THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
Tác giả: Dan Brown
Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 61-phần 1
Đặc quánh chất lịch sử, bầukhông khí trong điện Pantheon có vẻ lạnh lẽo và ẩm ướt. Trên đầu họ, khoảng trần đồ sộ thoải rộng như thể không trọng lượng - với vòm thoải dài tới 42 mét không có cột đỡ trần cung điện này còn rộnghơn cả mái vòm của nhà thờSt. Peter. Như bao lần khác,Langdon thấy rờn rợn khi bước vào căn phòng thênh thang này. Tại đây, kỹ thuậtvà nghệ thuật hoà quyện vào nhau thật tuyệt vời. Từtrên cao, những tia nắng hoàng hôn đang chiếu xuyên qua giếng trời hình tròn trứ danh. Oculus, Langdon thầm nghĩ, hang quỷ.
Họ đã vào đến nơi.
Langdon dõi mắt theo nhịp cuốn của trần nhà thoải dầnxuống những mảng tường rất nhiều cột, thoải xuống đến tận nền đá hoa cương dưới chân họ. Thấy có tiếngnói chuyện rì rầm hoà lẫn với tiếng chân bước của cácdu khách, Langdon đưa mắt nhìn một lượt khoảng hơn chục người khách du lịch đang tha thẩn trong toà nhàchạng vạng tối. Hắn đã đến chưa nhỉ?
- Có vẻ khá yên ắng. - Vẫncầm tay Langdon, Vittoria nhận xét.
Langdon gật đầu.
- Mộ của Raphael ở đâu?
Langdon cố xác định phương hướng. Anh đưa mắtnhìn khắp gian điện hình tròn. Những ngôi mộ. Nhữngbàn thờ. Những cây cột. Cáchốc tường. Anh đưa tay chỉ mộ phần được trang trí lộnglẫy bên tay trái.
- Tôi nghĩ mộ của Raphael nằm ở góc kia kìa.
Vittoria nhìn một lượt khắp gian phòng lớn.
- Tôi chả thấy có kẻ nào giống một tên sát thủ sắp hành quyết vị Hồng y Giáo chủ ở đây cả! Hay chúng ta đi một vòng xem thế nào?
Langdon gật đầu.
- Trong điện này thì hắn chỉcó thể trốn ở một nơi duy nhất. Chúng ta nên kiểm tra các hốc tường.
- Các hốc tường à?
- Đúng thế. - Langdon chỉ tay. - Các hốc xây lõm vào trong tường kia kìa.
Rải rác khắp căn phòng tròn, xen giữa những ngôi mộ là những hốc được xây lõm vào trong tường. Dù không lớn lắm, nhưng những hốc này đủ để một người có thể nấp kín bên trong.
Những hốc này một thời từng là nơi đặt tượng các vịthánh Olympia, nhưng buồn thay, chúng đã bị phá huỷ khi Vatican quyết định biến Pantheon thành nhà thờ Thiên Chúa. Langdon cảm thấy công phẫn, anh đang đứng ngay tại bàn thờ khoa học đầu tiên, nhưng tất cả các đầu mối đều đã biến mất. Không hiểu xưa kia bức tượng đó được đặt ở đâu, và không hiểu nó chỉ tay về hướng nào. Đối với Langdon, không gì tuyệt vờibằng tìm được pho tượng với cánh tay kín đáo chỉ vềhướng con đường ánh sáng - manh mối của hội Illuminati.Và không hiểu người nghệ sĩ vô danh của hội Illuminatilà ai nhỉ?
- Tôi sẽ đi về mạn trái, - Vittoria chỉ tay sang bên trái. - Anh đi về bên phải nhé. Hẹn gặp nhau sau 180 độ.
Langdon gật đầu đồng ý.
Vittoria đi về bên trái, và lập tức tính chất cấp thiết và mức độ nguy hiểm của thực tại choán lấy tâm trí của anh. Anh quay người, đi về bên phải. Giọng nói của kẻ sát nhân như văng vẳngkhắp đại diện lạnh lẽo. Đúng8 giờ. Những vật tế trinh tiết sẽ được dâng trước bànthờ khoa học. Vào những thời điểm hết sức chính xác.Tám, chín, mười, mười một giờ, rồi nửa đêm. Langdon xem đồng hồ: 7 giở 52 phút.Còn 8 phút.
Hướng đến hốc tường đầu tiên, Langdon phải băng quamộ một vị vua theo đạo Thiên Chúa của ý. Nhưng giống như nhiều ngôi mộ khác ở Rome, chiếc quan tài bằng đá này không nằm thẳng bức tường, mà tạo thành những góc xiên lệch kì dị. Một nhóm du khách có vẻ như đang thắc mắc về điều này. Nhưng Langdon không thể dừng lại để giải thích cho họ. Quan quách của nhiều người theo đạo Thiên Chúa chính thống không được đặt ngay ngắn so với kiến trúc chung, và mục đích là để đảm bảo rằngngười quá cố được đặt quayđầu về hướng Đông. Vừa mới tháng trước, Langdon đã thảo luận về tập tục mang đậm màu sắc mê tín này với các sinh viên ở lớp biểu tượng học khoá 212.
- Thật là phi lý hết sức! - Một nữ sinh ngồi bàn đầu đã thốt lên sau khi nghe Langdon thuyết giảng về những ngôi mộ quay về hướng Đông. - Tại sao những người theo đạo Thiên Chúa lại phải bố trí ngôi mộ quay đầu về phía mặt trời mọc cơ chứ? Chúng ta đang bàn về đạo Thiên Chúa cơ mà… có phải những giáo phái thờ mặt trời đâu?
Langdon mỉm cười, vừa đi đilại lại trên bục giảng vừa ănmột trái táo.
- Mời anh Hitzrot! - Anh nói lớn.
Một chàng thanh niên đang gà gật ở bàn cuối giật nảy mình:
- Sao? Em ạ?
Langdon chỉ tay vào một bức tranh Phục Hưng dán trên tường:
- Ai đang quỳ trước chúa kia?
- Dạ… một vị thánh ạ.
- Tốt lắm. Làm sao anh biết đó là thánh?
- Vì có một vầng hào quangạ.
- Tốt. Và vầng hào quang có gợi cho anh nghĩ tới cái gì không?
- Hitzrot cười toét miệng:
- Có ạ. Những đồ tạo tác của người Ai Cập học từ kỳ trước. Những… những… đĩamặt trời!
- Cảm ơn Hitzrot. Mời anh ngủ tiếp. - Langdon quay lạinói với cả lớp - Những vầng hào quang này giống như hầu hết các biểu tượngkhác của Thiên Chúa giáo, được du nhập từ tín ngưỡngthờ mặt trời của người Ai Cập cổ đại. Chúng ta thấy rất nhiều ví dụ của tín ngưỡng thờ mặt trời trong Thiên Chúa giáo.