BÁT BỘ TRUYỀN THUYẾT
tác giả : Không Rõ
Chương 2 : Tiếp Nhập Côn Lôn <phần 3>
cũng to nhưng óc thì chỉ như quả nho !
Hắn quét mắt sang bên thiếu nữ. Nàng ta quay lại nhìn làm hắn giật mình kinh hãi . Chân diện nàng đúng là không phải chín phần khỉ một phần người mà là chín phần quỷ một phần còn lại tựa tinh tinh !
Không biết trên khuôn mặt méo mó to bự đầy vết sẹo kinh dị ấy có điểm nào giống người hay không ?Hắn từng nghe câu"Không có phụ nữaxấu chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp" . Nhiều khi vải vóc , phấn son làm hắn rất tin cái chân lý ấy nhưng bây giờ cơ hồ như niềm tin bị xao động .
Hắn nhìn qua NgọcTuyền chân nhân thấy ông ta cũng nhíu mày một cái . Bấy giờ đạo cô đang an lạc trên cái bàn lớn đối diện với thiếu niênnam nữ mới bước xuống . Bà ta lay mình đến bên Ngọc Tuyền chân nhân nói :
-Cuối cùng sư huynh cũng đã về ,làm bọn ta chờ mãi!
Đoạn bà quay sang Nhược Hàn , chân diện lấp lánh thần quang như dò xét . Ngọc Tuyền chân nhân cười xòa kéo hắn đến , đẩy lại chỗ hai thiếu niên nam nữ nói :
-Ta rình mãi mới bắt được gã này , cho nên mới hơi chậm !
Đạo cô mỉm cười nhìn Nhược Hàn nói :
-Tư chất không tồi, bản tính xấu rồi sẽ có ngày sửa được !
Nhược Hàn vốn dĩ đã lạnh , bây giờ nghe thêm câu này thì toàn thân run lên một cái , hắn không hiểu được vì sao ngườiđàn bà này lại nói chuẩn đến thế ?
Ngọc Tuyền chân nhân cười nhạt :
-Bọn ta đều có Nhãn Thần Quang ,sau này tu luyện cao ngươi cũng sẽ biết thôi !
Hắn cười cầu tình ,không dám nghĩ bậy , rủa bậy gì , dường như sợ hai người này có thể đọc thấu được tim đen .
Lại nghe Mai Nhược Hoa chỉ tay thiếu niên nói :
-Đây là Giang Huy ,do Ngọc Hư sư huynh đích tay tuyển chọn , còn Lâm Bảo Quân do muội ưng ý !
Ngọc Hư chân nhân cũng vỗ vai Nhược Hàn :
-Hắn tên Thủy Nhược Hàn !
Nói đoạn quay sang ba người giải thích :
-Đạo giáo của chúng ta tu luyện chủ yếu là để tìm đến thuật trường sinh bất lão ! Tuy nhiên gần mười ngàn năm nay chưa ai đạt được đến cảnh giới ấy cả ! Bất quá cũng chỉ kéo dài được tuổi thọ mà thôi . Năm xưa Thuần Dương tổ sư đã thọ gần một ngàn tuổi , đấy là minh chứng lớn nhất cho việc con người có thể đạt đến cảnh giới bất tử nếu chịu khó tu luyện . Cho nên cáccác con lên đây phải chuyên tâm tu hành . Rõ hay chưa ?
Ba người cúi đầu đáp :
-Rõ !
Nhược Hoa lại nói :
-Vì việc thu nhận đệ tử rất khắt khecho nên số lượng đệ tử của bổn cung cũng không nhiều , những ai là nữ đệ tử sẽ sinh hoạt bên Băng Tâm viện do ta làmchủ . Còn nam nhânthì qua Băng Xuyên viện do Ngọc sư huynh làmchủ ! Mỗi tuần bọn ta sẽ thay nhau chỉdạy cho các con những phép thuật của bổn môn một lần ...
Ngọc Tuyền chân nhân tiếp :
-Chân tu bổn môn thâm sâu vô bờ , các đệ tử nhập môn sau khi chọn chỗ ăn ở cho mình sẽ phải tu luyện một vài loại bùa chú tăng cường thể lực . Sau đấy làđi truy tìm , nuôi trồng các loại ngải quý hiếm để bổ xung và nâng cao các loại bùa chú !
Khi nào thông thạo , các con sẽ được học về ngũ hành , cách lợi dụng những biến động của tự nhiên để gia tăng công lực !
Cuối cùng sẽ được biết đến những đạo bùa chú thần thông mang tính chất thu phục !
Khi đã học xong rồithì mỗi người chọncho mình một hướng tu hành khác nhau !
Tất cả hiểu hay không ?
Nhược Hàn còn hơi mơ hồ , nhưng thấy hai người kia gật đầu thì hắn cũng gật theo !
Nhược Hoa tiên cô nắm tay Bảo Quân bước đi nói :
-Bây giờ các con về viện bọn ta sẽ chỉ chỗ nghỉ ngơi và sinh hoạt cho , bắt đầu từ ngày kia sẽ bước vào con đường tu hành ... địa điểm là quảng trường lớn phía trước Ngọc Hư cung !
Ngọc Tuyền chân nhân cũng bước đi nói với hai đệ tử mới :
-Theo ta nào !
Hai người nhìn nhau rồi cũng nhanh chân bước theo . Nhược Hàn từ thuở bé đã thường xuyên tậpchạy một cách bất đắc dĩ . Cũng do ham chơi nên bị thúc thúc và nải nải hắn phang suốt , không chạy thì chỉ có nước chết đòn ! Nhưng chủ yếu là do ngứa ngáy chân tay nên hay đi trộm vặt , nhiều khi bị bắt quả tangthì chỉ còn con đường vắt giò lên cổ mà chạy .
Hắn tưởng mình ...rèn luyện như thế thì hẳn không còn ai bì được nhưng hôm nay đi theo Ngọc Tuyền chân nhân đúng là đứt hơi , lão chỉ đi bộ mà bước đi phiêu dật như bay khiến hai gã đệ tử mới toát mồ hôi trán , dán mồ hôi lưng giữa trời lạnh căm căm vẫn khó theo kịp .
Tòa Ngọc Hư cung này vốn dĩ cũng chẳng bé nhỏ gì , các tầng phía dưới hầu như bị mấy tên sư huynh đến trước định cư hết , hai đệ tử mới bị dong lên tuốt tầng sáu . Khi chúng đến được căn phòng nhỏ bé của mình thì cơ hồthở không ra hơi . Ngọc Tuyền chân nhân nhìn hai người nói :
-Rất tốt ! Rất tốt ! Mấy trăm năm rồi mới có kẻ theo được ta mà khôngbị bỏ rơi !
Nhược Hàn đành mở miệng phơi một nụ cười méo mó đáp trả . Hắn lấy hơi hỏi :
-Đệ tử và Giang huynh đây ở chung một phòng sao ?
Ngọc Tuyền chân nhân gật đầu :
-Đúng vậy ! Có gì hãy giúp đỡ nhau !