BÁT BỘ TRUYỀN THUYẾT
tác giả : Không Rõ
Chương 7 : Chuyện Que Diêm <phần 1>
Lại nói , sau khi Nhược Hàn đi rồi , quả nhiên Giang Huy làm đúng theo lời hắn dặn , luôn luôn đi đi lại lại ngoài cửa như một tay vệ sỹ hạng nặng . thi thoảng đôi mắt lươn còn ngó nghiêng xung quanh tỏ ra rất ư là chuyên nghiệp .
Lâm Bảo Quân ngồitrong phòng tâm tư lấy làm khó chịu, nàng thấy mãi chiều tối mà Nhược Hàn vẫn chưa về thì lòng dạ như lửa thiêu liền nhân lúc Giang Huy không nhìn vào phòng niệm chú dùng Di Ngoại Phù biến mất .
Sắc mặt nàng nhăn nhó đến khó coi khi thấy NhượcHàn quần áo bê bết bùn đất đang hỳ hục ôm từng viên gạch được xếp gọn gàng bên này đường vứt lộn xộn sang bên kia đường . Nàng sáu bảy phần đoán được cơ sự nên lấy làm bực bội trong lòng , tuynhiên nhìn dáng vẻ bơ phờ như kẻ mất hồn của hắn thì đành lòng không được liền đến hỏi :
-Sư huynh làm cái gì vậy ?
Nhược Hàn không thèm để tâm , hắn tiếp tục ôm gạch đi. Bảo Quân liền vẩymột đạo tiên phépvề phía hắn khiến hắn giật liên hồi mấy cái rồi tâm tư bừng tĩnh , hắn thấy chân tay rã rời thì thả bịch viên gạch xuống đất . Nhưng khốn nỗi cũng vì không để ý nên làm rơi trúng chân , hắn nhảy cẩng lên kêu la rồi ngồi xuống thở dốc . Không biết giữa cái mệt mỏi với cái đau đớn thì cái nào đang hành hạ hắn dã man hơn đây ?
Bảo Quân tiến lại lấy khăn băng vết thương cho hắn nói :
-Sư huynh lại làm việc mờ ám cho nên mới bị báo ứng chứ gì ?
Nhược Hàn nghe nói thì mới nhớ đến chuyện mất mặt , hắn hầm hổ đứng dậy dáo dát nhìn quanh mắng :
-Cái ả đê tiện ấy đâu rồi ? Tại sao xinh đẹp như hoa mà ác độc như rắn rết thế ? Nếu sư muội không đến kịp thì ta chết vì mấy viên gạch nàymất thôi ! Khốn kiếp , cái bọn Minh Nguyệt cung thật chẳng ra gì !
Bảo Quân nghe hắn trút giận vào hư không thì cũng phần nào hiểu được , sau thấy hắn mắng Minh Nguyệt cung lại khoan khoái trong lòng , liền mỉm cườihỏi :
-Sư huynh đỡ mệt hay chưa ?
Nhược Hàn tuy cũng không đến nỗi chẳng lê bước được nhưng lòng nổi lên tà niệm , hắn giả bộ ngồi xuống nói :
-Mệt ! Mệt chết đi được !...
Bảo Quân đến dìu hắn đi nói :
-Để muội đưa sư huynh về !
Hắn ôm lấy nàng lảlơi buông bước , tâm thần vô cùng thích thú ...
Giang Huy đang ngồi ngủ gà ngủ gật ở hành lang khách điếm thì thấy hai người dắtdíu nhau về , hắn giật mình cái thót vội đẩy cửa chạy vào phòng Bảo Quân ngó nghiêng. Nhược Hàn cười :
-Dặn ngươi trông coi như thế đấy !
Giang Huy gãi đầu không nói gì , Nhược Hàn cũng không tiện nói thêm , chẳng qua hắn muốn lấy oai nên mới trách mắng như thế ! Nếu Giang Huy trông coi chặt chẽ thì giờ này hắn đãlàm ma kiệt sức dưới âm phủ rồi .
Giang Huy bước đến hỏi :
-Sư huynh làm saomà trở nên hoang tàn thế này ?
Nhược hàn ngước đầu nói :
-Ta đi dạo gặp mộtlũ cướp đường cướp chợ mới ra tay trừ hại , sau khi quần thảo với chúng mấy canh giờ cuối cùng đã bắt gọn !
Bảo Quân bật cườithành tiếng , Nhược Hàn bèn e hèm mấy cái . Giang Huy ngồi xuống đấm đùi chohắn nói :
-Sư huynh thật lợi hại !
Lâm Bảo Quân gật đầu :
-Đúng vậy ! Sau khi sư huynh bắt được chúng còn lôichúng đi khuân gạch để xây nhà cho chúng dân nữa!
Giang Huy vốn đã kính phục Nhựơc Hàn về mấy vụ Băng Tầm , giờ nghe nói thế thì lại càng mười phầnnể trọng ...
Sáng hôm sau Bảo Quân bảo lên đường nhưng Nhược Hàn hãy còn thấy thị tứ này nhiều cái hay ho mà mình chưa được tường tận bèn năn nỉ nàng ở lại một ngày rồi sáng mai đi . Bảo Quân vốn đã nặng lòng với hắn nên tất nhiên mấy lời nói của hắn cũng khiến nàng xiêu lòng , tuy nhiên nàng bắt hắn đi đâu thì phải ba người cùng đi . Hắn đành gật đầu...
Nhược Hàn tuy rằng chẳng sung sướng gì khi có hai con kỳ đã cản mũi nhưng cũng vẫn mò đến những nơi chẳng ra gì . Bảo Quân thấy hắn dừng lại trước một đám đông ồn ào ở cửa Nghinh Xuân viện thì đỏ mặt nói :
-Sư huynh dám đến những nơi như thế này sao ?
Nhược Hàn để ngoài tai , hắn bước đến rẽ đám đông đi vào . Bị quây trong đám người chật ních này là tên tiểu nhị độ mười hai , mườiba tuổi , hắn cầm năm , sáu que diêm có khắc chữ nói :
-Que này mười lạng bạc , que này hai mươi lạng ,... còn que này một trăm lạng !
Đúng là thời đại đảo điên , ngay cả một tên tiểu nhị cũng chẳng ra gì . Cho dù hắn có bán cái của nợ của hắn mười lạng bạc chưa chắc đã có người mua . Nói gì đến mấy que diêm vớ vẩn kia ? Nhưng Nhược Hànsinh ra đã mang trong mình máu tòmò cho nên lần đến hỏi :
-Diêm gì mà đắt thế ?
Tên tiểu nhị khinh bỉ nhìn hắn một hồi rồi nhận ra dường như gã nàytừ xa đến nên cũng từ tốn ban cho vài lời giải thích :
-Thiếu gia mới từ xa đến cho nên không hiểu cũng phải !
Nói đoạn hắn ghé vào tai Nhược Hànthì thầm :
-Trong Nghinh Xuân Viện có mườimỹ nhân chỉ cho người ta ngắm nhìn chứ không được phép đụng vào , mà nhìn thì cũng phải lấy diêm mà soi chứ không được soi bằng đèn. Thiếu gia có hiểu hay không ?
Nhược Hàn hứng thú hẳn lên , hắn hỏi :
-Có mặc y phục hay là không ?
Tên tiểu nhị nhạt nhẽo đáp :
-Mặc y phục thì còn nói làm gì ?