CHAP 18C:
Kha Lương và Thi Thi mệtđứt cả hơi, Thi Thi bắt đầuoán trách: "Cái bệnh việnrách nát! Tầng hầm của nóchắc phải một trăm tầngmất. Bọn mình đi xuống baonhiêu tầng rồi, sao vẫn chưatới nơi nhỉ? Lạ nữa là chẳngcó biển chỉ dẫn gì cả, bựcquá đi mất!"Kha Lương cũng cảm thấy kỳquặc, bởi nếu tính thời giancũng như tốc độ họ đi thì lẽra giờ này phải tới được nơicần đến rồi. Có lẽ nào tầnghầm của bệnh viện này đượcthiết kế dưới lòng đất.Thi Thi lấy ra một phongkẹo sao su, nhét vội vàomiệng một cái rồi đưa choKha Lương một chiếc nữa,cô phân trần:- Lúc nước sôi lửa bỏng thếnày, mình phải tăng lực mộtchút mới được.Vừa cầm chiếc kẹo, KhaLương vội xé làm đôi rồi vứtngay đi. Anh giải thích:- Ăn cái thứ vớ vẩn này cóthể tăng lực được ư?- Anh thật chẳng ra làm sao,chẳng biết giữ vệ sinh nơicông cộng chút nào. Thôiđược rồi, đừng cãi nhaunữa, bọn mình tiếp tụcxuống đi.Tiếp tục đi xuống mấy tầngnữa, hai người cảm thấy thấtvọng tràn trề. Kha Lươngkhông thể chịu được lâu hơnnữa liền lên tiếng:- Bỏ đi, chúng mình đừnglãng phí sức lực nữa, hóa ratừ nãy đến giờ mình vẫnđang quanh quẩn ở chỗ cũ.Thi Thi nghiêm nghị nói:- Anh phát hiện ra điều nàylúc nào? Em cũng đã nhậnra nhưng lại không dám nói,sợ làm anh hoang mang.- Lúc nãy anh cố tình vứt vỏkẹo xuống, mục đích là đểlàm dấu.Anh chỉ cho cô xem, quảnhiên chiếc vỏ kẹo đó vẫnđang nằm trên bậc thang.- Em nhai xong kẹo cao surồi dính lên tường làm dấu.Bây giờ em đã thấy nó, đúnglà tự tay em dính lên.Mặt hai người tái xanh.Ngẩng đầu nhìn lên phíatrên là vô số những bậc cầuthang, nhìn xuống dưới tìnhhình cũng không sáng sủa gìhơn. Cho dù cứ đi tiếpchăng nữa thì họ vẫn chỉquanh quẩn ở một chỗ.Họ đã bị giam chặt ở đây.* * *Tần Cẩm đang nói chuyệnvới Lục Tử Minh thì độtnhiên im bặt. Cô sợ hãi nhìnchằm chằm về phía sau anh.Tử Minh quay đầu lại nhìn,mắt anh như bị giãn ra.Một cánh tay xanh xao thòra từ bể xác, không phảimột mà là rất nhiều nhữngcánh tay đang giơ thẳng lên.Tiếng nước "ì oạp" cứ nhưcó ai đang tắm trong đó vậy.Tử Minh dựa vào cửa rồi rútsúng chĩa thẳng vào bể xác,bên ngoài lại vọng lên tiếngliếm máu soàn soạt của bàgià bò trên đất lúc nãy.Tiếng liếm máu lúc nàygiống như hàng ngàn hàngvạn con mọt đang đục vàotai họ, càng lúc càng to.Chỗ này không an toàn rồi,hai người dựa vào góc kháccủa căn phòng. Đúng lúcnày, Tần Cẩm hét toáng lên,cô nhìn thấy những xác chếttrong bể xác đang mở tomắt nhìn mình chòng chọc.Dường như trong căn phòngnày, mọi xác chết đều sốnglại, chúng cứ nhìn họ chằmchằm, như thể họ đã xâmphạm vào lãnh địa củachúng vậy.Các xác chết tranh nhau trèora ngoài. Cánh cửa lúc nàygiống như bị ai đó đẩymạnh. Tử Minh nhìn thẳngvề phía cánh cửa, anh nổsúng vào khe cửa đang dầnnứt ra.* * *"Pằng!" Đường Thi Thi vàKha Lương cùng giật mìnhngẩng đầu lên.Liền sau đó là một loạt tiếng"bịch, bịch, bịch..." - tiếngbóng da đập vào sàn nhà ởtầng dưới.Có người! Đường Thi Thirạng rỡ hẳn lên. Họ đang bịnhốt ở trên còn phía dưới lạicó người chơi bóng da.Trong thâm tâm Kha Lươngvà Thi Thi đều hiểu rằngkhông thể có ai ở đây được.Tuy nhiên để an ủi đốiphương họ cố nhìn nhaucười, đây có lẽ là nụ cười giảtạo và khó coi nhất trong đờiKha Lương. Họ đưa mắtnhìn nhau rồi không ai bảoai, hai người chạy như bayxuống tầng dưới.Bất luận là người hay ma thìcũng phải xuống xem, bởiviệc quan trọng nhất bây giờlà làm sao thoát khỏi chỗ maquái này; nếu không thìkhông những không cứuđược bọn Tần Cẩm mà cònkhó giữ nổi tính mạng củahọ.Tầng dưới vắng tanh vắngngắt, Kha Lương sợ nổi dagà.* * *Lúc này Lục Tử Minh cứ bắnbừa vào các xác chết kia.Tuy bị bắn trúng nhưng bọnchúng cứ trơ ra, trên thânthể chúng chỉ thấy chảy ramột thứ nước thuốc trongvắt. Tần Cẩm nấp sau lưngTử Minh, cô đang tưởngtượng cảnh Kha Lương đếncứu cô, có lẽ xích hoàn phápbảo của anh có thể ngănchặn được bọn quỷ. Giá nhưKha Lương không đến đượcthì lúc này có Hắc Bảo cũnghay, chắc nó sẽ ngăn chặnđược bọn ma. Nhưng khôngai có thể cứu được họ nữarồi, bởi thứ nước thuốctrong vắt trên người bọn kiabỗng chốc biến thành máungười rồi chảy tung tóexuống sàn nhà. Cánh cửanhà xác bật ra, bà già lúcnãy lại xuất hiện, bà ta đanglần theo dấu máu rồi liếm.Tiếng "soàn soạt" càng lúccàng rõ hơn.Tử Minh đã bắn hết đạnnhưng vẫn không ngăn nổibọn ma kia, Tần Cẩm thấtvọng hét toáng lên.Bỗng nhiên Kha Lương nghethấy âm thanh "soàn soạt"và tiếng thét quen thuộc củaTần Cẩm.Những âm thanh đó vọng từdưới lên. Thi Thi cũng nghethấy cô nói:- Em biết rồi, chúng ta đangbị ảo giác đấy. Chúng ta đãở tầng dưới từ lâu rồi,những gì anh em mình nhìnthấy đều là ảo giác cả thôi.Chúng ta đã tới nhà xác, TầnCẩm đang ở ngay cạnhchúng taKhông đợi Thi Thi đồng ý,Kha Lương liền nhắm chặtmắt lại rồi kéo cô xôngthẳng vào bức tường trướcmặt. Bức tường vỡ ra, họvẫn quyết tâm dẫm trênnhững mảnh vỡ đi thẳngvào trong. Cảnh tượng xungquanh bỗng chốc thay đổi,trước mặt họ lúc này là hàngloạt xác chết. Chúng cứđang xoay tròn quanh nhàxác.Những cánh tay phủ khăntrắng giơ thẳng lên trần nhà,nhưng Kha Lương và Thi Thikhông để tâm đến chúng.Họ nghe thấy tiếng kêu từphòng bên, Kha Lương lolắng bởi đó đúng là tiếngcủa Tần Cẩm. Anh nhanhchóng chạy ra ngoài rồi mộtmình xông thẳng vào phòngtiêu bản bên cạnh nhà xác.Anh nhìn thấy Lục Tử Minhđang chĩa súng vào mình;anh ta đứng lùi vào gócphòng; sau lưng anh ta làTần Cẩm đang run cầm cập.Thi Thi nhìn thấy mắt củaTử Minh lờ đờ. Tất cả nhữnggì Tử Minh nhìn thấy lúc nàychỉ là những xác chết đangnhảy múa. Chỉ còn duy nhấtmột viên đạn, anh khôngmuốn tùy tiện bắn bởi anhmuốn giữ nó lại để bảo vệTần Cẩm.Kha Lương phát hiện ra TửMinh đang chĩa súng vàomình; anh cho rằng có lẽ domình xông vào hơi đườngđột nên đã làm Tử Minh sợ.Vừa tiến lên phía trước anhvừa trình bày:- Không sao rồi, mọi thứanh nhìn thấy chỉ là ảo giácmà thôi.Kha Lương đi về phía TầnCẩm, ánh mắt lờ đờ khóhiểu. Nhìn dáng điệu sợ sệtcủa cô, anh đau lòng vôcùng, chỉ muốn ôm cô vàolòng để an ủi cô phần nào.Thi Thi nhân thấy hai ngườikia không bình thường, côcố gắng ngăn Kha Lương:- Kha Lương à, đừng đi,nguy hiểm lắm đấy! Họ điênhết cả rồi, anh đừng tới chỗhọ nữa.Thi Thi đã không ngăn nổianh chàng Kha Lương cứngđầu cứng cổ này, cánh taycủa anh đã chạm vào vaiTần Cẩm. Tử Minh siết chặtcò súng.Bỗng "choang" một tiếng,mội người đều nhìn về phíasau.Một con mèo đen đang ởtrên nóc tủ, nó đẩy chiếcbình đựng mắt xuống đất.Chiếc bình vỡ vụn, bốn conmắt lập tức mất đi sự sống.Lục Tử Minh tỉnh lại, các xácchết vụt biến mất. Anh thấymình đang chĩa súng vàođầu Kha Lương.Tần Cẩm mở to mắt, bà giàđang tiến tới sờ vào ngườicô bỗng biến mất. Trướcmắt cô lúc này là ánh mắtKha Lương đang nhìn cô trìumến, xúc động quá cô sàvào lòng anh khóc nức nở.Thi Thi tiến về phía trước cấtsúng của Tử Minh đi.Lục Tử Minh sợ hãi ngồixuống sàn nhà, anh nghĩnếu Hắc Bảo không kịp thờiđánh vỡ chiếc bình để đánhthức anh, thì giờ này KhaLương đã chết bởi phát đạncủa anh rồi.Hắc Bảo nhảy vào lòng TầnCẩm, cô ôm chặt lấy nó.Vừa thoát chết trong gangtấc. Tần Cẩm nói:- Hắc Bảo à, lúc nãy em đãđi đâu làm chị sợ hết hồn.Con mèo chớp chớp mắt,con mắt màu hồng phấn củanó long lanh nước mắt. Conmắt to cứ nhìn cô như muốnnói mình đã phải chịu khổthế nào.