CHAP 17D:
Giang Ngạn Hoa khua tay,
một trận gió to nổi lên,
thanh bảo kiếm từ từ chảy
ra trên người anh ta. Trông
anh ta lúc này thật đáng sợ.
Anh vòng tay ôm lấy người
cô đang cứng đờ vì sợ, hung
dữ há miệng định ngoạm
một miếng vào bên phải cổ
cô.
Dưới ánh trăng, cổ cô trắng
hồng, mịn màng.
Cô chống cự một cách yếu
ớt, mái tóc tung bay quật cả
vào mặt anh ta.
Anh ta bỏ ý định cắn cô.
Hai người cứ ôm nhau hồi
lâu trên sân khấu. Trông
hành động đó vừa thân mật
lại vừa đáng sợ. Cuối cùng
anh đẩy cô ra rồi nói:
- Em đi đi, đừng bao giờ
đến đây nữa! Bởi em không
thể giết anh được, còn anh
cũng không thể bị giết chết
đâu. Đi đi em!
Anh ta biến mất, bỏ lại Hiểu
Nguyệt giữa nhà hát vắng
lặng này.
Về tới nhà, cô gặp sư phụ
đang đứng chờ ở đó.
Sư phụ chỉ nói mỗi một câu:
- Bỏ đi con! Sư phụ không
muốn mất con.
Hiểu Nguyệt úp mặt vào
lòng sư phụ òa khóc; cô
cảm thấy mình không còn tí
sức lực nào nữa. Cuối cùng,
cô cũng quyết định từ bỏ ý
định giết Giang Ngạn Hoa.
Dường như sự việc này dần
trôi vào quên lãng. Cô lại
tiếp tục giúp sư phụ và sư
huynh đi bắt ma cho người
ta. Chỉ có điều bây giờ cô
không được vui vẻ như
trước, ít cười, ít nói, trông
cô lúc nào cũng đăm chiêu.
Một ngày nọ có hai người
khách tới nhà. Sư phụ vui ra
mặt, vội sai Hiểu Nguyệt rót
trà mời khách rồi đi chợ mua
đồ ăn ngon đãi khách.
Mới bước ra cửa, cô phát
hiện mình quên không mang
tiền liền quay lại lấy. Đi
ngang qua cửa sổ phòng
khách, cô nghe loáng thoáng
tiếng sư phụ:
- Cảm ơn hai vị đã nhận lời
xuống núi giúp đỡ.
- Không có gì. Chúng ta
không thể tiếp tục nương tay
với loại ác ma đó mãi được.
Không hiểu sao pháp thuật
của hắn lại cao cường đến
vậy.
- Nghe người ta nói, trước
khi chết hắn đã có bản lĩnh
thần thông, lẽ nào hắn là
một dị nhân trời sinh.
- Đáng tiếc thay! Nếu hắn
còn sống có thể trở thành
cao nhân một thời đó.
- Bây giờ nói gì cũng vô
dụng mà thôi. Hai vị chịu
xuống núi giúp một tay là
tốt lắm rồi. Mười năm trước
tôi đã từng thất bại dưới tay
hắn. Bây giờ lịch sử lại tái
diễn đối với đồ đệ nữ của
tôi. Bản thân tôi cũng hoàn
toàn không muốn khử hắn
bởi hắn chết cũng thật
thương tâm. Nhưng bảy
ngày trước, lại có một cô gái
chết trong nhà hát của hắn.
Hắn đã cướp đoạt mạng
sống của rất nhiều người, do
vậy tôi quyết định không thể
để cho loại ác quỷ này tiếp
tục hoành hành nữa. Nếu
không làm được việc này, tôi
cũng không xứng là pháp sư
nhà họ Kha nữa.
Lòng Hiểu Nguyệt quặn đau,
cô quay đầu đi luôn.
Cô trốn trong nhà hát chờ
tới tận tối nhưng vẫn chưa
thấy Giang Ngạn Hoa xuất
hiện. Cô lo sợ không biết lúc
nào sư phụ và hai vị cao
nhân sẽ xông vào đây. Giả
sử hai bên có giao chiến
thật, cô cũng không biết
mình mong ai thắng. Trong
lòng cô vẫn biết sư phụ làm
như vậy là đúng nhưng cô
lại không muốn Giang Ngạn
Hoa bị đánh cho hồn xiêu
phách tán.
Chờ mãi tới khi trăng lên cô
mới thấy Giang Ngạn Hoa,
anh ta đang dựa vào cửa sổ
im lặng nhìn cô.
Hai người họ vẫn như mọi
lần, một người đứng trước
cửa sổ, một người ngồi trên
ghế tựa. Ánh trăng vẫn rọi
vào cửa sổ, cả hai - một
người, một ma, cùng lặng lẽ
ngắm trăng sáng.
- Anh có thể ngừng giết
người được không?
- Vậy em có thể đừng rời xa
anh được không?
Nói xong họ lại chìm vào
trầm tư.
- Sư phụ em đã gọi người
đến thu phục anh đấy. Anh
mau chạy đi.
- Anh còn có thể đi đâu nữa
đây? Không phải anh sợ bọn
họ bởi cho dù bọn họ có
hợp sức lại cũng không phải
là đối thủ của anh.
Giang Ngạn Hoa bay tới
trước mặt Hiểu Nguyệt, nhìn
thẳng vào mắt cô, anh nói
tiếp:
- Kỳ thực, để giết anh cũng
rất đơn giản, bởi tử huyệt
của anh nằm ở hai mắt.
Hiểu Nguyệt cũng không
hiểu tại sao anh ta lại nói với
cô điều này. Cô đang nghĩ
miên man thì anh đã đặt
trên môi cô một nụ hôn
nồng cháy. Thời gian không
thể dừng lại được nhưng hồi
ức của họ giống như sự hòa
quyện giữa trời và đất. Hiểu
Nguyệt như tan đi trong
niềm hạnh phúc.
Đột nhiên, ngoài cửa vọng
lên tiếng của sư phụ:
- Hiểu Nguyệt à, sao con
dám...
Cô sợ hãi đẩy anh ra.
Hai ngón tay đã được tẩm
tinh chất hoa phượng tiên
đỏ tươi chọc vào mắt của
Giang Ngạn Hoa. Trông anh
ta lúc này giống như một
miếng ngọc bị vỡ, cứ từ từ
rơi xuống rồi biến mất trên
mặt đất. Cô không nhìn
được nét mặt anh ta, thậm
chí không kịp nhìn vào mắt
anh ta; do vậy cô không biết
anh có muốn trăng trối điều
gì? Cô nghẹn ngào không
nói năng gì rồi quỳ xuống
đất. Cô cứ điên loạn lần mò
trên đất để tìm anh. Mặt đất
thô ráp làm mười ngón tay
trắng mịn của cô rỉ máu
song cô vẫn tiếp tục tìm
kiếm .
Một con ma làm sao có thể
dễ dàng bị giết như thế
được? Hơn nữa anh ta có
phép thuật cao siêu lắm mà?
Sao lại có thể dễ dàng bị
giết kia chứ? - Cô thầm
nghĩ.
Chính cô đã giết anh ta,
chính cô tự tay phá tử huyệt
của anh ta.
Không thể chịu đựng lâu
hơn nữa, cô ngã ra đất bất
tỉnh. Sư phụ cô đã tiễn hai
cao nhân lên núi. Sư huynh
Kha Đạo trông nom cô. Cứ
nhắm mắt lại cô lại thấy
khuôn mặt của Giang Ngạn
Hoa hiện ra trước mặt,
không còn cười thì giận,
hoặc coi khinh, hoặc làm
mặt quỷ.
Anh ta không những là ma
mà còn là ác ma; giờ đây
anh đã biến mất thật rồi.
Cô tự trấn an anh ta là ác
ma nhưng cũng chẳng có ích
gì, cô mất hết lý trí. Cô cũng
không biết tự lúc nào, cô đã
phải lòng anh ta. Cô cũng
chẳng hiểu tại sao mình lại
yêu một con ma. Chờ tới khi
cô biết được thì mọi chuyện
đã quá muộn.
Anh ấy sẽ mãi mãi không
bao giờ trở lại?
Cô cứ gào thét trong tim.
Không, không, nhất định
phải có cách nào đấy để cứu
anh chứ? Đã là nhà họ Kha,
đương nhiên phải có cách
rồi. Cô trốn trong gác xép
rồi lật mọi loại sách ra xem.
Lúc còn nhỏ cô nhớ có lần
sư phụ nói với cô rằng, chỉ
cần lập đàn tế mời sư tổ đến
thì có thể giải quyết được
khó khăn trong nhân gian.
Xem hết cuốn sách đã ố
vàng trong gác xép tối tăm,
Hiểu Nguyệt nở một nụ cười
mãn nguyện.
Trời đã khuya, cô vội khoác
lên mình bộ quần áo đẹp
nhất rồi cầm đồ cúng tế đi.
Đi tới nhà hát đó, cô vòng
vào phía sau chỗ hồ sen rồi
lập đàn tế tại đó. Cô bắt đầu
làm phép.
Đột nhiên ai đó ngăn cô lại.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, thì
ra là sư huynh.
- Sư muội à, muội không
nên làm thế, có thể muội sẽ
chết đấy. Chỉ vì một con ma
mà phải chết có đáng
không?
- Đáng.
- Anh ta là một con ma. Cho
dù muội làm phép cho anh
ta sống lại thì anh ta vẫn chỉ
là ma thôi; muội cũng
không thể sống cùng anh ta
được mà.
- Muội chẳng quan tâm đến
việc anh ta là người hay là
ma, là người tốt hay xấu
hoặc có thể sống cùng nhau
không. Điều quan trọng là
muội cần anh ấy tồn tại trên
thế gian này, để muội có thể
cảm nhận được là tốt rồi.
- Dựng đài tế là việc tối kỵ
của nhà họ Kha. Lập đàn tế
xong, mời được sư tổ,
đương nhiên muội sẽ được
toại nguyện nhưng muội có
biết muội sẽ phải đi qua cửa
lửa, cửa côn trùng và cửa
dao. Không những thế, muội
còn phải mất thứ đẹp nhất,
quý giá của mình để đổi cho
sư tổ. Phải hy sinh nhiều
như thế mới có thể được
như ý. Nhưng cũng có khi
muội phải trả giá bằng cả
mạng sống của mình, muội
biết không?
- Sư huynh à, muội không
sợ chết, muội cũng chẳng sợ
ma, muội chỉ sợ cô đơn thôi,
huynh có biết không? Nếu
bắt muội một mình ở mãi
một chỗ một năm, một trăm
năm, một ngàn năm. Cảnh
đẹp như thế này lại chỉ có
một mình muội ngắm. Muội
không thể ở cùng người
muội yêu thương nhất bởi
anh ấy đã không còn tồn tại
trên thế giới này nữa. Đến
cả ánh trăng đẹp đẽ kia anh
ấy cũng không thể chia sẻ
với muội. Nếu phải sống
như thế, muội thà chết còn
hơn.
Nhân lúc sư huynh không để
ý, Hiểu Nguyệt nhanh tay
điểm huyệt sư huynh. Cô lại
cầm bó hương lên, lần này
lại một cánh tay nữa xuất
hiện nắm chặt tay cô. Cô
không dám ngẩng lên nhìn
bởi cô đã ngửi thấy mùi
hương quen thuộc của Giang
Ngạn Hoa.
- Anh vẫn chưa tiêu tan ư? -
cô khẽ hỏi.
- Anh nghĩ rằng làm thế sẽ
khiến em vui lên một chút.
- Tử huyệt của anh không
nằm ở mắt?
- Anh làm gì có tử huyệt
chứ; em chính là tử huyệt
của anh.
Cô ngẩng cao đầu, lần đầu
tiên dưới ánh trăng cô chăm
chú nhìn anh, nhìn cả lông
mày, mắt và cả nét biểu cảm
trên khuôn mặt anh nữa; cô
muốn ghi hình ảnh thân
thương này vào tận nơi sâu
thẳm nhất trong trái tim
ngây thơ của mình.
- Em biết rằng em sẽ không
có cơ hội để được nhìn anh
dưới ánh mặt trời rạng ngời.
Tuy thế em nguyện trả mọi
giá cho việc anh được nhìn
thấy mặt trời. - Hiểu Nguyệt
chậm rãi nói từng từ.
- Cho dù em có hy sinh bản
thân mình để cầu cứu sư tổ
rửa sạch tội lỗi cho anh, để
anh có cơ hội được đầu thai
làm người thì cũng có nghĩa
lý gì? Bởi anh có thể phải
mất em mãi mãi, do anh
không biết em đang lưu lạc
ở đâu. Nếu không có em thì
làm ma hay làm người đối
với anh có gì khác biệt đâu?
- Khác biệt nhiều lắm chứ.
Nếu anh làm ma em sẽ rất
đau lòng, bởi em biết anh
vĩnh viễn không thể nhìn
thấy ánh mặt trời. Còn nếu
anh làm người, cho dù em
không được ở cùng anh thì
em vẫn biết anh sẽ được
quen với rất nhiều người.
Chỉ cần biết được điều đó
em đã rất vui rồi. Cho dù
kiếp này hay kiếp sau cũng
không quan trọng nữa, điều
quan trọng nhất là em biết
rằng anh được bình an.
Hương cúng đã rơi vào
trong hương án.
Lửa tế đã cất lên, không ai
có thể ngăn chặn được nữa.
Giang Ngạn Hoa và sư
huynh như bị một sức mạnh
vô hình đẩy ra ngoài đài tế.
Hai người đàn ông chỉ biết
giương mắt lên nhìn người
con gái yêu quý của mình đi
chân trần trên lửa, rồi hằng
hà sa số những con côn
trùng từ đâu rơi xuống
người cô, gậm nhấm da thịt
cô. Mọi thứ đã quá muộn để
cứu vãn rồi.
Cuối cùng, sư tổ cũng xuất
hiện. Đó là một ông lão râu
tóc bạc phơ. Ông uể oải
nhìn Hiểu Nguyệt ở dưới đài
tế.
- Con gọi ta đến để làm gì?
- Con chỉ muốn cầu xin sư
tổ giúp cho Giang Ngạn Hoa
được siêu độ, được đầu thai
làm người.
- Dễ ợt, thế con có gì đổi
cho ta?
- Thế sư tổ cần gì?
- Con xinh đẹp đến hoa
nhường nguyệt thẹn thế kia,
ta cần vẻ đẹp của con, con
đồng ý không?
- Con sẵn lòng.
- Thôi ta không cần lấy
mạng của con nữa. Chúng ta
cam kết: vật đổi vật; ta chỉ
cần vẻ đẹp của con là được
rồi. Này con, tại sao người
nhà họ Kha lập đàn đều là
để cầu xin cho người khác
vậy?
Ông lão ca cẩm một hồi rồi
chỉ vào Giang Ngạn Hoa, chỉ
thấy anh ta cứ dần dần
trong suốt như thủy tinh.
Hiểu Nguyệt chạy về phía
đó, hai người họ cứ lặng lẽ
nhìn nhau.
Anh ta nhìn thấy cô dần dần
xấu xí đi, cô nhìn thấy anh
càng lúc càng trong suốt.
Cô không khóc mà nở một
nụ cười mãn nguyện, bởi cô
tình nguyện làm việc này.
- Từ trước đến giờ, anh
chưa biết yêu một người lại
đau khổ thế này!
- Bây giờ, em đã biết yêu
một con ma lại hạnh phúc
đến thế!