[center]CỰC PHẨM LƯU MANH
tác giả: Cầm
nguồn: Tàng Thư Viện[/center]
Chương 2: Nhớ Lại Cuộc Đời Trước Kia <phần 1>
Tình thế vốn không có lợi, Tây Môn bang mang theo 1000 người trong khi Thanh bang mang tới không đến 3000 người, nhân thủ của Thanh bang chết vô số, liên tiếp thất bại, nhưng khi Phong tử vừa chết, Tây Môn bang lập tức mất hết sĩ khí, chonên không biết tên tiểu đệ nào của Tây Môn bang ba chân bốn cảnh chạy trốn trước tiên nhưng chỉ vài giây sau người củaTây Môn bang đã chạy mất không còn tung tích, tên nào chậm chân là ngay lập tức bị chém tan xương nát thịt.
Người của Thanh bang định đuổi theo thì bỗng nhiên lưu manh Trầm Hiên hét to hai tiếng" đứng lại", không cho đànem của mình đuổi giết. Trầm Hiên tuy mới cầm đầu được 5 tháng nhưng bản lĩnh vô cùng cao cường, từ trên đến dưới thấy hắn hét lên thì lập tức nghe theo, tuy rằng những tên tiểu đệ kia không hiểu tại sao lại không thừathắng xông lên, rất nhiều anh em trong bang muốn lập tức truy sát nhưng một ai dám cãi lại mệnh lệnh.
Đến lúc người của Tây Môn bang đã chạy không còn tung tích gì nữa, Trầm Hiên mới từ từ ngã xuống. Thái Đao lập tức xông tới rồi cùng các huynh đệ trong bang đưa Trầm Hiên tới trạmy tế ở phố sa đoạ.
Ở trong trạm y tế, Trầm Hiên vừa mởmắt ra thì nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Đường Mộ. Trầm Hiên thực ra không bị ngất xỉu, chỉ là cảmthấy toàn thân vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ. Trên người hắn bây giờ quấn ngang dọc bông băng, máu thấm đỏ cả ra ngoài, Trầm Hiên nhìn thấy Đường Mộ đến thì thốt lên một từ " Thuốc"
Đường Mộ nghe thấy thế thì đưa cho hắn một điếu, đùa cợt nói:
- Lưu manh, mày thật là lợi hại, 2000 huynh đệ củatao còn chưa đến thì mày đã đánh đuổi hết người của Tây Môn bang chỉ với ba trăm huynh đệ, còn giếtđược Phong tử, mày quả là càng ngày càng lợi hại!
Trầm Hiên trước tiên điên cuồng hút mấy điếu thuốc , sau khi khói thuốc được rít vào phổi của hắn thì gây nên một cảm giác kích thích vô cùng mãnh liệt, khiến cho Trầm Hiên vì hư nhược mà ho sặc sụa. Trầm Hiêncúi đầu, mái tóc dài màu đó của hắn xoã xuống, sau đó đưa mắt nhìn Đường Mộ:
- Nếu tao cứ chờ cho đến khi mày tới thì mày chỉ còncó thể nhặt xác tao.
- Mày...
Đường Mộ nghẹn lời sau đó hắn nói tiếp:
- Mày giỏi lắm, để xem tao trừng trị mày như thế nào, tên tiểu từ này, nếu như lúc trước không phải tao thudụng mày thì mày đã sớm bị giết chết, làm gì có chuyện được hoành hành ngangdọc như bây giờ...
Trầm Hiên nhìn thấy hắn tức giận đến mức đỏ mặt tía tai nhưng sau đó lại tiếp tục nhàn nhã hút thuốc thì không nhịn được phì cười.
Đường Mộ năm nay 25 tuổi, tướngtá cao lớn, cường tráng, có khuôn mặt tuấn tú. một năm trước chính là lão đại của TrầmHiên, trước kia Trầm Hiên giết chết một tên nhị thế tổ bị truy nã sau đó được Trần Hạo giới thiệu, gia nhập vào Thanh bang, sau đó Đường Mộ tiếp nhận hắn. Trong một năm cùng nhau tán gái, cùngnhau hút thuốc uống rượu, chém giết giữa giang hồ,hai người tình thâm như thủ túc. Đường Mộ lúc này nghe thấy lưu manh như vậy cũng không kìm được nở ra một nụcười, Đường Mộ biết rằng lưu manhcố tình nói như vậy để trêu chọc mình, hắn giơ tay lên, định đấm vào người lưu manh thì chợt nhớ ra lưu manh bây giờ là một bệnh nhân đang bị thương.
- Mày giỏi lắm, xemnhư tao đấu không lại, lần này mày lập công lớn, tao định thưởng cho mày một gói thuốc "Kim Cương Phù Dung Vương", nhưng bây giờ thì miễn đi.
Trầm Hiên mỉm cười ngả người xuống giường nhìn Đường Mộ mắng mình, sau đó gật gật đầu nói:
- Thái đao, đi ra ngoài mua một gói"Hùng Miêu" đưa cho Đường đại ca...
Đường Mộ tắc nghẹn nói:
- Mày...mày.. Xem như mày lợi hại.
Sau đó Đường Mộ lại cười cười, bây giờ một gói "Kim Cương phù dung vương" chỉ đáng giá 160 tệ một baotrong khi "Hắc Miêu" đáng giá tới5000 tệ một điếu.
Đường Mộ đang tắc nghẹn nói không nên lời thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại đầy dâm đãng của hắn vang lên:
"Y phục thoát điệu, khố tử (quần) thoát điệu, thoát điệu, thoát điệu. . . . . ."
Đường Mộ tiếp điện thoại, thái độ của hắn lập tức trởnên cung kính:
- Được, được, tôi sẽ lập tức đi làm.
Trầm Hiên không cần suy nghĩ cũng biết người gọi đếnchính là lão bản Cao Tung, ngoại trừ lão bản ra thì làm gì có ai khiến cho Đường Mộ cung kính như vậy, Đường Mộ cúp điện thoại sau đó nói với Trầm Hiên:
- Lưu manh, tao cóchuýt việc, chuyện này tạm thời không tính toán với mày, mày dưỡng thương cho tốt, chờ khi trở lại tao sẽ trừng trị mày...
Lưu manh và Đường Mộ liền vui vẻ nắm tay nhau sau đó Đường Mộ vội vàng rời đi, trong chốc lát căn phòng trở nên yên tĩnh.
"Thái Đao" Lưu manh đột nhiên nhớ tới tên tiểu đệ mới thu nhận Thái Đao, Thái Đao chính là đồng hương của lưu manh. Thái Đao khiến cho người tacó một cảm giác hắn là một người cộc lốc, trung hậu. Mấy hôm trước Trầm Hiên nhìn thấy hắn bị một đám người đánh liền ra tay cứu giúp.
- Thái đao, cậu ở thị trấn XX ở Thành phố S phải không? Tại sao phải lăn lộn vào cáixã hội này?
Trầm Hiên hỏi.