THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
Tác giả: Dan Brown
Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 131-phần 2
Giáo chủ Thị thần quay sang nhìn cô gái, và không thể hiểu nổi những cảm xúcđang hiện lên rõ ràng trên nét mặt trẻ trung ấy - đau đớn, dĩ nhiên rồi, nhưng sao lại phẫn nộ? Chắc chắn là cô gái phải hiểu chứ. Tài năng của cha cô nguy hiểm vô cùng. Cần phải ngăn chặn ngay công trình ấy, vì lợi ích của toàn nhân loại.
- Cha tôi làm việc đó là vì Chúa. - Vittoria nói.
- Những việc làm vì Chúa không thể được tiến hành trong phòng thí nghiệm. Mà phải là trong trái tim.
- Trái tim của cha tôi hoàn toàn thanh khiết! Và công trình của ông ấy đã chứng minh rằng…
- Công trình ấy lại một lần nữa cho thấy trí tuệ của con người đang tiến nhanh hơn tâm hồn của họ! - Cảm thấy mình tỏ ra gay gắt quá mức, Giáo chủ Thị thần hạ giọng xuống - Nếu một người sùng đạo như cha cô có thể tạo ra được một loại vũ khí nguy hiểm như chúng ta vừa được chứng kiến, thì hãy tưởng tượng xem một kẻ phàm phu tục tửsẽ làm gì với thứ vũ khí đó.
- Phàm phu tục tử như cha phải không?
Giáo chủ Thị thần hít một hơi thật sâu. Chẳng lẽ cô ta không hiểu? Sự tiến bộ về luân lý của loài người khôngthể theo kịp những bước tiến của khoa học. Về mặt ý thức đạo đức, con người chưa thể tiến hoá đến ngang tầm với những nguồn sức mạnh họ đang sởhữu. Chẳng phải loài người đã sử dụng tâm cả mọi loại vũ khí họ có thể chế tạo được đấy thôi! Và ai cũng thấy rằng phản vật chất chẳng có gì là ghê gớm so với kho vũ khí khổng lồ của loài người hiện nay. Loàingười đã biết cách huỷ diệt. Họ đã tập làm việc đó từ lâu lắm rồi. Và chính thân mẫu của Giáo chủ Thị thần đã phải đổ máu. Tài năng của Leonardo Vetra là nguy hiểm còn vì một lý do khác nữa.
- Suốt bao thế kỷ qua, - Giáo chủ Thị thần lên tiếng, - nhà thờ đã phải đứng im nhìn khoa học dần dần tiến lên phía trước. Để dần dần hạ bệ những phép màu của tôn giáo, để thúc đẩy trí tuệphát triển vượt hẳn lên so với tâm hồn. Họ buộc tội tôngiáo là ru ngủ loài người. Họtuyên bố rằng Chúa thực ra chỉ là một ảo tưởng - một chỗ dựa mang nặng tính ảo tưởng đối với những người yếu đuối đến mức không thể chấp nhận sự thật là cuộc sống này hoàn toàn vônghĩa. Tôi không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn khi khoa học sắp sửa khai thác cả sức mạnh của chính bản thân Chúa! Thế nào các người cũng sẽ hỏi bằng chứng đâu. Đúng đấy, bằng chứng về sự ngu ngốc của khoa học. Thừa nhận rằng có những thứ vượt ra ngoàitầm hiểu biết của chúng ta thì có gì là sai trái đâu! Cái ngày mà người ta có thể tái tạo được Chúa trong phòng thí nghiệm cũng sẽ chính là ngày mà nhân loại không cần đến đức tin làm gì nữa!
- Cha muốn nói rằng nhân loại sẽ không cần đến nhà thờ của cha nữa chứ gì? - Vittoria phản bác. - Hoài nghi chính là thứ vũ khí duynhất còn lại của những người như cha. Vì còn tiếp tục hoài nghi nên người ta còn tìm đến với nhà thờ. Tất cả chúng ta đều cần được biết ý nghĩa của cuộc sống. Cảm giác bất an tronglòng chúng ta, cùng với niềm khát khao muốn tiếp cận với một linh hồn cao thượng hơn để khẳng định với chúng ta rằng tất cả mọithứ trên đời này đều thuộc về một kế hoạch vĩ đại nàođó. Nhưng nhà thờ đâu phải là cách thức duy nhất để tiếp cận linh hồn cao thượng ấy! Tất cả chúng ta đều đang đi tìm Chúa, nhưngbằng những con đường khác nhau. Cha sợ cái gì vậy? Sợ rằng Người sẽ hiển linh ở một nơi nào đó chứ không phải trong bốn bức tường này phải không? Rằng mọi người sẽ tìm thấy Người trong chính bản thân họ, và quên lãng những nghi lễ cổ lỗ của cha chứ gì? Tôn giáo cũng cần phải thay đổi! Trí não tìm thấy những câu trả lời, và trái tim sẽ phải tập làm quen vớinhững chân lý mới. Cha của tôi cũng cùng trên một hành trình với cha. Hai con đườngsong song! Cha không nhận thấy điều đó sao? Chúa đâuphải là một đấng quyền năng tối thượng nào đó trêncao, sẵn sàng ném vào lò lửa địa ngục tất cả những kẻ không chịu tuân phục. Chúa chính là dòng năng lượng chảy tràn tới từng tế bào thần kinh, chan hoà trong trái tim của chúng ta! Chúa hiện hữu ở mọi nơi!
- Trừ khoa học! - Giáo chủ Thị thần ngay lập tức bác lại, vẻ mặt đầy thương hại. - Về bản chất, khoa học là vô đạo. Và tách biệt khỏi đời sống tinh thần. Những phép màu của khoa học, ví dụ như phản vật chất, không bao giờ xuất hiện cùng với những lời giáo huấn về đạo đức. Vô cùng nguy hiểm! Nhưng giờ đây khoa học lại còn rắp tâm biến chính nó thành con đường khai sáng; và hứa hẹn tìm ra đáp án cho những câu hỏi vốn được coilà cao đẹp chính vì không aitin được câu trả lời. Không thể được! - Giáo chủ Thị thần lắc đầu.
Trong giây lát, nhà nguyện Sistine chìm trong yên lặng. Giáo chủ Thị thần bỗng cảm thấy kiệt sức, và quay về phía Vittoria.
Cô gái vẫn giữ nguyên ánh mắt không khoan nhượng. Giây phút này chẳng hề giống như những tường tượng của vị thầy tu trẻ.