BÁT BỘ TRUYỀN THUYẾT
tác giả : Không Rõ
Chương 8: Ngoé Ôm Măng <phần 2>
Chiều hôm đấy ba người đến nơi giáp danh giữa Man Hoang đại lục và Trùng Lai đại lục . Giữa cái nơi danh giới ngăn cách này có một ngôi làng nhỏ , dântrong làng sống còn năm phần hoang sơ .
Nhược Hàn nhìn Giang Huy bảo :
-Sư đệ đi tìm xem có cái tửu điếm nào không ?
Giang Huy gật đầu rồi hùng hục chạy đi , dường như hắn làm việc gì cũng phải vận rất nhiều sức thì mới thỏa mãn !
-Sư muội ! Ngôi làng này tên là gì?
Bảo Quân thở dài :
-Đâu phải cái gì muội cũng biết ?
Nhược Hàn cười đau khổ nói :
-Hoang vắng như vậy thì làm sao sống được đây ?
Mấy người dân ăn vận quần áo thô sơ đi qua , thấy haingười có vẻ ăn mặc khác lạ thì họ chăm chú quan sát. Bảo Quân vội chạy đến hỏi :
-Đại tẩu ! Tên ngồilàng này là gì vậy?
Thiếu phụ mỉm cười đáp :
-Chúng ta gọi là Ô Mông làng !
Nhược Hàn nhìn mấy gã đàn ông đóng khố đang đăm mắt nhìn Bảo Quân gật đầu :
-Cứ xem cách ăn mặc của mấy gã nam nhân kia thì không đen mông mới lạ !
Bảo Quân ném cho hắn một cái nhìn rất ý nghĩa rồi quay sang cám ơn thiếu phụ .
Lúc này , Giang Huy cũng đã về đến , trông mặt mày hắn hớn hở như bắt được vàng .
-Sư huynh ! Sư muội ! Ta tìm được tửu điếm rồi!
Nhược Hàn sáng mắt hỏi :
-Có sáng sủa hay không ?
-Nó lớn nhất làng này đấy !
Hai người gật đầu vừa ý rồi đi theo hắn , nhưng cái tửu điếm mà hắn dẫn đến thật khiến họ thất vọng hết sức . Chỉ có dăm bảy băng ghế với mấy cái bàn thô sơ bày giữa trời đất mênh mông , đến mái che còn không có , vậy mà lớn cái nỗi gì ? Giang Huy gãi đầu :
-Đây là tửu điếm duy nhất trong làng này !
-Duy nhất thì nói đại là duy nhất còn bày đặt lớn nhất làng , càng ngày ngươi càng trở nên lợi hại trong việc giết chết người ta bằng mấy chuyện mừng hụt đấy !
Giang Huy cúi đầu ,thái độ tỏ ra hết sức ăn năn trước lời giáo huấn vỹ đại của sư huynh . Bảo Quân vội kéo hai người ngồi đại xuống một băng ghế . Lão già phục vụ và cũng là chủ quán chạy ra hỏi :
-Các vị dùng gì xin xem thực đơn !
Nói đoạn rút cái mo cau to tướng , trên đấy nguệch ngoạc ghi chi chít chữ . Thật là đã rách còn bày đặt cao sang , chẳng khác gì mấy gã tá điền học đòi làm phú ông . Nhược Hàn xem qua thấy lão này không những có tính sỹ diện hão mà chữ viết còn xấu hơn cả hắn . Hắn nheo mắt lại moi móc mãi mới tìm ra được một dòng chữ rõ ràng trên cái thực đơn hàng trăm món . Sau này hắn mới biết thực ra cái tửu điếm này chỉ có một món duy nhất đó , các món còn lại chẳng qua không có nên lão chủ nhân mới bày đặt viết nhòe nhoẹt để quan khách không biết đường mà gọi !
Giang Huy cùng Bảo Quân nhăn nhó mãi không đọcxong , Nhược Hàn lấy giọng kẻ cả gọi:
-Cho ta cái món đặc sản Ngóe Ôm Măng ấy đê ! Và cảmột vò Ngô tửu trăm năm !
Lão chủ quán tuổi ngoài tứ tuần , râuria xồm xoàm ngoác miệng cười :
-Khách quan quả nhiên sành sỏi , đấy chính là mấy thứ ngon nhất của bổn tiệm !
Nhược Hàn gật đầu đắc ý nhìn Bảo Quân cùng Giang Huy , hai người không nói gì nhưng ánh mắt cũng ánh lên mấy phần nể phục ...
Tầm một khắc sau...
Bảo Quân nhắn nhó lấy đũa đẩy đẩy vào cái bắp măng duy nhất đang sôi sùng sục trên bếp lửa cạnh bàn bọn họ hỏi :
-Đây là ngóe ôm măng sao sư huynh ?
Nhược Hàn vác bộ mặt thảm hại đáp :
-Làm sao ta biết được đây ?
Giang Huy lắc đầu :
-Vậy mà khi nãy nghe huynh gọi bọn đệ còn tưởng huynh đã từng ăn rồi !
Nhược Hàn dí vào trán hắn nói :
-Ăn cái đầu ngươi !
Lúc này lão chủ quán mang đến một cái giỏ tre nói :
-Đấy mới chỉ là gia vị , đây mới là đồ chính !
Nói đoạn lão mở giỏ dốc dốc xuống nồi , năm sáu con nhái ( ngóe ) nhảy vào nồi nước sôi chờn vờn ôm lấy cây măng chết cứng đơ ! Thì ra"ngóe ôm măng" làvậy ! Lão chủ nhìn ba người nói :
-Mời các vị thưởngthức món đặc sản của bổn tiệm !
Bảo Quân ọe lên mấy cái rồi chạy đi mất tăm ! Nhược Hàn nhìn Giang Huy , chân diện cả hai trông thật thảm hại !