BÁT BỘ TRUYỀN THUYẾT
tác giả: Không Rõ
Chương 19: Cố Hương <phần 2>
Lâm Bảo Quân niệm chú , huyết quang đại thịnh vàđậm đặc hơn Nhược Hàn rất nhiều , màn khí ấy phảng phất còn có chút sắc vàng lónglánh len lỏi , nhưngkhông tinh mắt thìkhông thể thấy rõ được .
Qua chừng một khắc , mồ hôi trên trán Lâm Bảo Quân lấm tấm thì cơ hồ thiếu phụ cũng hồng hào chân diện lên , hai chân được đắp kín chăn của bà ta khẽ động đậy . Thủy Đông Hoa vuimừng khóc nấc lên. Thêm khoảng nửa khắc nữa thì thiếu phụ cử động mạnh hơn . Lúc này Bảo Quân cơ hồ cũng cạn chân nguyên nên thu chiêu lại thở dốc . Nhược Hàn thích thú lại đỡ lấy nàngđưa ống tay áo lau mồ hôi trên trán Bảo Quân nói:
-Sư muội quả nhiên thần kỳ !
Thiếu phụ động chân ngày càng nhiều , dần dà bà ta cho được hai chân xuống đất , tuy còn run run nhưng vẫn có thể miễn cưỡng tựa mình phu quân màđứng dậy được . Thủy Đông Hoa cơ hồ lại khóc to hơn .Thiếu phụ trừng mắt quát :
-Tôi khỏi bệnh chứcó chết đâu ? Việc gì ông phải xúc động đến thế ?
Nhược Hàn cũng phụ họa :
-Phải rồi , tính tìnhthúc thúc ngày càng giống trẻ con đấy !
Thủy Đông Hoa mếu máo nói :
-Ngươi thì biết cáigì ? Ta khóc đây làđang thương cho số phận của mình đấy , mừng đâu mà mừng !
Nhược Hàn trố mắt hỏi :
-Ý thúc thúc là sao?
Thủy Đông Hoa quệt nước mắt đáp :
-Ngươi sống mười mấy năm trời ở đây mà không biếthay sao ? Bà ấy khi bị bệnh không đi lại được mà đã hung dữ như vậy rồi , bây giờ tự do thoải mái đi đây đi đó thì thử hỏi nếukhông may làm phật lòng bà ấy thì ta làm sao còn chạy được ?
Nói xong lại khóc tu tu . Mọi người , kể cả thiếu phụ đều không khỏi bật cười .
Sau phút giây xúc động , phu phụ Thủy Đông Hoa vộiđến toan quỳ xuống nhưng Lâm Bảo Quân biết ý đã đỡ lấy họ nói :
-Hai vị là thúc thúcvà nải nải của sư huynh ta mà làm vậy thì coi sao được ?
Nhược Hàn cũng bước lại khoát taynói :
-Ây dà ! Trước saucũng là người một nhà , thúc thúc và nải nải việc gì phải khách sáo ?
Hắn nói câu ấy cũng chỉ là nói cho vui nhưng lại khiếnLâm Bảo Quân đỏ mặt , phu phụ Thủy Đông Hoa nhìn nhau mỉm cười còn Giang Huy mấy bề đăm chiêu !
Chiều hôm đấy khi tiễn bọn Nhược Hàn lên đường , nải nải hắn đã bắt Đông Hoa lôi thằngcháu yêu quý lại dặn dò :
-Nàng ta thật hiếm có trên đời , ngươi mà đối xử không tốt thì coi chừng với bọn ta !
Nhược Hàn giả bộ ngây ngô hỏi :
-Nàng ta là ai ?
Rồi cười lớn bước theo Bảo Quân cùng Giang Huy để mặc phu phụ Thủy Đông Hoa nhìn nhau thở dài ...
Bạch Vân thành tập trung mấy chục vạn chúng dân sinh sống , là trung tâm phồn hoa bậc nhất của Trùng Lai Đại lục , cũng chính vì điềuđó mà thanh danh thành chủ Độc Cô Hồng cùng Khai Minh Viện không hề nhỏ . Nhược Hàn trước đây từng đến đấy giả làm kẻ ứng thí vào Khai Minh viện để "hành sự" nên hắn rất rõ nơi này .Cũng vì vậy mà ngay sau khi rời khỏi nhà liền dẫn Giang Huy cùng Lâm Bảo Quân đi một mạch . Giang Huy mỉm cười hỏi :
-Dường như sư huynh rất thông thạo về Khai Minh Viện ?
Nhược Hàn lắc lư đầu nói :
-Ta sinh ra và lớn lên ở đây , tất nhiên phải thông thạo rồi , ngươi thật chẳng tiến bộ chút nào !
Giang Huy không tỏ ra buồn phiền với câu nói ấy , trên nét mặt hắn ngược lại còn vương vấn vài néthài lòng không thểdấu lấp !
Khai Minh viện đồ sộ không kém Ngọc Hư Cung nhưng do ở đây không bị cái lạnh đầy bông tuyết bao phủ , nên tầm nhìn rõ ràng hơn rất nhiều khiến người ta có thể trông thấy rõ hình Tứ Tượng đang quây quần bên Bát Quái ở trên cổng tòa viện khổng lồ . Những bức phù điêu này được trạm khắc công phu nên Thanh Long , Bạch Hổ , Huyền Vũ và Chu Tước trông sống động như thật !
Nhược Hàn gật gật đầu nói :-Quả nhiên đã lâu không đến nhưng độ hoành tráng vẫn không hề thuyên giảm , chỉ là con người bên trong thật chẳng ra gì !
Hắn nói vậy tức là hãy còn để tâm đến chuyện hơn một năm về trước. Hắn tuy rằng đến dự tuyển chẳng qua cũng chỉ để mua vui và nhân nước đục thả câu nhưng thái độ của gã đệ tử đó vẫn khiến hắn mấy phần bực dọc . Giang Huy cùng Lâm Bảo Quân chưa hiểu rõ ngọn nguồn nên tâm tư nổi lên nét nghi hoặc . Nhược hàn thấy vậy cũng không tiện lảm nhảm thêm , liền bước thẳng đến chỗ mấy tên đệ tử canh cổng . Giang Huy , Bảo Quân cũng gác nét nghi hoặc lại bước theo hắn !