[center]CỰC PHẨM LƯU MANH
tác giả: Cầm
nguồn: Tàng Thư Viện[/center]
Chương 1: Lưu Manh Trầm Hiên <phần 2>
Tất cả chỉ diễn ra trong một vài giây ngắn ngủi, Phong Tử không kịp phảnứng lại, hắn chưa từng thấy qua mộtcách đánh nhau nào hung hãn như vậy, cước thư hai đá thẳng vào mặt của Phong Tử, Phong Tử không chịu được ngã cả người xuống, răng và máu từ miệng hắn văng cả ra ngoài. Thanh khảm đao không biết đã rớt từ lúc nào, khuôn mặt của Phong Tử bây giờ tràn đầy vẻ hoảng sợ. Thật ra bay giờ Phong Tử rất muốn đứng dậy để chạy trống nhưng tên lưu manh Trầm Hiên này thật là quá cường hãn, quá cường hãn!
Hắn biết mình cố gắng hết sức cũng không chịu được ba chiêu, nhưng Phong Tử mới lên làm thủ lĩnh, đây lại là lần đầu tiên hắn xuất chiến, vất vả lắm mình mới có cơ hội được dẫn đầu cuộc đánh nhau này, đây là trận đầu tiên, không lý nào mới đánh được vài giây đã bỏ chạy, chuyện này mà truyền ra ngoài, mình làm sao có thể tiếp tụcđứng trên giang hồ nữa?
Mà lúc này người của hai đại môn phái đã xông vào chém nhau kịch liệt, vô cùng hỗn loạn, máu chảy đầu rơi, chỉ trong vài giây khắp nơi trên mặt đất đều có tay chân bị chém rớt, máu tươi, thi thể của cảhai bên. Lúc này ba tên tiểu đệ của Phong tử đã chết dưới tay của lưu manh, hắn muốn thừa dịp đánh lén, tiểu đệ của hắn chết chính là cơ hội cho hắn, bởi vì Phong Tử hiểu rõ mình không phải là đối thủ của lưu manh.
Bị hơn mười ngườivây đánh, lưu manh dĩ nhiên cảmthấy hơi bối rối. Huynh đệ trong Thanh bang vì vội vàng ứng chiến cho nên chỉ điều động được có 300 người,trong khi Tây Môn bang sớmđã mưu tính nên đem tới 1000 người, cho nên tình huống trước mắt vô cùng các liệt. Quân cứu viện chưa tới, Lưu Manh Trầm Hiên đành phải dốc hết lực, hắn vung thanh đao chém chết hai người, nhưng đột ngột sau lưng hắn lại bị trúng một đao, đau đớn và máu chảy đối với hắn như cơm bữa, lưu manh Trầm Hiên hít một hơi lãnh khí, nhấc tay chuyển thanh đao đỡ lại, sau đó xoay người thanh đao mang theo giólạnh lại chém về phía đằng sau, hắn lại xoay ngườithêm hai lần nữa, nhưug hắn biết tiếp tục đánh như vậy sẽ bất lợi, hắn chợt để ý thấy Phong Tử vẫn đang núp ở đằng sau tìm cơ hội đánh lén, nhát dao vừa rồi là do hắn tặng cho.
Lưu manh ngửa mặt lên trời rống một tiếng, quyêt định một cách đánh hữu hiệu chính là không thèm phòng thủ, đem Phong Tủ làm mục tiêu, liều mạng!
Mái tóc dài màu máu của lưu manh ở trong gió bay lượn, thanh khảm đao nắm chặt lại, sau đó mặc kệ tất cả, hướng tới Phong Tử đi tới. Thanh đao trong tay bay lượn, cố gắng mở một con đường, sau khi đã tiếp cận được Phong Tử, hắn hơi nhảy lên, sau đó lăng từ trên khôngtrung chém xuống,nhát đao này Phong Từ hoàn toàn không hề phòng bị, hắn đã cố tình trốn đằng sau 20 tên tiểu đệ ai ngờ thanh đao của lưu manh đột ngột chém xuống trước mặt, hắn hoảng loạn không kịp trốn tránh, trong chốc lát đã thanh đao đã tới, đao quang nhắm thắng vào đầu hắn mà bỏ xuống. Phong Tử hét to lên một tiếng, máutươi không ngừng tuôn ra, đao quangloang loáng, một cái tai của Phong Tử đã rơi xuống trên mặt đất, mà thanh đao đã cắm sâu vào bên trong bả vai của hắn, nhưng đồng thời lưu manh cũng bị người khác chém một đao vào lưng, đôi mắt của lưu manh không hề chớp, vung mạnh tay, lưỡi đao lướt ngang một cái, cái đầu đầy máu của Phong Tử đã hạ lạc ở ngay trên đao của lưu manh, đôi mắt của Phong Tử trợn tròn hết mức, vô cùng dữ tợn. Lưu manh xoay người chém về phía sau một nhát, một đao đâm chết tên tiểu đệ đâm hắn lúc nãy, sau đó hắn nhấc đầu Phong Tử lên rồi hô lớn:
- Phong Tử đã chết, đầu của hắn ở trong tay tao, ai đầu hàng tao sẽ tha mạng nếu không sẽ giết không nương tay!