BÁT BỘ TRUYỀN THUYẾT
tác giả : Không Rõ
Chương 5: Mê Tâm Ngãi <phần 2>
Cây Mê Tâm Ngải lá màu xanh sẫm to bản , hình cái kiếm , hoa màu tím đen có đốm trắng , mùi hắc rất khó chịu . Người trúng ngải này sẽ mất ăn mất ngủ, tâm thần bất loạn và hoàn toàn nghe theo sai bảo của kẻ dụng bùa .
Đấy là những gì hắn tóm tắt lại được sau những lời trình bày rất dài dòng của Ngọc Tuyền chân nhân !
Vì có căn cốt từ trước nên ba người tiếp nhận chân nguyên của Mê Tâm Ngải không lấy gì làm khó khăn .
Hắn lãnh ngộ đượctrước Giang Huy cho nên lấy gã ra làm vật thử nghiệm , quả nhiênGiang Huy như kẻ ngây dại , tuyệt nhiên không nhớ mình là ai . Trời lạnh căm căm vậy mà hắn bắt gã cởi trần mặc quần đùi chạy dông ngoài tuyết gã cũng làm. Hắn đắc ý vô cùng !
Ngoài trời đêm đen vi vút gió tuyết , Nhược đi lại trong phòng rấtnhiều vòng , mấy ngày nay chẳng thấy Ngọc Tuyền chân nhân nói gì đến việc truyền thụ loại bùa chú tiếp theo nên hắn rất lấy làm khó chịu . Cũng vì không được học cho nên hắn cũng chẳng gặp Lâm Bảo Quân , lòng hắn tự nhiên thấy nhớ nhớ nàng ta mới giật mình mấycái ! Không lẽ hắn đã yêu nàng ta rồi sao ? Cứ theo như đông y trị liệu mà nói thì nhớ và thương là hai biểu hiện rất căn bản của chứng bệnh tương tư . Hắn cố gắng xóa mấy ý nghĩ ấy trong đầu lầm bầm :
-Nếu mà lấy nàng ta thì cả thiên hạ này cười vào mũi thôi !
Hắn nghĩ đến dung diện đầy vết sẹo của nàng thì rùng mình một cái, nhưng mấy tiếng nói ôn nhu vỗ về làm lòng hắn mềm ra .
Hắn đi lại nhanh hơn lầm rầm mấy câu bùa chú để khuây khỏa . Đột nhiên hắn thấy gióbên tai vi vút , không gian như đảo lộn . Khi trấn tĩnh lại thì thấy mình đang đứng trong một căn phòng nhỏ . Hắn thầm kêu khổ trong lòng , vừa rồihẳn đã đọc nhầm câu bùa chú của Di Ngoại Bùa cho nênmới bị đưa đến nơi lạ lẫm này . Hắn thấy căn phòng có cái gì đóquen thuộc nhưng bóng tối vây trùm nên cũng chẳng nhớ ra đã gặp ở đâu ! Trong bóng tối hun hút thi thoảng còn có mùi hơi nước bay lên , hắn thở dài rồi chợt giật mình . Vừa rồi hắn đọc bùa chú hắn đã nghĩ đến ...
-Là ai ?
Giọng nói đầy quen thuộc của Lâm Bảo Quân có lẽ nàng đã nghe được tiếng thở dài rất vỹ đại của Nhược Hàn , hắn bứt tóc kêu khổ , nhưng khốn nỗi cáibùa chết tiệt kia chỉ sử dụng được một lần , bây giờ có mọc cánh cũng không thoát đượcmối vạ tai bay này. Hắn cười khổ :
-Là ta !
Giọng Lâm Bảo Quân hốt hoảng :
-Hàn sư huynh ! Tại sao huynh lại ởđây ?
Hắn nghe tiếng bì bõm , thì ra nàng ta đang tắm , nhưng tắm mà tắt đèn đi như vậy chẳng khó chịu lắmsao ? Hắn cũng muốn kiếm chút tiện nghi nhưng toàn thấy bóng tốitống vào mắt , hắncăng tròng mắt hết cỡ cũng chẳng nhìn thấy gì . Nhược Hàn đành bất lực , hắn thầm nhủ nếu cứ tiếp tục nhướng mày lên kiểu đấy thì không mù vì rách màng mắt mới lạ !
Chợt ánh bạch lạp phát quang , không gian sáng lên , thật thoải mái! Lâm Bảo Quân đã vận quần áo vào đến trước mặt hắn mấy phần giậndỗi hỏi :
-Sư huynh giải thích thế nào đây?
Hắn cúi đầu thở dài :
-chỉ là ta niệm nhầm câu chú nên mới bị đưa đến đây !...
Lâm Bảo Quân nói :
-Nếu niệm nhầm chú mà không nghĩ đến ...
Nói đến đây nàng bất chợt dừng lại , Nhược Hàn ngó lên thấy ánh mắt nàng ta có mấy nét vui tươi thì không khỏi ngạc nhiên . Chợt hắn nhận ra có gì đấy là lạ trên khuôn mặt Bảo Quân liền đưa tay lên mấy vết sẹo trên mặt nàng cấu một cái . Lâm Bảo Quân lùi lại hai bước hốt hoảng hỏi :
-Hàn sư huynh làm gì vậy ?
Nhược Hàn đưa tay lên ánh sáng soi soi , nét mặt vui mừng trông thấy . Hắn nhìn Bảo Quân đắc ý nói :
-Ra là sư muội dùng thuật di dung ! Hê hê !
Lâm Bảo Quân đưatay sờ lên má nói :
-Huynh lại nói càn rồi !
-Ta mà nói càn ư ? Khi nãy sư muội tắm xong đi dị dung vội lại nên dán nhầm cái sẹo kìa ?
Lâm Bảo Quân vội chạy đi soi gương thấy chẳng có gì nhầm lẫn liền trừng mắt nhìn hắn nói :
-Huynh thật chẳngra gì ?
Thì ra Nhược Hàn láu cá nên mới bịa chuyện ra như vậy. Bảo Quân dù có vội vàng thì nàng ta làm bao nhiêu lần rồi tất nhiên cũng khó mà nhầm. Nhưng có tật thì giật mình , các cụ nói cấm có sai !
Nhược Hàn chạy đến túm hai vai nàng hỏi :
-Nói cho ta vì sao sư muội phải dị dung vậy ? Cho ta xem chân diện đi có được không ?
Lâm Bảo Quân quay mặt đi khôngthèm nói gì . Nhược Hàn giả bộ thở dài :
-Ta vốn chỉ là kẻ vô lại , tất nhiên chẳng ai coi ra gì rồi ...
Nói đoạn toan quay mình bước đi. Lâm Bảo Quân vộigọi :
-Sư huynh !...
Nhược Hàn đắc ý nhưng vẫn giả bộ làm mặt buồn so hỏi :
-Có chuyện gì đây?
Lâm Bảo Quân lưỡng lự rồi cũng bước đến tháo mặt nạ dị dung xuống , Nhược Hàn há hốc miệng ra trước khuôn mặt nhu mỵ đến điên đảo lòng người ấy . Quả thật trong số những nữ nhân mà hắn đã gặp thì chưa có người nàođẹp như vậy ! Nhưng nàng ta đã vạn phần xinh đẹp như thế thì sao lạiphải hóa trang ? Thật là điều kỳ quái hết chỗ nói ! Người ta đang trăm phương ngàn kế để làm cho dung mạo đẹp lên đằng này nàngta lại cố sức làm cho nó xấu đi . Thật là lòng dạ đàn bà khó đoán lắm thay !