THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
Tác giả: Dan Brown
Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 113-phần 2
Đường hầm thoát hiểm bí mật của Giáo hoàng! Anh đã nghe kể về đường hầm này, nhưng nó đã bị lãng quên từ mấy thế kỷ nay cơ mà! Ai có thể đứng ở bên kiacánh cửa mà đập cơ chứ?
Chartrand gõ gõ cây đèn pinlên cánh cửa. Những người bên kia có vẻ rất mừng rỡ. Tiếng đập thình thình ngừnglại, và tiếng người nói nghe rõ hơn. Cánh cửa sắt dày gắn như bóp méo tất cả mọi âm thanh.
- Kohler… nói dối… Giáo chủ Thị thần…
- Ai đấy? - Chartrand hỏi sang.
- Robert Langdon… Vittoria Ve…
Chartrand chẳng hiểu gì. Mình tưởng hai người này chết rồi cơ mà!
- Cửa… mở ra…!
Nhìn cánh cửa đồ sộ bằng sắt, Chartrand biết phải dùng đến thuốc nổ thì mới hi vọng phá được.
- Không được đâu! - Anh trảlời. Dày lắm!
- Cuộc gặp… chặn… thị thần… nguy hiểm…
Dù đã được tôi luyện qua nhiều tình huống hiểm nghèo, Chartrand vẫn sợ run lên khi nghe được những lời sau cùng. Mình có nghe nhầm không đây? Tim đập thình thịch, anh quay người định chạy về phòng làm việc của Giáo hoàng, rồilại dừng lại ngay lập tức. Anh vừa nhìn thấy trên cánh cửa, một thứ còn đáng sợ hơn cả thông tin vừa nghe được. Chìa khoá cắm ởtất cả các ổ khoá trên cánh cửa. Chartrand trợn tròn mắt. Chìa khoá ở đây sao? Anh không dám tin vào mắt mình. Những chiếc chìa này đáng ra phải được cất giữ trong nhà vòm bí mật! Lối đi này có ai dùng bao giờ đâu! Từ mấy thế kỷ nay cơ mà!
Chartrand đặt đèn pin xuống đất. Anh xoay chiếc chìa thứ nhất. Ổ khoá đã gỉ,hơi rít, nhưng vẫn hoạt động. Có người vừa mới mở cánh cửa này. Chartrand xoay chiếc chìa thứ hai. Rồi chìa tiếp theo.
Khi cái then cuối cùng đã bậtra, anh đầy mạnh. Cánh cửanặng nề xoay. Chartrand nhặt đèn lên, soi vào trong đường hầm.
Loạng choạng bước vào thưphòng, Robert Langdon và Vittoria Vetra trông chẳng khác gì hai con ma hiện hình.Mệt mỏi, tả tơi, nhưng còn sống.
- Thế này nghĩa là sao? - Chartrand hỏi. - Có chuyện gì thế Sao hai người lại ở đây?
- Max Kohler đâu rồi? - Langdon hỏi ngay.
Chartrand giơ tay chỉ.
- Ông ta đang gặp riêng Giáo chủ…
Langdon và Vittoria lao ngay ra ngoài hành lang. Chartrand quay phắt lại, theo bản năng anh ta chĩa súng vào lưng họ, để rồi lạihạ súng xuống và chạy theo. Chắc chắn là Rocher đãnghe tiếng chân chạy, nên khi họ vừa xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Giáohoàng thì ông ta đã đứng sẵn sàng, chân choãi ra, súng giương sẵn:
- Đứng lại!
- Giáo chủ Thị thần đang gặp nguy hiểm! - Langdon dừng phắt lại, giơ tay lên trời, miệng la lớn. - Mở cửa ra đi! Max Kohler sắp sát hại Giáo chủ Thị thần!
Rocher có vẻ rất bực bội.
- Mở cửa ra! - Vittoria kêu lên. - Ngay lập tức!
Nhưng đã quá muộn.
Một tiếng thét kinh hoàng vọng ra từ phòng làm việc của Giáo hoàng. Đó là giọng của Giáo chủ Thị thần.