- Chi vậy ? – Mẹ tôi ngạc nhiên tháo mắt kính ra.
- Con thấy có khi ông cụ nằm bên kia lỡ lâu lâu lên cơn vạ lây sang mình thì khổ ! – Tôi rụt đầu đáp.
- Ừ…mà qua phòng khác có thể con ko có giường riêng như vầy đâu, phải nằm giườngxếp như mẹ không chừng ! – Mẹ tôi ngần ngại.
- Chẳng sao, giường nào chả được ! – Tôi vừa nói vừa nhìn sang giường ông cụ ra chiều uý kị.
- Ừm, để ngày mai mẹ hỏi thử xem sao !
Đến chiều khoảng 5h30 thì ba tôi vào thăm, sẵn chở mẹ tôi về nhà tắm rửa rồi lấy thêm đồ đạc, để tôi ở lại một mình 2 người cũng khá yên tâm vì thấy tôi chưa có biểu hiện bệnh trạng gì cả. Tôi ngồi một hồi rồi định lôi cuốn báo ra đọc lại lần nữa.
- Con bị gì mà nhập viện ? – Cô nằm giường bên hỏi.
- Dạ con cũng chưa biết, bác sĩ nói đang theo dõi ! – Tôi quay sang đáp.
- Ừ, cô vừa phẫu thuật xong, chắc cũng hơn tuần nữa mới xuất viện được ! – Người này thở dài, tay cầm quả táo mời tôi.
- Dạ con vừa ăn xong ! – Tôi cười từ chối rồi hỏi - Ủa anh con trai cô cũng về rồi à ?
- Ừ, nó với đứa cháu cô thay phiên thăm nuôi, tại thằng con cô tuy xin nghỉ làm nhưng cũng tranh thủ về nhà vài tối để làm việc sổ sách trên máy gì đó ! – Rồi cô này vớitay sang lấy ấm nước nhưng rót ra chẳng đủ1 ly.
- Cô để con ra ngoài lấy giùm cho ! – Tôi xuống giường bước tới tủ bên kia lấy bình thuỷ.
- Ừ, nhờ con ! – Cô tươi cười gật đầu.
Tôi cầm phích nước ra ngoài, chưa kịp ra tớicửa thì đã thấy y tá đẩy ông cụ đối diện vào lại phòng, chị người nhà đi cạnh bên tay cầm chai nước thuốc đang truyền giơ lên cao. Chậc, cũng chẳng sao, cùng lắm mai là chuyển được sang phòng khác, tôi nghĩ bụng rồi nép vào cho y tá đi qua và bước ra ngoài phòng.
Hành lang lầu 7 có vẻ đã vắng người hơn tối qua, chắc người ta cũng tranh thủ về nhà tắm rửa giặt giũ để buổi tối lại vào, tôi nhìn quanh quất rồi phát hiện máy nước nóng lạnh ở góc hành lang, thong thả đi tới đó.
- Ơ…. ! – Tiểu Mai bước tới từ ngã rẽ cuối hành lang, tay nàng cầm bọc trái cây cùng cái cà mèn 4 ngăn, ngạc nhiên đứng khựng lại.
- Ơ…sao ..sao Mai biết N ở đây ?! – Tôi cũng kinh ngạc ko để đâu cho hết, hông lẽ ba tôi lúc xin cho tôi nghỉ học có cho cả lớp tôi luôn số lầu với số phòng để….tiện bạn bè đến thăm hỏi.
- Vậy…N bệnh phải nhập viện à ? – Tiểu Mai nhìn tôi đang mặc đồng phục bệnh nhân.
- Ừ, vừa vào tối qua ! – Tôi lúng búng đáp, muốn giật phăng cái bộ quần áo chết toi nàyra.
- Vậy N ở phòng mấy ? – Nàng hỏi tiếp.
- Ơ….Tiểu Mai phải biết chứ ! – Tôi ngơ ngác nhìn nàng.
- Sao mình biết được ? – Nàng cũng tròn mắtngạc nhiên.
- Thì…thì Mai đến thăm N mà, phải ko ?! – Tôingập ngừng hỏi.
- Ko, Mai đến thăm bệnh cho cô mà ! – Nàng lắc đầu.
- À…vậy à.. ! – Tôi xấu hổ không để đâu cho hết, hoá ra cô của Tiểu Mai cũng đang bệnh nằm lầu 7, vậy mà tôi chưa gì đã tưởng bở lànàng đến thăm mình, thiệt là nỗi nhục của đàn ông mà.
- N bệnh gì vậy? Có sao ko ? – Tiểu Mai nhìn tôi ái ngại.
- Chưa..chưa biết bệnh gì cả ! – Tôi giật mìnhđáp ! – Thôi Mai vào thăm cô đi, chút 9h là hết giờ thăm bệnh đấy !
- Ừ, mình biết mà, thôi Mai vào trước, lát gặp! – Rồi nàng quay đi.
- Ơ….này…!
Tôi đứng chôn chân tại chỗ mất mấy giây vì ngạc nhiên quá đỗi, sao đi đâu cũng tình cờ gặp Tiểu Mai hết thế này ? Chẳng lẽ câu “ Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ “ là có thật hay sao trời ? Vậy sao ko cho em Vy có bác chú hay cô dì gì đó cũng bị bệnh nằm trên lầu 7 chứ, hic!
Tôi lắc đầu chán nản ông trời khéo sắp đặt, rồi tới vặn vòi nước ấm cho rót vào bình. Mà lúc nãy cũng quê thiệt, chưa gì đã tự phán là Tiểu Mai tới thăm mình, làm gì có chuyện ba tôi cho số lầu số phòng chứ, thiệt là ngu hết sức, bây giờ chắc nàng ta đang nghĩ mình tưởng bở mất rồi ! Tôi tự cốc đầu rủa mình ko thương tiếc, ơ mà cũng lạ, khi nãy Tiểu Mai bảo chút nữa gặp lại mà tôi lại quên chưa nói cho nàng số phòng tôi nằm mất rồi, hic hic, lại ngu tập 2 !
Tôi lò dò mở cửa phòng bước vô và suýt nữalà buông luôn cái ấm phích xuống đất, Tiểu Mai đang ngồi cạnh người cô mà hôm giờ kế bên giường tôi.
- Ơ…sao…ra….! – Tôi đứng bất động ú ớ thốt ra mấy từ ngớ ngẩn.
- Ra đây là cậu bạn con hay kể à Mai ? – Cô này cười cười nhìn Tiểu Mai.
- Dạ…! – Tiểu Mai đỏ mặt gật đầu.
- Cô…là cô của Mai ạ ? – Tôi gãi đầu bước tới gần.
- Ừ, nãy bé Mai nó vào nói là cô ở cùng phòng với bạn nó, ra là cháu ! – Cô nhận lại phích nước ấm – Cảm ơn con nha !
- Dạ.., ko có gì đâu cô ! – Tôi vẫn còn đang trong trạng thái ngu học.
- Nãy Mai nhìn N cầm ấm nước là biết N ở phòng 402 rồi, cái phích này Mai đem từ nhàlên mà ! – Tiểu Mai vuốt tóc nói.
- Ừ…ra vậy, hèn gì ! – Tôi ngớ người hiểu ra mọi sự, rồi đi lại phía giường ngồi xuống.
- Vậy là học xong Mai lên đây luôn à ? – Tôi hỏi vẩn vơ.
- Ừ, ban ngày thì có anh họ ở lại đây chiều về, còn mình học xong mới lên ở buổi tối rồingủ lại với cô ! – Nàng nhìn tôi nói. – Còn N ở với ai ?
- À, mẹ N, giờ đang về nhà rồi, chút lên ! – Tôi quệt mũi. – Mai ngồi chơi đi ha, N ra ngoài hóng gió chút !
- Hì, mình thăm bệnh chứ đâu phải đi chơi ! – Nàng phì cười.
- Ơ….ừ…thì vậy ! – Tôi ngượng ngập vì cái sự nói ngu của mình.