BÁT BỘ TRUYỀN THUYẾT
tác giả : Không Rõ
Chương 6: Xuất Cung <phần 2>
Nhược Hàn nhìn túi bạc ấy xúc động mất gần nửa khắc .
Ba người chưa đủ căn cơ để ngự kiếm phi hành nên dùng Truy Phong Phù lướt gió bay đi !
Khoảng tầm giữa trưa thì họ tới một thị tứ sầm uấttên gọi Nhân Bình, sau khi thuê khách điếm nghỉ ngơi , Nhược Hàn"cướp giật" của Lâm Bảo Quân mộtít bạc đi dong , hắntính rủ Giang Huy đi cùng nhưng đắnđo đi lại , thấy tên này trì độn nếu đi theo chắc sẽ cản trở hứng thú nên dặn dò hắn "trông coi" sư muội cho cẩn thận rồi đi .
Thị tứ Nhân Bình bốn mặt có đườnggiao lưu tới các thành lớn nên sầmuất khác lạ . Nhược Hàn thấy chúng dân tụ tập ở một góc phố rất đông liền rẽ người xông vào xem . Thì ra bọn này đang chơi trò cua cá ! Hắn trước đâycũng rất hay đem tiền trộm cắp được đốt vào mấythứ này . Hơn một năm nay bị giam giữ trên Ngọc Hư Cung đồ mặn thì cai , cờ bạc gác lại . Lần này hắn muốn đi tìm một tửu điếm ăn uống cho suớng nhưng trông thấy cảnh tình này thì máu me cờ bạc lại trỗi dậy .
Hắn ngồi xuống đặt mười lạng bạc vào ô cua , chúng nhân đang thi nhau đặt , tôm , ốc, cá thấy gã trẻ tuổi này đặt số bạc lớn như vậy vào ô cua thì cũng đổ xô đặt vào . Tên cầm cái thấy ớn ớn trong người, nhưng đã đâm lao thì phải chạy theo lao , hắn không thể làm mo nang trôi sấp chó quập tai , nên đành lắc lắc mấy cái rồi đặt bát đĩa xuống .
Nhược Hàn dán mắt vào đĩa xem , nhưng hắn thất vọng tràn trề khi thấy con tôm cong queo đang giơ đôi còng đáng ghét ở mặt xúc sắc . mấy gã đặt cửa Tôm khi nãy nhìn hắn ra ý trách móc . Nhược Hàn coi khinh không thèm để ý . Rõ ràng một bọn theo voi hít bã mía mà còn lên mặt hờn rỗi với hắn , thật đáng chửi mắng !
Mấy lần sau đấy hắn thất bại thảm hại chẳng kém lần đầu , hắn trắng túi đứng dậy thầm than thở mình không có số cờ bạc. Đột nhiên phía trước xôn xao chúng nhân bàn tán , rồi thì từ trong đám đông một đạo cô dung nhan tú lệ phi phàm xuất hiện . Vốn dĩ khi tới đây Lâm Bảo Quân đã làm những kẻ"háo sắc" điên đảo thần hồn , nhưng xem ra đạo cô này còn ồn ào hơn .
Chỉ thấy nàng ta thắt nơ bạc , tóc đen láy , mắt phượng mày ngài ,môi hồng tươi nhưhàm tiếu . Nét đẹpthật như tiên giáng phàm nhưngcũng lạnh lẽo tựa tuyết băng . Toàn thân nàng ta vận đạo bào đen láy tôn thêm khuôn mặt đã trắng lại càng trong như ngọc ngà , pha lê !
Nhược Hàn đoán chắc đấy là người của Minh Nguyệt cung , hắn phải công nhận phán đoán của mình ngày càng tuyệt luân ! Sau một lúc tự sướng , lòng hắn nảy ra tà niệmliền đi theo đạo cô trẻ , đến một đoạnđường vắng hắn chạy đến trước đạo cô chặn nàng lại cười hê hê , sauđấy vung tay phấtmột dải tiên phép lấp lánh nói :
-Mê Tâm Ngải !
Đạo cô mặt mày không đổi sắc , đạo tiên phép vừadạt đến người nàng thì bị đẩy ngược lại , Nhược hàn hoảng hồn nhảy ra sau tránh nhưng vẫn không kịp , hắn lắc lư đầu một cái , ánh mắt trở nên thất thần .Đạo cô trẻ nhếch mép cười , tuy là cái cười mỉa mai nhưng vẫn thật khiến cho bất kỳ gã nam nhân nào cũng khó cầm lòng. Nàng nhìn sang bên đường thấy người ta đang chất một đống gạch khổng lồ liền quay lại nói :
-Ngươi khuân từng viên một bênkia đường sang đây cho ta !
Nhược Hàn như cái máy răm rắp làm theo . Đạo cô không thèm nhìn mà cất gót đi thẳng ...