BÁT BỘ TRUYỀN THUYẾT
tác giả : Không Rõ
Chương 8 : Ngoé Ôm Măng <phần 1>
Nhược Hàn nằm mơ thấy mình tìm đủ mọi loại ngải , hắn hý hửng trở về Ngọc Hư cung và được mọi ngươi tôn xưng , nể trọng . Hắn đang tí tởn đi lại thì đằng xa có bóng dáng một nữnhân xuất hiện , chúng đệ tử trong Ngọc Hư cung liền đổ dồn ánh mắt vềphía nữ nhân , Nhược hàn rụng rơi chân tay khi nhận ra đấy là Hạ Tuyết Hà . Trên tay nàng đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ khóc oe oe .
Nàng bước về phía hắn , ánh mắtnhu hòa không nóigì , hắn bỗng thấy lạnh nửa người rồi quay mình chạy thẳng vào Ngọc Hư cung , bỗng nhiên đang chạy thì thấy một bàn tay lạnh bút tóm cổ hắn nhấc lên . Hắn ngước mắt lại thì nhận ra đấy là Ngọc Tuyền chân nhân ...
Toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh bừng tỉnh khỏi cơnmê . Trời đêm một màu tĩnh lặng , không có bàn chânhay cánh tay của Giang Huy gác lên người hắn , hắn trầm ngâm đẩy cửa bước ra ngoài. Ánh trăng nhờn nhợt trải dài trên mặt đất , đêm đã khuya lắm rồi !
Trước mắt hắn đột nhiên lại vương vất hình ảnh đầy dục cảm của Hạ Tuyết Hà , nếu gặp lại nàng ta một lần nữa hắncó lao đến mà hưởng thụ cuộc mây mưa hay không ? Hắn mơ hồcảm thấy mình nhớ cái thân hình mềm mại ấy một cách kinh người ! Nhưng bỗng đâu hình ảnh Lâm Bảo Quân chập chờn hiện hữu , hắn nghĩ đến nàng thìlòng đột nhiên ấm lại đôi phần .
Trên đời này quả thật có những nữ nhân khiến người ta nhìn thấy là muốn lên giường , nhưng cũng có nữ nhân sẽ khiến tâm can mình yêu một cách tôn thờ vậy !
Hắn bước ra hành lang vướng lạnh sương đêm , đằng xa , nơi phía phòng Bảo Quân hình như có tiếng động , rồi nàng bước ra , bằng xương bằng thịt chứ không phải ảnh hình chờn vờn . Hắn nheo mắt thấy Bảo Quân nâng trên tay một con chim lớn trông rất lạ , toàn thân rực cháy hỏa quang , vừa giống phượnghoàng mà lại vừa giống con vẹt !
Bảo Quân dường như không nhận rasự có mặt của hắn nên tung con chim lên bầu trời , nó vỗcánh bay đi , chỉ chốc sau đã mất dạng , đây đó vương vất vài dải sáng như lửa đỏ do cái vỗ cánh gấp gáp để lại .
Bảo Quân nhìn theo bóng con chim lạ ngơ ngẩn đến xuất thần , hình như khóe mi nàng có mấy giọt lệ dài chảy xuống . Nhược Hàn không nhận ra , hắn bướcđến nói :
-Con chim đẹp thật!
Lời khen là thật lòng nhưng nó khiến Bảo Quân giật nảy mình , nàng quay lưng đi, tâm trạng không hiểu như thế nào . Nhược hàn chạy đến trước mặt nàng hỏi :
-Sư muội có chuyện gì vậy ?
Bảo Quân không đối nhãn với hắn mà lẳng lặng chạy vào phòng , Nhược Hàn nghĩ nàng nhất định là đã khám phá ra chuyện đồi bại của hắn nên tâm thần khẽ rúng động . Hắn bước đến gõ cửa hỏi :
-Sư muội ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
Trong phòng không động đậy , Nhược Hàn lòng như kiến cắn , hắn tưởng tượng đến cảnh Lâm Bảo Quân không bao giờ nói chuyện với mình nữa thì tâm tình bấn loạn . Hắngõ cửa nói :
-Ta biết mình đã làm ra chuyện cực kỳ bỉ ổi , không đáng nhìn mặt sư muội . Muội hãy ra đây nói chuyện với ta lần cuối có được không ?
Hắn không thấy cógì biến chuyển trước lời nói mà hắn nghĩ là đã đủ thê lương khiến Bảo Quân thổn thức . Hắn thở dài não ruột rồi quay lưng bước đi . Lúc ấy cánh cửa "két" một cái rồi Bảo Quân xuất hiện , mắt nàng đỏ mọng, lệ hãy còn chảy dài như chưa bao giờ ngừng . NhượcHàn vốn dĩ cũng có ý truy vấn nàngvề con chim lạ nhưng nhìn thấy tình cảnh ấy thì đành lòng không nổi , chuyện tò mò cũng bay vụt khỏi đầu , hắn đưa tay lên lau nước mắt cho nàng nhưng nghĩ bàn tay mìnhvốn đã làm chuyệnchẳng ra gì nên rụt lại .
Đột nhiên Bảo Quân ôm lấy hắn rồi nấc lên từng hồi . Tấm thân mềm mại ấy áp vào người khiến hắn xao động dữ dội , những dư hương của cuộc mây mưa lúc đầu ám ảnh khiến dục vọng trào dâng . Hắn đưa tay nâng cằm Bảo Quân rồi đặt vào môi nàng nụ hôn cháy bỏng cuồng nhiệt . Bảo Quân không phản ứng , cũng chẳng thấy biểu thị sự hào hứng gì .
Hắn trấn định tâm tình nhảy lùi ra sau , quay người đi thẳng . Bảo Quân gọi :
-Sư huynh !
Nhược Hàn phất tay nói :
-Đứng đây nữa chắc con quỷ háo sắc trong người tasẽ điên lên mất !
Hắn khuất lấp rồi Bảo Quân mới buông tiếng thở dài , trông thần sắc nàng vạn bề khó hiểu ! Ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi lên khuônmặt trắng trong như ngọc khiến nàng trông thoát tục như tiên ...
Sáng hôm sau Nhược Hàn cứ tưởng Bảo Quân sẽ nhớ đến chuyện đêm qua mà mấy phần khinh bỉ hắn , nhưng nàng chẳngcó vẻ gì là khác mọi ngày . Điều đấy làm hắn băn khoăn kinh khủng .Nhân cơ hội ba người nghỉ chân uống nước hắn mới mon men hỏi :
-Con chim hôm qua là thế nào vậy ?
Bảo Quân lườm hắn nói :
-Muội nói bao nhiêu lần rồi mà sưhuynh không chịu hiểu là sao ?
Nhược Hàn cười hê hê .
-Được rồi , chỉ cần muội không để tâm đến chuyện ở Nghinh Xuân viện thì ta cũng không hỏi nữa !
-Ở Nghinh Xuân viện đã xảy ra chuyện gì ?
Nhược Hàn nhíu mày , thì ra nàng vẫn chưa biết chuyện của hắn ! Nhưng sao đêm qua thái độ khác lạ đến thế ? Hắn nhại giọng Bảo Quân đáp :
-Huynh nói với muội bao nhiêu lầnrồi mà muội không chịu hiểu là sao ?
Bảo Quân bật cườitrước cái giọng ai ái của hắn nên cũng quên mất câuhỏi khi nãy .