BÁT BỘ TRUYỀN THUYẾT
tác giả : Không Rõ
Chương 2 : Tiếp Nhập Côn Lôn <phần 1>
Dãy Côn Lôn căm căm gió lạnh . ThủyNhược Hàn run lênliên hồi , hắn liếc nhìn Ngọc Tuyền chân nhân bằng còn mắt căm phẫn! Ít ra trước khi lênđây lão cũng phải kiếm cho hắn một cái áo ấm mới phải! Hắn là "người trần mắt thịt" chứ đâu phải đạo sỹ tuhành thâm sâu màcó thể cưỡng lại cái lạnh cấu xé da thịt ở trên này ?
Ngọc Tuyền chân nhân dừng lại trước ngọn núi caophủ mây , trông quả thật nó giống y như giọt lệ ở trên trời rớt xuống . Nhược Hàn đoán rằng bọn đệ tử trên này chắc bị hành hạ khổ cực mà khóc nhiều lắm chonên ngọn núi mới cảm động đến nỗi biến dạng kỳ quái như thế ! Hắn đưa tay quệt mấy giọt nước mắt vương trên má .
Ngọc Tuyền chân nhân thấy vậy hỏi :
-Ngươi khóc đấy hả ? Nam nhi đại trượng phu gì mớixa nhà đã nỉ non như đàn bà !
Vốn dĩ Nhược Hàn bị lão tóm lấy rồi lôiđi như chớp , gió trên cao gào thét thổi vào mặt khiếnhắn chảy hết nướcmắt nước mũi , chứnào phải cảm độngcái cóc khô gì . Tuynhiên hắn cũng không tiện giải trình cái lý do ấy ra với lão . Một là vì lạnh quá , răng này cứ đá răng kialiên hồi khiến hắn có muốn nói chuyện cũng khó khăn , hai là hắn biết nói cái lý do ấy ra rất dễ làm phật lòng lão già kia . Mà làm phật lòng lão giữa chốn khỉ ho cò gáy này tất sẽ xảy đến vài tai kiếp không đoán trước được .Hắn tuy không được ăn học tử tế nhưng tâm trí không đến nỗi trì độn như kẻ bị đao.
Hắn giương mắt nhìn đỉnh núi nói lập cập :
-Dưới ... thì nhỏ ... mà trên thì ... to vậy ... mà không ... sập ... quả nhiên thần kỳ ...
Ngọc Tuyền chân nhân giờ mới để ý thấy hắn mặt mày tím tái vì lạnh , lãocởi áo choàng đen thui như lông quạ ra vắt lên người Nhược Hàn cười nhạt nói :
-Côn Lôn tất nhiên phải phi phàm hơn các núi khác rồi , sau này sẽ còn nhiều điều làm ngươi ngạc nhiên !
Nói đoạn lại tóm lây hắn ngự kiếm bay ngược lên , mây lẫn tuyết đápvào mặt Nhược Hàn liên tục , hắn có cảm tưởng từng mảng da theo đó mà bung ra , lòng thầm thanthở ngày thường chỉ tại mình trộm chó bắt mèo nên mới bị quả báo thếnày . Từ nay về sau hắn quyết không làm mấy tròvặt vãnh ấy , có làm thì làm một vụcướp bóc lớn lao rồi giải nghệ luôn cho khỏi lăn tăn ...
Ngọc Tuyền chân nhân dừng lại trước một quảng trường mênh mông tuyết trắng ,lão chỉ tay về phía trước nói :
-Đằng kia là Ngọc Hư Cung !
Nhược Hàn được lão quàng cho cái áo thì cũng ấm áp đôi phần , hắn liếc mắt ngó quanh thấy ngoài mây trắng và tuyết bay mù mịt ra thì chẳng có gì khác . Nhưng cũng khôngtiện trái ý lão nhânliền gật đầu ra vẻ cũng trông thấy :
-Qủa nhiên kỳ vỹ khác thường !
Ngọc Tuyền chân nhân cười nhạt :
-Nhãn lực ngươi ghê gớm thế ? Ta nói phía trước chứcó bảo nhìn thấy Ngọc Hư Cung đâu mà múa mép !
Nhược hàn sượng mặt , hắn cúi đầu không dám nói thêm . Ngọc Tuyềnchân nhân dắt hắn đi tiếp giải thích :
-Trong Ngọc Hư cung có tất thảy ba viện là Băng Xuyên viện do ta làm thủ tọa ! Băng Tâm viện do Mai Nhược Hoa tiên cô làm thủ tọa ! Ngọc Thiên viện là nơi ởcủa các vị tu hành cao thâm . Băng Xuyên viện đào tạo đệ tử nam , Băng Tâm viện đào tạo đệ tử nữ...
Nhược Hàn gật đầu :
-Vậy là ta sẽ phải tu luyện ở Băng Xuyên viện của tiền bối !
Ngọc Tuyền chân nhân dúi đầu hắn một cái khiến Nhược Hàn xuýt nữa lộn cổ vào tuyết , lão mắng :
-Được tu luyện trong Băng Xuyên viện là vinh hạnh ngươi tu từ mấy kiếp trước , vậy mà nói "phải" cứ như là bị ép buộc ấy là sao ?
Nhược Hàn trong lòng bất mãn , rõ ràng hắn bị lão lôi lên đây rồi nhét vào cái viện gì đấy như nhét lợn mà còn nói vinh dựcái nỗi gì ? Tuy nhiên nghĩ đến cảnh bị cắm đầu vào tuyết không gãy cổ cũng chết lạnh thì hắn im re .
Lúc này phía trước mờ nhạt hiện ra một tòa cung điện nguy nga lấp lánh ánh bạch quang , tòa cung điện này cao có đến bốn mươi trượng , to lớn như tòa núi nhỏ . Trên đỉnh cung điện có ba cái thápnhọn chỉ thẳng lên trời luôn luôn bùngphát bạch quang chói lòa .
Trước tòa viện này rất nhiều bóng đạo sỹ vận huyền y cả nam lẫn nữ di chuyển . Hiện diện trên quãng trường nhiều người đi lại này là một pho tượng bằng đá trắng tạc một đạo nhân béo mập , tay cầm phất trần ,môi dày , tai to đang ngự trên mình con hồng hạccũng bằng đá nốt . Ngọc Tuyền chân nhân chỉ tay nói :
-Đấy là tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn !
Nhược Hàn tuy chẳng biết NguyênThủy Thiên Tôn là lão mắc dịch nào nhưng cũng gật đầu , hắn nhìn thấy ông ta to béomà ngự trên mình con hạc gầy nhom thì không khỏi buồn cười . Nếu như không phải là tượng mà là thật thì đảm bảo con hạc kia rơi xuống đất chết từ tám đời trước .