BÁT BỘ TRUYỀN THUYẾT
tác giả : Không Rõ
Chương 4 : Lần Đầu Ném Mùi Phù Phấn Ngãi <phần 4>
Nhược Hàn khệ nệôm chậu Ngải của mình đi , hắn hãy còn kến cái vụ bị ngứa điên người nên dùng hai tay bê chậu cách rất xa ngực , chính điều đó đã làm tay chân hắn mỏi nhừ . Cứ đi được một lúc lại phải ngồi nghỉ .
Lâm Bảo Quân tuy rằng không đến nỗi phải tránh xa như thế nhưng tay chân nữ nhân dù sao cũng yếu đuối hơn nên nàng ta cũng ngồi nghỉ theo . Chỉ có con người vừa trâu bò lại vừa vô tâm như Giang Huylà chẳng phải nghỉ ngơi gì , hắn ôm một mạch về phòng , dáng vẻ không hề mệt mỏi !
Lâm Bảo Quân nhìn thấy mấy câyPhù Phấn Ngải mớinhớ đến chuyện cũ liền hỏi :
-Hàn sư huynh đã khỏi hẳn mấy vết thương hay chưa?
Nhược Hàn nghe hỏi thì khẽ rùng mình một cái , hắn cười xòa :
-Chỉ là mấy vết ngứa tầm thường, nam nhi đại trượng phu thì đâu coi nó ra gì !
Lâm Bảo Quân bụmmiệng cười mấy tiếng , Nhược Hàn dí tay vào trán nàng nói :
-Cười cái gì ? Ta nói không đúng sao ?
Lâm Bảo Quân nín cười gật đầu :
-Đúng ! Chỉ là dángdấp sư huynh lúc đấy khiến người ta khó mà nhịn được cười thôi !
Nhược Hàn đánh trống lảng :
-Mà sao từ độ đó đến giờ không thấy tên Nam Long ấy đâu nữa nhỉ ?
-Bọn họ học lâu hơn mình , đương nhiên bây giờ phải xuống núi đi tìm Bạch Đại Ngải , Mai Hoa Xà Vương Ngải và Huyết Nhân Ngải rồi !
Nhược Hàn tròn mắt hỏi :
-Sao lại phải tìm ? Không lẽ trên NgọcHư cung không có thứ đó sao ?
Lâm Bảo Quân lắc đầu :
-Đương nhiên là không ! Hai loại Ngải này rất hiếm ,đâu dễ gì kiếm được !
Nhược Hàn gật đầu :
-Sau này chắc chúng ta cũng sẽ phải xuống núi đi tìm !
-Đúng thế ! Nghe nói ở Đại Lục Man Hoang mới có thứ này !
Nhược Hàn nheo mắt hỏi :
-Sao sư muội biết nhiều thế ?
Lâm Bảo Quân hơi mất tự nhiên , nàng đứng dậy ômchậu ngải bước đi nói :
-Chúng ta về thôi !
Nhược Hàn nhìn theo dáng nàng lẩm nhẩm một mình :
-Thân hình mềm mại như thế mà sao mặt mũi lại như vậy ?
Hắn lắc đầu xua mấy ý nghĩ bậy bạ ra khỏi não rồi đứng dậy hì hục ôm chậu Ngải đi tiếp !
Hắn ôm được về phòng mình thì cơhồ trong người có bao nhiêu nước cũng theo mồ hôi mà trôi ra khỏi người hết , hắn đặt vội chậu Ngải xuống bàn rồi vớ ấm nước tu , uống xong hắn run lên liên hồi , cái lạnh như theo từng ngụm nước mà ngấm vào thân thể .
Giờ hắn mới để ý thấy Giang Huy đang ngơ ngẩn cầm một cái khăn hồng hồng đung đưa . Nhược Hàn nhận ra cái khăn ấy là của Bảo Quânnên vỗ đến bốp vào vai hắn hỏi :
-Ngươi lấy khăn tay của sư muội vềđây ngắm nghiá là ý làm sao ?
Giang Huy giật mình , hắn cười xòa hỏi :
-Khăn này là của sư muội sao ?
Nhược hàn nhếch mép :
-Lại còn hỏi !
Giang Huy nheo mắt nói :
-Vậy thì lạ thật !
-Có gì lạ đây ?
Giang Huy bá cổ hắn nói :