BÁT BỘ TRUYỀN THUYẾT
tác giả : Không Rõ
Chương 1: Lưu Manh <phần 3>
Thiếu niên đang tính bước một bước dài rút lui , nghe lão nhân nói vậy thì hồn phách lên mây , không dám động cựa đành cứ dạng háng mà đứng . Lão nhân trông bộ dạng ấy thì buồn cười nói :
-Ngươi diễn tuồng đấy à ?
Thiếu niên nhăn nhó , khuôn mặt hắn hãy còn sợ hãimấy phần nhưng thấy lão nhân cườithì cũng bớt lo lắng . Hắn gãi đầu nói :
-Tiền bối chẳng bảo ta đứng im là gì ?
Nói vậy nhưng hắncũng thu chân lại đứng nghiêm chỉnh như lính gác, tuy nhiên chính điều đấy lại trông buồn cười hơn , dường như cái thân hình và bản chất hắn sinh ra không phải để làm kẻ nghiêm chỉnh !
Lão nhân mỉm cườiđến rờ lên xương cốt khiến hắn cảm thấy nhột cứ uốn éo người liên tục . Lão nhân ngắm lại một lần nữa gật đầu nói :
-Rất khá ! Mỗi tội lưu manh , xảo trá thành bản chất !
Thiếu niên méo miệng cười , nụ cười của hắn so với khóc còn có vẻtang thương hơn .Lão nhân không quan tâm mà hỏi gọn :
-Có muốn làm thầntiên không ?
Thiếu niên giật mình , làm thần tiên ai mà chẳng muốn ! Chỉ có điều hắn từ nhỏ lớn lên trong thiếu thốn cả tình cảm lẫn vậtchất , cho nên rất oán hận ông trời . Hắn lại cũng từng nghe qua luật lệ của bọn thần tiên rất ư là khắt khe , nghe nói tùy theo từng tội lỗi gây ra mà trừng phạt . Hồi bé nghe mấy chuyện Ngưu Lang- Chức Nữ hay Bạch Xà ,... hắn luôn miệng chửi ông trời là lão già nhỏ nhen . Nay lên đó làm thần tiên chắc gì ông ta không trả thù ? Lão nhân chẳng thèm để ý đến suynghĩ của hắn mà hỏi tiếp :
-Ngươi nghe nói đến Ngọc Hư Cung chưa ?
Thiếu niên thở phào ! Thì ra lão nhân này muốn hắn thành đạo sỹ trên núi Côn lôn chứ không phải thần tiên trên trời, hắn tuy cả ngày lêu lổng nhưng cũng nghe nói bọn đạo sỹ Ngọc Hư Cung , Bích Du Cung , Minh Nguyệtcung trên Côn Lôn thần thông quảng đại chẳng kém thần tiên . Tuy nhiên luật lệ cũng rất khắt khe , dãy Côn lôn lại lạnh cămcăm , sống cô đơn như vậy thì rầu thúi ruột . Mà biết đâu mấy lão ấy cũng khinh người như bọn Khai Minh viện thì sao ? Hắn không thích cho lắm nhưng lại nghĩ đến chuyện sẽ làmphật lòng lão già này thì không hiểu tai họa gì sẽ giáng xuống nên mới mỉm cười thămdò :
-Tại hạ không có tiền !
Lão nhân săm soi nhìn hắn rồi nhíu mày cười nhạt :
-Bọn ta không cần tiền giống bọn người trong Bạch Vân Thành !
Thiếu niên lại gãi đầu :
-Nhưng ta chỉ là kẻlưu manh , sao tiềnbối muốn thu dụng ta ?
Lão nhân hừ lạnh :
-Ngươi tưởng ta thích ngươi hay sao ?
-Ý tiền bối tại hạ không được hiểu !
-Hừ ! Ta đi tìm cả tháng mà không được tên đệ tử nào ưng ý , sáng sớm hôm nay ta đứng ở đây và tuyên thệ bất kỳ kẻ nào đụng vào ta đầu tiên , dù ngu đần , dốt nát đến đâu ta cũng phải đưa bằng được lên Côn Lôn !
Lão bắn mấy tia thần quang sắc lạnh về phía thiếu niên nói từng chữ :
-Và
ngươi
chính
là
kẻ
đầu
tiên !
Thiếu niên nhăn nhó , hắn hết gãi đầu lại gãi tai . Lão nhân hỏi :
-Sao ? Ý kiến gì ? Muốn thành con gà trống thiến thì cứ cãi lời ta !
Thiếu niên kẹp gối lại một cái , hắn cười cầu tình :
-Ta nghe theo lời tiền bối !
-Tốt ! Ngươi tên gì ?
-Thủy Nhược Hàn!
Lão nhân gật đầu :
-Tên nghe cũng không đến nỗi tệ như người !
Thiếu niên bước lại gần lão nhân hỏi:
-Tiền bối ! Ta còn chưa biết tên tuổi của người !
Lão nhân bước đi nói gọn :
-Ngọc Tuyền chân nhân , thủ tọa Băng Xuyên viện!... Nhà ngươi ở đâu ?
Thiếu niên thở dài:
-Từ nhỏ ta mồ côi , đang ở với thúc thúc và nải nải nhưng vừa rồi ta thiến chết con gà của họ , chỉ sợ họ không cho về nhà nữa ...
Lão nhân cười nhạt :
-Làm gì đến nỗi ghê gớm như thế? Mà sao ngươi thiến chết con gà được ? Giỏi thế !
Ngọc Tuyền chân nhân mỉa mai nhưng thiếu niên cũng "thật thà" đáp :
-Tại hạ moi nhầm quả thận vậy là nóđi chầu ông Ngọc Hoàng nhỏ nhen !
Lão nhân bật cười nói :
-Khá thật ! Nhưng mà dám gọi Ngọc Hoàng là nhỏ nhenthì dễ bị sét đánh chết lắm đấy !
Nhược Hàn dẫn lão nhân về căn nhà lụp xụp trong con hẻm tối tăm . Vừa trông thấy họ, Thủy Đông Hoa bỗng thấy mấy vết thương ở mông đau nhói , lão đỏ mặt lúi húi đi tìm gậy phang hắn . Nhược Hàn hoảng hồn vội chạy đến núp sau lưng Ngọc Tuyền chân nhân , ông ta tóm lấy cây gậy của Thủy Đông Hoa cau chân diện hừ nhạt :
-Ngươi làm gì mà hổ báo thế ?
Đông Hoa định xô lão nhân ra rồi rút gậy đuổi tiếp , nhưng cái gậy nhưgăm chặt vào tay lão nhân mà khôngchịu xê dịch . Lão đẩy đẩy ngực lão nhân thấy nó vững như núi đá thì mồ hôi trên khuôn mặt ục ịch chảy ra .
Ngọc Tuyền chân nhân thả cây gậy khiến Đông Hoa ngã lăn ra đất nói gọn :
-Ta đưa hắn lên Côn Lôn sơn !
Nói đoạn nắm tay Nhược Hàn triệu hồi kiếm bay đi như chớp .