BÁT BỘ TRUYỀN THUYẾT
tác giả : Không Rõ
Chương 1: Lưu Manh <phần 2>
Hắn nhăn nhó định nói gì đấy nhưng tiếng nữ nhân lanh lảnh ở trong căn nhà lụp xụp vọng ra :
-Đông Hoa ! Vào đây tôi nhờ một chút !
Hán tử vẫn chăm chú với công việc của mình , lão đáp gọn :
-Ta đang thiến con gà , để nó chạy nhảy linh tinhgầy hết rồi !
Giọng nữ nhân gắt:
-Có nhanh không thì bảo ! Tôi mà hỏng việc thì thiếnluôn ông cho coi !
Trung niên hán tử khẽ rúng động hai đùi , thiếu niên chạy đến gần lão nói:
-Để con làm nốt cho , thúc thúc vàođi không lại khổ bây giờ !
Hán tử săm soi nhìn hắn bằng con mắt nghi ngại :
-Ngươi biết làm không đây ?
Giọng nữ nhân ở trong nghe đã nhuốm mấy phần tức giận :
-Cái lão trời đánh này !
Hán tử vội quăng dao ra chạy như bay vào . Thiếu niên thích chí thò tay vào chỗ hán tử khoét gần phaocâu , con gà dườngnhư thấy đau liền"ục ục" mấy tiếng . Thiếu niên thấy trong nội thể nó nóng nóng là lạ thì cho luôn hai ngón tay vào thọc ngoáy . Đột nhiên qua những lớp ấm nóng ấy , hai ngón tay hắn chạm phải cái gì đó tròn tròn, hắn sờ vào cái của nợ của mình so sánh rồi gật đầu nói một mình :
-Xem ra đúng là nó rồi !
Nói đoạn kẹp hai ngón tay bứt mạnh một cái , cái vật tròn tròn kia được lôi ra thì con gà cũng giãy giãy mấy cái rồi tắt thở. Thiếu niên hoảng hồn , hắn đưa cái vật kia lên săm soi thấy nó to như đầu ngón tay , màu đỏ sậm , mềm mại khác thường thì không đoán ra được là vật gì .
Lúc này , hán tử dường như cũng làm xong việc mà vợ lão cần nên vội vã chạy ra , nhìn thấy cơ sự ấy thì chân diện tím tái quát :
-Khốn nạn ! Ngươi thiến nó sao không cắt hai cái trứng mà đi lôi ngay quả thận ra thì thằng cha mày sống được à ?
Nói đoạn hùng hụcđi tìm cây gậy to như ống chân đuổi thiếu niên . Hắn hoảng hồn ném cáithận gà về phía lão rồi chạy như bay . Hán tử đang ngoác mồm chửi thì bị quả thận bay đến rơi tọt vào mồm , chân diện càng thêm phần bực bội , lão nuốt đánh ực cái thận xuống bụng như nuốt một cục tức khổng lồ rồi quyết sống mái với thằng cháu khốn kiếp !
Thiếu niên chạy một vòng biết không xong liền băng ra đường chạy thẳng đến đại lộ đông người mất tăm . Hán tử đứng ở ngã tư thở dốc quát :
-Đồ mắc dịch ! Xemngươi còn dám vác mặt về đây hay không ?
Nói đoạn cũng vứt cái gậy đi quay về, nhưng suy cho cùng số đen thì đi đâu cũng đen , lão ném cây gậy đi ai dè nó rơi trúng vào đầu con chó khổng lồ đứng bênđường . Con vật kêu lên ăng ẳng rồi co cẳng chồm đến lão , hán tử chạy trối sống trối chết . Trông tình cảnh này thật chẳng khác gì cuộcrượt đuổi khi nãy , có điều bây giờ lãothê thảm hơn rất nhiều , cái quần rách tan nát phía sau , thật đúng là... mông trắng như mây !
Lại nói , thiếu niên sau khi thoát khỏi tầm mắt của thúc thúc vẫn không dám dừng lại . Hắn cố sống số chết chạy , đột nhiên đầu hắn đâm cái"rầm" vào một vật gì mềm mềm như da thịt , hắn tưởngcổ mình muốn gãy liền đứng lại xoa xoa , méo mó mồm miệng .
Nhìn lại kẻ hắn mới đụng phải là một người vận huyền y đen láy , râu tóc như sương, lão vẫn đứng đó không hề xê dịch trước cái đâm nhưtrời giáng của hắn, cũng chẳng có phản ứng nào thể hiện sự đau đớn .
Thiếu niên tuy hoảng sợ nhưng vẫn to mồm quát :
-Cái lão này sao đứng giữa đường như trời trồng thế hả ? Muốn bẻ cổ ta sao ?
Lão nhân quay mình , chân diện lão nhíu lại cau có .Đôi mắt lấp lánh thần quang chiếu rọi lên thân thể hắn những tia sắc lạnh ghê người . Thiếu niên cảm thấy nổi hết da gà, không rét mà lạnh sống lưng . Hắn méo mồm cười cầu tình :
-Lão tiền bối ! Xemra là ta chạy không đúng đường rồi !
Nói đoạn toan quay ngưòi lại nhưng lão nhân cười nhạt :
-Đứng im đó !