THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
Tác giả: Dan Brown
Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 118-phần 2
Langdon cũng chứng kiến cảnh tượng ấy. Và anh cũngtưởng đó là ma hiện hình. Nhưng sau khi chạy vượt qua Chartrand, đến chỗ Giáo chủ Thị thần biến mất, anh hiểu ra ngay. - Giáo chủThị thần đã chạy xuống hốc Palliums - căn phòng trũng được thắp sáng bởi 99 ngọn đèn dầu. Ánh sáng từ dưới hốc hắt lên trên, làm cho mọi người tưởng là Giáo chủ Thị thần toả sáng. Và khi vị thầy tu bước xuống cầu thang, họ lại tưởng là ngài biến mất xuống lòng đất.
Langdon chạy hổn hển đến bên bờ mép của căn phòng chìm và anh cúi xuống quansát. Dưới kia, trong thứ ánh sáng vàng rực toả ra từ cácngọn đèn dầu, Giáo chủ Thị thần đang lao tới những cánh cửa kính dẫn sang cănphòng đặt chiếc hòm vàng nổi tiếng.
Thế này là thế nào nhỉ? Langdon băn khoăn. Lẽ nào Giáo chú Thị thần tin rằng cái hòm vàng ấy chứa...
Giáo chủ Thị thần mở toang cánh cửa, lao vào trong phòng. Nhưng lạ thay, vị thầy tu trẻ tuổi này lại bỏ qua chiếc hòm vàng.
Cách chiếc hòm khoảng gần 2 mét, Giáo chủ Thị thần quỳ xuống, loay hoay kéo tấm lưới sắt gắn trên sàn.
Kinh hãi, Langdon lúc này đãhiểu vị thầy tu trẻ tuổi này định đi đâu. Lậy chúa tôi, xin đừng! Anh lao như tên bắn tới bên Giáo chủ Thị thần:
- Thưa cha! Xin đừng làm thế!
Lúc Langdon còn chưa kịp vượt qua lớp cửa kính thì đã thấy Giáo chủ Thị thần đang ra sức kéo tấm lưới lên. Tiếng sắt va vào nhau loảng xoảng, và tấm lưới sắt nặng nề mở ra, để lộ một cầu thang hẹp dốc đứngdẫn thẳng xuống bóng đêm đen kịt bên dưới. Thấy Giáochủ Thị thần định chui xuống dưới, Langdon túm vai vị Hồng y trẻ tuổi và kéo lại. Ướt sũng toàn mồ hôi, hai vai của Giáo chủ Thịthần Ventresca trơn nhẫy, nhưng Langdon vẫn cố túm thật chặt.
Giật mình, Giáo chủ Thị thần quay phắt lại:
- Anh làm gì thế?
Khi ánh mắt hai người giao nhau, Langdon vô cùng ngạcnhiên.
Đôi mắt của Giáo chủ Thị thần không còn đờ đẫn nhưtrong cơn mộng du nữa. Hai con mắt của ngài lúc này rựcsáng, tinh anh và cương nghị. Vết bỏng trên ngực ngài trông thật đáng sợ.
- Thưa cha, không thể xuống dưới đó được. - Langdon can ngăn. - Chúng ta phải sơ tán thôi.
- Con biết không, ta vừa nhận được một thông điệp. -Giọng nói của Giáo chủ Thị thần điềm tĩnh đến kỳ lạ. -Ta biết rằng…
- Giáo chủ Thị thần! - Chartrand và những người khác cũng vừa đến nơi. Được chiếu sáng bằng đèn máy quay của Macri, tất cả chạy xuống cầu thang.
Trông thấy tấm lưới sắt trên sàn bị lật lên, Chartrand tỏ ra sợ hãi. Anh làm dấu thánh, rồi đưa mắt nhìn Langdon đầy biết ơn vìanh đã ngăn không cho Giáochủ Thị thần xuống dưới.
Langdon hiểu, anh đã đọc rất nhiều về kiến trúc của Vatican, nên biết rõ những gì nằm dưới tấm lưới sắt này. Đó là địa điểm linh thiêng bậc nhất đối với Thiên Chúa giáo. Terra Santa. Đất Thánh. Một số người còn gọi nó là Thành phố của người chết, những người khác gọi nó là Hầm mộ. Theo lời kể của một số ít tu sĩ được phép xuống đó sau khi vượt qua những kỳ tuyển chọn gắt gao, thì Thành phố của người chết là một mê cung gồm rất nhiều lăng mộ ngầm trong lòng đất, và nếu bị lạc đường thì không một du khách nào có cơ hội thoát rađược. Và không ai muốn phải đuổi theo Giáo chủ Thị thần xuống tận dưới đó.
- Thưa cha, cha bị chấn động quá mạnh đấy mà. - Chartrand van nài. - Chúng ta phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Xuống đó tức là tự sát!
Giáo chủ Thị thần bỗng tỏ ra nhẫn nại. Ngài đặt tay lênvai Chartrand:
- Cám ơn con đã lo lắng cho ta. Ta không biết giải thích thế nào. Ta không biết bằngcách nào mà ta bỗng dưng hiểu được Nhưng ta đã được linh báo. Ta biết phản vật chất ở đâu.
Tất cả đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Giáo chủ Thị thần quay sang nói với tất cả mọi người:
- Chính trên tảng đá này ta sẽ xây dựng nhà thờ. Thông điệp là thế đó. Ý nghĩa của nó đã quá rõ ràng.
Langdon vẫn chưa hiểu làm thế nào mà Giáo chủ Thị thần lại giao tiếp được với Chúa trời, và lại càng khôngthể hiểu nổi ý nghĩa của thông điệp này. Chính trên tảng đá này ta sẽ xây dựngnhà thờ. Đó là câu nói của chúa Giê-su khi người chọn Peter làm vị tông đồ đầu tiên của mình. Những lời lẽ đó thì có liên quan gì cơ chứ?
Macri tiến lại gần thêm để quay cận cảnh, còn Glick thì câm như hến.