BÁT BỘ TRUYỀN THUYẾT
tác giả: Không Rõ
Chương 19: Cố Hương <phần 1>
Trong buổi "tiễn đưa" ba người bọn Nhược Hàn xuống núi cũng chỉ thấy Mai Nhược Hoa là bịn rịn nhất ,xem ra đàn bà luôn luôn là những kẻ nặng tình nặng nghĩa , dù có tu hành thâm sâu đến thế nào cũng khó mà bỏ được cái bản tính ấy .
Nghĩ đến đó Nhược Hàn không khỏi buồn cười trong lòng . Người ta cứ nói tu chân , tu đạo là phải dứt hết tình , tứ đại giai không mới đến cảnh giới của sự giác ngộ . Nhưng mà hắn toàn thấy ngược lại , càng tu hành thâm sâu càng nặng tình . Cũng không phải vô cớ mà hắn nghĩ thế , hắn đã nom thấy xa xa , đằng sau bức Tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn có bóngdáng của Ngọc Hư chân nhân và NgọcTuyền chân nhân đứng trông theo ...
Hắn dù buồn cười khi các vị ấy cứ phải dấu lòng mình nhưng cũng lấy làm cảm động lắm . Nếu trên này không có gió cũng chẳng có tuyết thìhắn không biết nên đổ cái chớp mắt ngưng mấy tý lệ cho hiện tượng tự nhiên gì nữa !
Nhược Hàn mất tương đối nhiều thời gian mới dụ khị được Lâm Bảo Quân và Giang Huyđể bọn họ cùng về nhà với mình . Hắnvốn dĩ trước kia cũng không ưa gì thúc thúc hắn nhưng gần đây xa nhà . Hắn nghiệm đi nghiệm lại và thấy câu " Một giọtmáu đào hơn ao nước lã " không hềsai . Hắn hay nhớ vu vơ về nải nải và thúc thúc hắn ghê !
Thủy Đông Hoa đang loay hoay vật lộn với con gà trống thì thấy Nhược hàn cùng hai thiếu niên nam nữ bước vào . Lão ngước mắt nhìn hắn , tuy rằng có chút cảm động nhưng nhớ đến chuyện cũ nên vội vàng thả con gà trống ra khiến nó hý hửng bay vù vào vườn . Nhược Hàn xông đến ôm chặt lấy cổ lão khóc tu tu hỏi :
-Thúc thúc ! Lâu nay thúc thúc cùng nải nải có được khỏe hay không ?
Thủy Đông Hoa rưng rưng mắt , nhưng xúc cảm của lão như bị bóp nghẹt lại bởi sự khó thở đang ngự trị . Lão phì phò nói :
-Thả ... ta ra ... xemnào ...
Nhược Hàn tưởng lão xúc động không nói nên lời nên càng ôm chặt hơn . Thủy Đông Hoa tím tái mặt mày mắng :
-Thả ... ra ... không... ta ... thiến ... bây giờ ...
Nói đoạn huơ huơ con dao lấp loáng lên . Nhược Hàn tuy tâm tư vẫn còn muốn khóc nữa nhưng ánh sáng lấp loáng đó làm hắn sợ hãi , liền theo bản năngkẹp hai chân lại . Lâm Bảo Quân tuy chỉ hiểu mấy phần nhưng không khỏi đỏ mặt , còn Giang Huy thì cười hê hê!
-Không ngờ thúc điệt nhà sư huynh đều có máu hài hước !
Nhược Hàn buông cổ Đông Hoa ra , lão thở phì phì quát :
-Cái tên ôn dịch này , cứ thích làm cho người ta phải bực mình là thế nào ?
Lão tính vác gậy lùa hắn nhưng thấy mấy người đứng sau hắn , hơn nữa lại còn có một thiếu nữ xinh đẹp bất phàm thì không khỏi ngạc nhiên hỏi :
-Họ là ai ?
Nhược Hàn lắc lư đầu nói :
-Họ đều là sư đệ và sư muội của con, tên Giang Huy và Lâm Bảo Quân !
Giang Huy cùng Lâm Bảo Quân vội cúi đầu chào lão . Thủy Đông Hoa gật đầu nói :
-Dòng họ Thủy chỉ có mình nó là kẻ nối dõi , nải nải nó ốm liệt giường gầnmười năm nay . Vậy mà cả ngày lêu lổng , bây giờ chịu khó học hành lại còn có cả sư đệ và sư muội như hai người thì thật khiến ta rất cao hứng !
Thủy Đông Hoa nói xong liền vẫy tay bảo Nhược Hàn đưa hai ngườivào căn nhà lụp xụp . Trong này bài trí rất đơn giản , hầu như không có tranh ảnh gì cả , chỉ một cái bàn rất lớn để hương án và một bộ bàn ghế nhỏ hơn dành tiếp khách . Bên gian trái đặt một cái giường lớn . Ngồi trên giường là một thiếu phụ trung niên tuổi gần tứ tuần , thân hình gầy guộc , nét mặt xanh xao .Dường như mang trọng bệnh . Bà ta trông thấy Nhược Hàn cùng hai người Bảo Quân thì vui mừng ra mặt , toan đứng dậy nhưng chờn vờn một cái tý nữa ngã xuống . Thủy Đông Hoa vộichạy đến đỡ phu nhân lên nói :
-Làm gì mà vui mừng đến thế ?
Thiếu phụ nét mặtvừa giãn ra lại trùng xuống , bà ta thở dài nhìn Nhược Hàn :
-Ngươi đi đâu thì đi cũng phải thi thoảng hồi âm về chứ ? Bặt tăm lâu như vậy thật khiến người ta lo lắng !
Nhược Hàn bước đến nải nải hắn cười :
-Hề hề ! Con đi học phép tiên về chữa bệnh cho nải nải đấy !
Thiếu phụ trừng mắt :
-Đã lớn như vậy rồi mà vẫn không thay đổi được tính nết , thật khiến người ta muốn đánh đòn !
Nhược Hàn lắc lư đầu rồi niệm chú , huyết quang bao phủ thân hình thiếu phụ . Phu phụ Thủy Đông Hoa chân diện lộ rõmười phần ngạc nhiên . Tuy vậy sau một lúc lầm rầm , Nhược Hàn trán đã rịn mồ hôi mà vẫn không ăn thua . Thủy Đông Hoa thất vọng ra mặt , lão thở dài một tiếng nói :
-Nải nải ngươi bị đã hơn mười năm trời rồi , thần tiên e rằng cũng khó chữa được !
Nhược Hàn thu bùa pháp lại thẫn thờ , thiếu phụ cố gắng mỉm cười bảohắn :
-Ta bị như vầy lâu ngày cũng quen rồi, chỉ cần ngươi chuyên tâm mà tu hành cho tốt , đemnhững gì học được làm rạng danh dòng họ Thủy thì ta cũng vui vậy !
Nhược Hàn đành cười trừ , Lâm Bảo Quân bước đến nói :
-Để muội thử xem sao !
Nhược Hàn nghĩ nàng tu hành thâm sâu vô bờ , tất nhiên dụng bùa chú cũng cao tay hơn nên nét mặt đang u ám lại nổi lên mấy phần hứng khởi :
-Ta quên mất ! Sư muội đạo hạnh caosâu mà lại không nhờ , hê hê !