THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
Tác giả: Dan Brown
Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 121-phần 1
Giáo chủ Thị thần chạy vụt ra ngoài cửa chính của Đại thánh đường St. Peter vào lúc 11 giờ 56 phút. Tay bưng hộp phản vật chất như thể đang mang một mónđồ tế, ngài loạng choạng hiện ra giữa vùng ánh sángchói loà được tạo ra bởi rất nhiều ánh đèn máy quay chụm lại. Với đôi mắt rực lửa, ngài thấy hình ảnh của mình trên các màn hình lớn -mình trần, đầy vết thương, hệt như một người khổng lồvừa hiện lên trên các màn hình. Chưa bao giờ Giáo chủ Thị thần thấy một đám đôngnào huyên náo đến mức nàytrên quãng trường St. Perter - tiếng khóc, tiếng lahét, tiếng tụng kinh, tiếng hát… sự sùng kính và sự kinh hoàng hoà lẫn vào nhau.
"Xin người hãy giải thoát cho chúng con khỏi bàn tay của quỷ" - Giáo chủ Thị thần thầm cầu nguyện.
Sau một hồi chạy thục mạng để thoát ra khỏi Thành phố của người chết, ngài thấy mệt lử. Suýt nữa thì đã xảy ra chuyện.
Robert Langdon và Vittoria đã ra sức khuyên ngài để cái hộp lại chỗ cũ rồi chạy ra ngoài tìm chỗ ẩn nấp. Khờ khạo quá!
Rõ ràng là nếu ở vào một thời điểm khác thì Giáo chủ Thị thần đã không thể làm được như thế. Tuy nhiên, trong đêm nay, một lần nữa Chúa trời đã phù hộ cho ngài. Lúc Robert Langdon sắp sửa chặn được ngài thì Chartrand, chàng thiếu uý vốn rất giàu đức tin, đã kịpthời hành động. Còn hai người phóng viên kia thì quá bận bịu với mớ dụng cụcồng kềnh nên chẳng kịp can thiệp.
Hành động của Chúa trời lúc nào mà không kỳ bí.
Giáo chủ Thị thần đã nghe thấy tiếng những người kia chạy ngay sau lưng… hình ảnh của họ đồng thời xuất hiện trên các màn hình lớn. Gạn nốt chút sức lực cuối cùng còn lại trong cơ thể, Giáo chủ Thị thần giương cao hộp phản vật chất. Rồi ngài vươn ngực lên như thểmuốn chế giễu vết thương mang biểu tượng của Illuminati trên cơ thể, và chạy xuống cầu thang.
Cần phải hoàn tất khâu cuốicùng này.
Nhanh lên nào, Giáo chủ Thịthần tự động viên mình, cố lên.
***
Bốn phút nữa…
Ra đến cửa Đại thánh đường, Langdon loá mắt. Lại một lần nữa, biết bao luồngsáng từ các ánh đèn máy quay chiếu thẳng vào mặt anh. Hình ảnh duy nhất lọt được vào võng mạc Langdon là bóng dáng lờ mờcủa Giáo chủ Thị thần đang chạy xuống cầu thang. Trong giây lát, do hiệu ứng của những luồng sáng chói loà Giáo chủ Thị thần bỗng khoác lên mình dáng vẻ siêuphàm của một thiên thần. Chiếc áo thầy tu tụt xuống đến ngang thắt lưng trông như một tấm vải liệm. Thân thể còn hằn rõ vết thương, nhưng vị thầy tu trẻ tuổi vẫn không chùn bước. Dánghiên ngang, Giáo chủ Thị thần vẫn xốc tới, vẫn kêu gọi cả thế giới hãy giữ đức tin. Cầm hộp vũ khí chết người trên tay, ngài chạy thẳng về phía đám đông.
Langdon chạy theo xuống cầu thang. Cha định làm gì thế này? Thế thì tất cả mọi người sẽ chết!
Giáo chủ Thị thần thét lớn:
- Trong ngôi nhà của Chúa, không có chỗ cho những việc làm của quỷ Sa-tăng! - Ngài chạy thẳng vào đám đông lúc này đã bắt đầu tỏ ra khiếp sợ.
- Thưa cha! - Langdon hét to - Làm gì có lối nào mà đi!
- Hãy nhìn lên thiên đàng! Chúng ta đã quên mất là còncó thiên đàng ở đó!
Đột nhiên Langdon hiểu ra, sự thật vĩ đại bỗng lóe sáng lên trong trí não anh. Dù không thể nhìn thấy nó, vì bị quá nhiều luồng sáng chiếu vào mắt, nhưng anh biết rằng lối thoát của họ ở ngay trên đầu…
Bầu trời nước Ý, với muôn vàn ngôi sao lấp lánh. Lối thoát hiểm.
Chiếc trực thăng dự định dùng để đưa Giáo chủ Thị thần đến bệnh viện vẫn đang đậu trước mặt, người phi công đã đợi sẵn trong ca-bin, động cơ đang nổ, sẵn sàng cất cánh. Thấy Giáo chủ Thị thần chạy đến chỗ chiếc phi cơ, Langdon chợt thấy lòng rộn lên mừngrỡ.
Những suy tính vụt lóe lên trong tâm trí anh, như một dòng thác lớn Lúc đầu anh nghĩ đến biển Địa Trung Hải mênh mông. Cách đây bao xa nhỉ? 5 dặm? Hay 10 dặm? Anh biết rằng bãi biểnFiumocino chỉ cách dây 7 phút đi tàu. Máy bay trực thăng, tốc độ 200 dặm một giờ, bay liên tục… nếu kịp bay ra tận ngoài khơi xa vàthả hộp phản vật chất xuống đó thì… Hai chân vẫnchạy như bay, Langdon nhận ra rằng thực ra còn rất nhiều cách khác nữa. LaCava Romana(1) Mỏ đá này nằm ở phía Bắc thành phố, và khoảng cách chưa đầy 3 dặm. Mỏ này có rộng không nhỉ? Hai dặm vuông thì phải.Dĩ nhiên là giờ này thì chẳng có ai ở đó! Thả cái hộp xuống đó…
- Tất cả lùi lại mau! - Giáo chủ Thị thần thét vang. Dù vết thương ở ngực đau buốt, ngài vẫn dồn hết sứcxuống đôi chân đang guồngthật lực. - Tránh xa ra! Mau!
Thấy Giáo chủ Thị thần chạy về phía mình, mấy người lính gác Thuỵ Sĩ đang đứng gác bên chiếc máy bay há hốc mồm kinh ngạc.
- Lui ra! - vị thầy tu trẻ tuổi thét lên.
Những người lính dạt hết rasau.