau. Đột nhiên
mặt mũi tối sầm lại, cô bất
tỉnh. Tỉnh lại, cô ngửi thấy
mùi hương quen thuộc. Mở
mắt ra nhìn, cô thấy mình
đang nằm trong vòng tay
của Giang Ngạn Hoa dưới
ánh trăng.
- Em thà chết chứ không cầu
xin anh cứu em sao? - anh
ta chua xót nói.
Hiểu Nguyệt lạnh lùng quay
mặt đi:
- Anh muốn giết cứ giết,
không cần lắm lời. Tuy tôi
không phải là đối thủ của
anh nhưng nếu tôi chết ở
đây, sư huynh tôi chắc sẽ tới
báo thù cho tôi.
- Sư huynh? Người tình
trong mộng của em à? -
Giọng Giang Ngạn Hoa lạnh
lùng trở lại.
- Điều đó không liên quan
tới anh. Nói tóm lại, sư
huynh của tôi tốt hơn anh
hàng trăm, hàng vạn lần.
Tuy anh ấy không biết hát
Kinh kịch nhưng anh ấy
đang sống sờ sờ chứ không
như anh đâu.
Hiểu Nguyệt thấy vai mình
nhói đau. Giang Ngạn Hoa
dùng hai bàn tay cứng như
sắt bóp mạnh vào vai cô,
dường như anh muốn bóp
vụn cô ra vậy.
Cô thầm nghĩ chắc anh ta
tức thật rồi. Cô vội vàng đẩy
anh ra rồi vung bảo kiếm
đâm vào ngực anh ta. Hiểu
Nguyệt kinh hãi tái cả mặt,
cô trừng mắt nhìn vào tay
mình và vết thương trên
người anh ta. Thực ra cô
không cố ý bởi cô quên mất
tay mình đang cầm kiếm.
Giang Ngạn Hoa cúi đầu
nhìn vào vết thương của
mình, dường như anh không
tin vào mắt mình nữa:
- Em thực sự muốn giết anh
sao? - Anh ta chau mày khó
hiểu.
- Không... không... không
phải vậy đâu, chỉ là... em...
giết... - Hiểu Nguyệt lắp bắp
nói.