BÁT BỘ TRUYỀN THUYẾT
tác giả: Không Rõ
Chương 21: Lan Tộc <phần 1>
Cách nhìn nhận của Nhược Hàn về hai người Bạch Vân Thành có một nửa là đúng , nghĩa là Độc Cô Thiên Phi đích thị là một ả cứng đầu ,kiêu kỳ . Còn Vạn Đạo Sơn thì trái hoàn toàn với những gì hắn đoán . Gã trong Bạch Vân Thành trang nghiêm bao nhiêu thì khi ra ngoài này nhảy nhót vui vẻ bấy nhiêu , trông thật chẳng khác gì con khỉ ! Lâm Bảo Quânghé tai Nhược Hànnói :
-Xem ra sư huynh cũng không đến nỗi lạc loài đâu !
Nhược Hàn thở dài , hắn cũng chẳng biết bình luận thế nào cho phải với tên họ Vạn kia ... Đạo Sơn không hiểu họ nói gì , hắn chạy đến chen vào giữa Nhược Hàn với Bảo Quân ngước đầu cười :
-Đây là lần đầu tiên đệ được đi xathế này , thật so với Bạch Vân Thành muôn bề khác lạ !
Thiên Phi "hứ" mộttiếng rồi quay mặt đi , dường như gã sư đệ này làm nàng ta mất "giá" rất nhiều ! Nhược hàn dí ngón tay vào trán Vạn Đạo Sơn nói :
-Xem ra không những ngươi là con khỉ hiếu động mà còn rất thích phá người ta !
Lâm Bảo Quân lui ra xa , nàng nghe hắn nói vậy thì đưa tay bưng miệng cười mấy tiếng .
Nhược Hàn là kẻ nhỏ nhen , hắn thích xếp mình vào hạng tiểu nhân chứ không phải hạng quân tử. Bởi vì hắn cho rằng ngụy quân tửđôi khi còn đáng đáng ghét hơn bọn tiểu nhân ! mà đã xếp mình vào tiểu nhân rồi thì hắn tất nhiên có"thù" là phải báo , bằng hình thức nào cũng được ! Thấy thái độ của Thiên Phi mấy phần tự đại giống hệt nội tổ cô ta thìcũng lấy làm ghét .Hắn mỉm cười nhìnhai đệ tử Khai MinhViện hỏi :
-Đây là lần đầu tiên hai người ra ngoài cho nên Độc Cô thành chủ đã phó thác cho ta trông nom , mọi bề phải nhất nhất nghe theo lời ta , rõ hay không ?
Vạn Đạo Sơn nhanh nhảu nói :
-Ta sẽ nghe theo lời Hàn đại ca , chỉ cần người đừng quản thúc ta như trong Bạch Vân Thành là được !
Độc Cô Thiên Phi trừng mắt phượnglườm hắn , Đạo Sơn đành im lặng . Nhược Hàn cười"hê hê" nói :
-Tất nhiên , ngươi cứ việc vui vẻ thoải mái , nhưng nên đến tâm sự Giang Huy ấy , gã có rất nhiều trò hay !
Giang Huy thầm kêu khổ trong lòng , gã còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Đạo Sơn nhảy tót lên lưng , bá cổ , vò tóc . Nhược Hàn chẳng bận tâm , trút gánh nặng cho người khác là hắn khóai trong lòng ...
Nhược Hàn quay sang Thiên Phi hỏi:
-Cớ sao nội tổ cô nương không mời đệ tử Bích Du Cung hay Minh Nguyệt Cung mà lại mời bọn ta đi cùng hai người ?
Thiên Phi khi ở Bạch Vân Thành thấy hắn xun xoe nịnh hót nội tổ mình cũng lấy làm khinh bỉ , khi nãy lại mục kích hắn lên giọng kẻ cả thì tâm tư mười phần bức xúc , nhưng là vì Độc Cô Hồng đã dặn dò kỹ lưỡng cho nên đành lạnh nhạt đáp :
-Tại vì Nội tổ ta thân thiết với Ngọc Hư chân nhân hơn hai người kia , có thế cũng phải hỏi !
Nhược Hàn gật đầu vừa ý , đoàn người đi tầm chính ngọ thì đến một tiểu trấn . Nhược Hàn giả lả cười nói :
-Chúng ta nghỉ lại ăn uống rồi đi tiếp!
Độc Cô Thiên Phi cùng Vạn Đạo Sơn từng nghe nói Ngọc Hư cung toànăn chay cho nên cũng không thỏai mái trong dạ về vấn đề sinh hoạt chung . Bọn họ ở Bạch Vân thành ăntoàn cao lương mỹvị nên vốn chẳng ưa gì mấy món nhạt thếch đó .
Nhưng lúc này thấy Nhược Hàn đứng trước một tửu lâu lớn thì cũng thở phào một cái , cả hai toan bước vào thìNhược Hàn quay gót rẽ tọt vào mộtgian lều lụp xụp đềmấy chữ " Bán Mỳ Chay" bên cạnh tửu lâu , ai nấy nhăn nhó , Vạn Đạo Sơn lầm bầm :
-Tại sao một quán mỳ rách nát ở bên một tửu lâu lớn mà còn chưa sập tiệm nhỉ ?
Ai nấy bước vào rồi mới thấy , thực ra tiệm mỳ này chẳng còn gì để mà "sập" . bàn ghếdường như cả thế kỷ không thèm lau, lão chủ quán thì lôi thôi trông như kẻ mới từ dưới lỗ móc lên . Ngay cả trầm lặng như Bảo Quân cũng không khỏi cau mày !
Thiên Phi hừ lạnh hỏi :
-Ngươi định cho bọn ta ăn cái thứ gì đây ?
Nhược hàn đắc ý nói :
-Đường xa , tìm linh khí Ngũ Hành như mò kim đáy biển , hải biết tiết kiệm !
Thiên Phi tức giận"hừ" nhạt một cái toan bước ra ngoài nhưng Vạn Đạo Sơn nói :
-Sư tỷ ! Thành chủđã dặn ...
Nàng ta sững người lại rồi cũng miễn cưỡng kéo áo ... Vạn Đạo Sơn lau bụi trên ghế ngồi xuống !
Nhược Hàn cười nhạt gọi :
-Cho ba bát mỳ chay !
Khi lão chủ quán mang mỳ đến , VạnĐạo Sơn nhăn nhóhỏi :
-Tại sao quán của lão nằm ngay bên tửu lâu lớn kia mà làm ăn vẫn lời được nhỉ ?
Lão chủ quán mỉm cười đáp :
-Chơi bời trong tửu lâu mãi rồi cũng hết tiền , mà hết tiền thì chỗ lão phu là nơi hợp nhất để đến !
Lão nói xong đặt mỳ xuống rồi đi vào ! Nhược Hàn từng sống trong khổ cực cho nên mấy cái món ăn này đối với hắn chẳng có gì là vấn đề khó khăn để không nuốt được . Hắn ngồi ăn ngon lành , Giang Huy sau một hồi nghe bao tử gào réo thảm thiết cũng nhắm mắt ăn . Lâm Bảo Quân ban đầu nhất quyết không đụng đũa , nàng nhìn Nhược Hàn mấy phần không vừa ý . Nhưng lúc đấy tự nhiên hình ảnh căn nhà lụp xụp của hắn hiện ra trước mặt , nàng thở dài một cái rồi cũng cầm đũa lên . Chỉ còn Vạn Đạo Sơn ăn lách nhách mấy tý, Độc Cô Thiên Phi thì nhất quyết không chịu ăn tẹo nào , chỉ giương mắt tức tối nhìn Nhược Hàn như muốn băm vằm hắn thành trăm mảnh .