CHAP 18A: ĂN CẮP VẢI
Tần Cẩm nhìn cái bóng bé
nhỏ, đáng thương cứ mờ
dần trong gương rồi biến
mất. Chiếc gương cũng
không còn nữa. Cô tỉnh táo
quan sát xung quanh thì
thấy mặt trời đã mọc trên
cao. Bốn người đều đã tỉnh.
Họ không hiểu đây là giấc
mơ hay là mộng ký ức ông
Kha Đạo gửi cho họ trước
khi ông biến mất. Họ muốn
hỏi cho rõ ràng nhưng lại
ngại ngùng không dám lên
tiếng.
Buổi sáng hôm đó, mọi
người cứ theo đuổi suy nghĩ
riêng của mình, Kha Lương
không thể kiên nhẫn lâu hơn
được nữa, anh chạy tới trước
mặt Tần Cẩm, nói:
- Tần Cẩm à, em đừng nói
gì nhé! Quả thực em rất
giống với cái cô Liễu Hiểu
Nguyệt đó, thảo nào ông
anh nhận lầm em là phải.
Hai người kia cũng chạy lại
tán theo:
- Đúng vậy, đúng vậy, trông
cậu giống cô Liễu Hiểu
Nguyệt như lột. Có lẽ cậu là
đầu thai kiếp sau của cô ấy
cũng nên. Nếu đúng như
vậy, kiếp trước của cậu cũng
hoành tráng đấy nhỉ! Câu
chuyện tình đó nếu được
quay thành phim, có lẽ sẽ
trở thành tác phẩm cũng
nên.
Tần Cẩm tức giận ôm Hắc
Bảo chạy vào trong phòng
khóa chặt cửa lại. Ba người
kia bắt đầu thảo luận về các
tình huống trong mộng ký
ức, giống như thể các fan
hâm mộ điện ảnh bình luận
các tình tiết trong một bộ
phim hay vậy.
Cô đứng bất động trong
phòng hồi lâu. Cô đang nghĩ
về hai nhân vật xuất hiện
trong đó là Liễu Hiểu Nguyệt
và Giang Ngạn Hoa. Bất kể
có phải là chuyện tiền kiếp
của mình hay không, nhưng
đúng là mối tình ấy rất cảm
động. Nếu như mình đúng
là kiếp sau của Liễu Hiểu
Nguyệt, vậy Giang Ngạn Hoa
đang ở chỗ nào đây?
Biển người đông đúc, nếu
quả thật có tồn tại kiếp trước
thật, lúc này không biết anh
ấy đang lưu lạc ở phương
trời nào và biết dựa vào cái
gì để nhận nhau kia chứ?
Bỗng nhiên Đường Thi Thi
gõ cửa: "Tần Cẩm, mau ra
đi. Bọn mình đã tìm được
cách phá lời nguyền rồi."
Dù gì vẫn phải đặt việc phá
lời nguyền lên hàng đầu.
Các chuyện yêu đương nam
nữ phải gác sang một bên.
Bây giờ, đến tính mạng còn
khó giữ nổi, nói gì đến
chuyện tình yêu!
Lúc cô đi ra mọi người đang
vây quanh chiếc bàn; trên
đó là một chồng các loại
sách bắt ma lấy từ mộ của
ông nội Kha Lương.
Trong một cuốn có một
hàng chữ in nghiêng: "Chỉ
cần đốt tấm vải đó thì sẽ
phá được lời nguyền Ca
Băng".
Xem xong cuốn sổ ghi chép
đó, mọi người đều cảm thấy
nghi ngờ. Chẳng lẽ phá lời
nguyền tai quái này lại đơn
giản đến thế ư? Tuy không
đáng tin lắm song trước mắt
có còn biện pháp nào khả dĩ
hơn đâu; thế là họ quyết
định vẫn làm như vậy.
Nhận thấy không thể trì
hoãn lâu hơn được nữa, mọi
người vội vã chia nhau đi
tìm bốn tấm vải đó. Tần
Cẩm về nhà, Lục Tử Minh
đến bệnh viện, còn Đường
Thi Thi được phân công tới
bệnh viện tâm thần lấy tấm
vải ở chỗ Anh Kỳ. Cảm thấy
không yên tâm lắm, Tần
Cẩm bảo Kha Lương đi cùng
Thi Thi để bảo vệ cô, vì Thi
Thi vừa mới hồi phục, hơn
nữa trong phòng bệnh lại có
hai con ma. Cô nhận thấy
mình vẫn chưa quàng cái
khăn đó nên ít nhiều cũng
đỡ nguy hiểm hơn Thi Thi.
Bốn người cùng ra ngoài
một lúc, ai đi xe của người
đó. Họ hẹn nhau tối sẽ gặp
lại tại nhà Thi Thi.
Tần Cẩm gọi taxi về nhà. Đã
lâu không về nên vừa mở
cửa, mùi ẩm mốc xộc lên.
May mà trong nhà cô không
trồng cây gì, nếu không lúc
này chắc đã chết ngoẻo rồi.
Đây chính là lý do vì sao
người sống độc thân không
thích hợp với việc nuôi súc
vật hoặc trồng cây cảnh
trong nhà.
Cô cho Hắc Bảo vào lồng
mèo. Lấy đồ ăn của mèo
trong tủ lạnh ra, cô đổ vào
ca cho Hắc Bảo. Cô bắt đầu
bới tung căn nhà lên để tìm
cái túi xách đựng chiếc khăn
ma quái.
Nhìn ánh nắng chiếu rọi vào
cửa sổ, cô cảm thấy đỡ buồn
hơn. Dù gì thì cô đang còn
trẻ, nếu lúc nào cũng nghĩ
tới cái chết thì chẳng vui
chút nào. Nếu đúng là phải
chết thật, chi bằng cứ ăn
uống, chơi bời vui vẻ như
bây giờ có phải tốt hơn
không?
Chiếc túi màu đen thòi ra
một chiếc quai khỏi gầm
giường do trước đó bị Hắc
Bảo lôi vào. Cô vui mừng
kéo ra nhưng không được,
dường như nó bị mắc vào
cái gì thì phải.
Cô dùng hết sức kéo mạnh
chiếc túi ra, đồ trong túi
văng tung tóe trên sàn
nhưng không thấy chiếc
khăn đó đâu.
Thật vô lý! Cô nhớ rõ ràng
đã nhét chiếc khăn vào túi
rồi mới về mà, sao bây giờ
lại không thấy mới chết chứ?
Hắc Bảo ở sau lưng cô tự
dưng kêu lên hốt hoảng rồi
nhảy phốc lên bục cửa sổ.
Cô vội vàng chạy ra ngoài
cửa thì thấy một bóng người
đứng dưới cái cây đang
hướng về cửa sổ nhà cô vẫy
tay. Người đó đang quàng
chiếc khăn đỏ. Cô giật mình
nghĩ bằng bất cứ giá nào
cũng phải lấy lại chiếc khăn
đó, không thì uổng công
mọi người mất.
Sau một loạt các vụ việc xảy
ra gần đây, Tần Cẩm đã trở
nên dũng cảm. Khát vọng
được sống của cô còn lớn
hơn cả nỗi sợ hãi. Cô vội
vàng ôm Hắc Bảo rồi chạy
nhanh ra ngoài.
Dưới bóng cây chẳng có ai
cả. Cô nhìn quanh bốn phía,
rồi lại thấy bóng người bí ẩn
đó đang vẫy tay với mình tại
một cửa sổ của một cao ốc
phía xa. Cô vẫn nhìn thấy
trên cổ nó quàng chiếc khăn
quái quỷ đó.
Cô tiếp tục đuổi theo.
Trên đường đến bệnh viện
tâm thần, Thi Thi và Kha
Lương không ai nói với nhau
câu gì. Kha Lương vẫn nhớ
đến câu chuyện về hai con
ma Tần Cẩm kể cho anh khi
vào cái bệnh viện này. Mặc
dù là ban ngày nhưng anh
vẫn sợ đến dựng cả tóc gáy.
Đường Thi Thi thì lộ rõ vẻ lo
lắng bởi đã rất lâu cô chưa
gặp em họ của mình rồi.
Họ nhanh chóng tới bệnh
viện thâm thần. Cô y tá trẻ
nhận ngay ra Kha Lương, cô
cứ chớp chớp mắt nhìn anh.
Của đáng tội anh chàng
cũng khá đẹp trai mà.
Đi trong hành lang nhỏ hẹp
hai bên vọng lên những
tiếng kêu ú ớ của bệnh nhân
tâm thần, người thì đang
đọc thơ, người lại đang ca
hát búa xua. Kha Lương liền
hỏi cô y tá trẻ:
- Cô không sợ sao?
- Có gì đáng sợ đâu; họ đều
là bệnh nhân mà.
Họ đã tới phòng của Anh Kỳ.
Nhìn từ ô cửa sổ, họ nhìn
thấy Anh Kỳ đang ngoan
ngoãn nằm trên giường, cô
dường như chẳng có phản
ứng gì, cứ y như người thực
vật vậy.
Đường Thi Thi cảm thấy
chiếc vòng ngọc trên tay cô
bắt đầu nóng lên. Chiếc
vòng này bác Lý tặng cô để
tránh tà, xem ra phòng bệnh
này không bình thường chút
nào.
Tuy vậy hai người vẫn cố lấy
can đảm đi vào trong.
Đường Thi Thi sốt sắng vào
thẳng chỗ Anh Kỳ nằm.
- Anh Kỳ, Anh Kỳ à, em mau
tỉnh dậy đi, chị là Thi Thi
đây.
Anh Kỳ ngoan ngoãn mở
mắt ra nhìn. Mắt cô mở to
song cứ lờ đờ. Cô nhìn
thẳng vào Thi Thi rồi hỏi:
- Thi Thi à, cái người đàn bà
đang ngồi trên lưng chị là ai
vậy?
Thi Thi lùi lại về sau mấy
bước, cô hoảng hốt nhìn sau
lưng mình, chẳng thấy gì cả.
Cô đưa ánh mắt cầu cứu Kha
Lương, anh cũng chẳng nhìn
thấy gì.
Mồ hôi Thi Thi vã ra như
tắm:
- Anh Kỳ à, nói cho chị hay,
em để chiếc khăn đội đầu ở
đâu?
- Thì em vẫn đội trên đầu
đây này. Chị sờ đi, nó vừa
mềm mại vừa mát lạnh, dễ
chịu lắm!
Mặc dù đã lường trước mọi
việc sẽ rất đáng sợ song Thi
Thi vẫn tái cả mặt. Đứng
trong phòng bệnh nói
chuyện một cách tỉnh táo với
Anh Kỳ đang nằm trên
giường, cô cảm thấy nỗi sợ
hãi đó vượt quá mức chịu
đựng của người bình
thường.
Không có cách nào hơn để
Anh Kỳ tỉnh lại, cô liền tới
gần chỗ Anh Kỳ tát cho cô ta
mỗi bên má một cái như trời
giáng. Dường như Anh Kỳ
có tỉnh lại đôi chút, cô nói
đúng được một câu: "Chị gái
em lấy đi rồi.", rồi lại lăn ra
ngủ thiếp đi.
Thi Thi bước nhanh ra khỏi
phòng bệnh, thở dốc.
Chị gái của Anh Kỳ sao?
Người đàn bà giàu có, coi
tiền là trên hết, lại khinh
người, nhìn ai cũng bằng
nửa con mắt, bà ta vẫn đối
xử cực tệ với Anh Kỳ; vậy
mà hôm nay ma xui quỷ
khiến thế nào lại mò vào
thăm cô em gái mới lạ chứ.
Cô đứng bên ngoài gọi Kha
Lương ra. Nhìn thấy cô vẫn
lành lặn nhưng mặt mũi
xanh xám, anh đoán chắc cô
đã bị ma dọa cho sợ hết hồn
đây. Cô nói ngắn gọn cho
anh hay chiếc khăn đội đầu
đó đang ở chỗ chị gái Anh
Kỳ. Họ liền mau chóng tới
chỗ chị ta để tìm thôi.
Vừa ra khỏi bệnh viện, họ
thấy một đứa bé đang đội
chiếc khăn màu đỏ vụt
thoáng qua. Đứa bé cứ nhảy
chân sáo ở đằng trước. Thi
Thi bỗng cảm thấy chiếc
khăn đó trông rất quen mắt,
dường như đã thấy ở đâu
rồi. Rồi cô chợt nhận ra đó
chính là chiếc khăn của Anh
Kỳ. Họ liền sải bước chạy ra
ngoài.
Loáng một cái đã không
thấy đứa trẻ ấy đâu. Trong
lúc hai người đang thất vọng
thì họ lại nhìn thấy chiếc
khăn đó lấp ló ở phía góc
đường trước mặt.
Hai người cố đuổi theo sau.
Đứa bé cứ y như cố ý dẫn
họ tới một địa điểm đã định
sẵn nào đó.
* * *
Lục Tử Minh đến bệnh viện.
Anh vẫn nhớ cái áo yếm đó
được ngâm trong bình thủy
tinh cùng với hai cặp mắt.
Bệnh viện lúc đó vô cùng
lạnh lẽo, anh men theo hành
lang đi vào trong. Đáng nhẽ
vật chứng của vụ án phải để
trong đồn cảnh sát, song do
hai đôi mắt đó ngâm trong
nước máy lại không bị thối
rữa, do vậy người ta đã
chuyển chúng tới bệnh viện
để kiểm tra. Chẳng ai dám
động đến những đồ đó,
thậm chí cái áo yếm ngâm
trong đó cũng không ai lấy
ra.
Đã nhiều lần anh ghé qua
bệnh viện này nhưng chưa
lần nào anh gặp ai cả. Rút
kinh nghiệm từ vụ đi thang
máy lần trước, anh men
theo hành lang đi vào. Có lẽ
không bao giờ anh dám đi
thang máy nữa!