BÁT BỘ TRUYỀN THUYẾT
tác giả : Không Rõ
Chương 9: Mang Hoang Đại Lục <phần 1>
Nhược Hàn quay sang lão chủ quán mắng :
-Cái thứ này mà cũng dành cho người ăn hay sao ?
Lão già gãi đầu nói:
-Nó là món duy nhất , à không đặc biệt nhất ở quán nhỏ của ta !
Lúc này Bảo Quân mặt mày xanh lét cũng đã quay lại , dường như nàng đã nôn ọe rất nhiều , mặc dù trong bụng chả có thứ gì để nôn . Nhược Hàn xua tay :
-Lão mang cái đặc sản của lão đi ngaycho ta !
Chủ quán gật đầu một cái rồi hỳ hục nâng nồi đặc sản đi . Nhược Hàn nhấp thứ rượu lão mang đến thấy chẳng khác gì loại rượu mà hắn vẫn gọi là rượu ngô , tuy có nặng hơn một chút ! Hắn không khỏi ngán ngẩm lắc đầu.
Nhược Hàn đặt cốc rượu xuống hỏi với vào :
-Chỗ của ông còn thứ ...đặc sản nào không ?
-Không còn thưa khách quan , chỉ cómấy thứ đồ ăn tầm thường !
Giang Huy thấy bụng sôi lên nên bàn :
-Hay cứ gọi đại mấy món tầm thường đó đi sư huynh !
Sau một hồi nôn thốc nôn tháo thì Bảo Quân có vẻ càng đói hơn nên nhìn hắn vẻ đồng tình . Nhược Hàn gọi lớn :
-Được rồi , mang mấy thứ tầm thường ấy ra đây !
Một lúc sau lão chủquán rượu mang đến một cái đĩa lớn , trên ấy đặt năm , sáu cái bánh đỏ ối , hình như được làm "kỳ công" từ bột ngô say nhỏ .
Nhược Hàn nhìn bàn tay lão đang đặt bánh xuống bàn nghi ngờ hỏi :
-Thứ này tên gọi là gì ?
-Thưa khách quan, tên nó là Mèn Mén !
Hắn đưa tay với một cái lên nhai thử , thấy vừa khôvừa vô vị thì nhăn nhở nói :
-Bánh ngô thì gọi đại là bánh ngô còn bày đặt mèn với chả mén !
Lão chủ quán không nói gì mà đithẳng vào trong . Mọi người nhăn nhó nhai trệu trạo. Nhược Hàn nhìn Giang Huy ngồm ngoàm nhai bất kểngon hay không thì cười nhạt , hắnđịnh nói gì đấy nhưng một giọng nói như ngọc đầy mỉa mai vang đến :
-Sư tỷ trông tên mập kia ngấu nghiến như bò nhai rơm ấy kìa !
Giang Huy sượng người vội ngừng nhai đưa mắt nhìn, Nhược Hàn cùng Bảo Quân cũng bấtnhẫn ngó lên .
Chỉ thấy người mớiphát ngôn là một thiếu nữ độ mười bốn , mười lăm , dung nhan tú lệ phi phàm , toàn thân vận đạo bào đen bóng , đứng bên cạnh nàng ... Nhược Hàn đã nhận ra kẻ đứng cạnh chính là ả thiếu nữ lần trước hại mình xuýt chếtvì kiệt sức . Hắn trợn mắt mắng :
-Cái ả a đầu đáng ghét kia , xuýt nữa hại chết ta còn dám vác mặt tới đây ?
Nói xong hắn tính đứng dậy báo thù nhưng Bảo Quân cản lại nói :
-Hàn sư huynh bình tĩnh nào !
Thực ra hắn cũng chỉ mạnh miệng vậy thôi chứ chưa chắc dám ra tay , lần trước hắn định dùng Mê Tâm Ngải để thực hiện trò bỉ ổi với nàng nhưng tu hành không bằng nên bị phản chấn . Lần này nếugiao đấu thất bại , khéo nàng ta bắt hắn giết hết bọn thú trong Man Hoang đại lục thì đừng hỏi về độ khổ ải . Cho nên nghe lời khuyên rất ư là chí lý của Bảo Quân hắn ngồixuống vẫy tay ra vẻ độ lượng :
-Nể mặt sư muội , ta tha cho các ngươi , mau đi đi !
Hai đạo cô của Minh Nguyệt cung lạnh nhạt nhìn hắn, đạo cô trẻ tuổi hơn gật đầu :
-Thì ra tên bại hoại mà sư tỷ nói là gã này , xem qua mặt mũi hắn cũng đủ thấy là hạng chẳng ra gì rồi !
Giang Huy thấy nàng ta mắng nhiếc "thần tượng" trong lòng mình thì hùng hổ đập bàn quát :
-Các cô dám xúc phạm sư huynh ta sao ?
Đạo cô lớn tuổi vẫn lạnh băng không thèm nói câu gì , đạo cô nhỏ cười nhạt :
-Xem ra ngươi cũng có dũng khí , chỉ đáng tiếc đi cùng với gã bỉ ổi kia thì cũng dễ hư người đấy !
Nhược Hàn tính phát tác thì Bảo Quân nắm tay hắn kéo lại , đoạn nàngbước đến trước mặt hai đạo cô Minh Nguyệt cung hỏi :
-Cô nương vô cớ xúc phạm người tanhư vậy là ý gì đây ?
Nhược Hàn nhìn Giang Huy , hai người mấy phần ngạc nhiên trước thái độ của Bảo Quân . Thường ngày nàng vẫn rấtnhu mị , nhẫn nhịn ,sao hôm nay lại"nóng" như thế ?
Lại nghe đạo cô trẻtuổi đáp :
-Tên hoại nhân này dám dở trò bỉ ổi với sư tỷ ta , có mắng hắn một trăm câu cũng chưa đủ !
Bảo Quân nheo mắt hỏi :
-Sư huynh ta đã làm gì bại hoại ?
Nhược Hàn ngước mắt :
-Đúng vậy ! Các cô nương chưa đủ đẹp khiến ta phải giở trò bại hoại đâu !
Hai đạo cô mới đến so với nhan sắc của Bảo Quân chẳng hề kém , đạo cô lạnh băng kia có vẻ còn trội hơn ! Nữ nhân đương nhiên phải rõ giá trị của họ ! Nay nghe hắn nói thế thì không khỏibức xúc . Đạo cô trẻ mắng :
-Khốn kiếp ! Cái đồđàn ông thối tha chẳng ra gì !
Bảo Quân cười nhạt :
-Nghe người ta nói sự thật thì bảo là khốn kiếp ! Ta thấy các cô mớichẳng ra gì đấy !
Nhược Hàn sung sướng ra mặt , cònđạo cô trẻ thì giận dữ quát :
-Cô nương muốn gây sự chăng ?
Bảo Quân điềm nhiên nói :
-Người đến đây gây sự là hai cô mà còn vừa ăn cướp vừa la làng !
Đạo cô trẻ run người , nàng lùi lại sau mấy bước chắp tay niệm chú .Đạo cô băng lạnh hốt hoảng nói :
-Tiểu Ngọc , dừng lại !
Nhưng đạo cô trẻ tuổi hai ngón tay bừng sáng , nàng xuất một đạo bùa lấp lánh bụi phấn đến Bảo Quân . Nhược Hàn từng nếm mùi lợi hại củaPhù Phấn Ngải nênthất sắc hét :
-Sư muội cẩn thận!
Bảo Quân lạnh nhạt phất tay đẩy ra một dải tiên phép rực rỡ hỏa quang cuốn lấy lớpbụi phấn rồi dội ngược lại đạo cô trẻ .