Hãy nhìn sang Man United, Barca hay Real, họ luôn có một bộ khung vững chắc là chỉ thay đổi một vài nhân tố ở mỗi mùa giải. Chính điều đó đã
mang lại sự thành công cho họ. Nếu ai đó hỏi rằng Van Persie, Fabregas hay cả Thierry Henry có
yêu Arsenal không thì câu trả lời luôn là có. Họ yêu Arsenal nhưng
cũng không cách nào khác là phải chia tay Arsenal để đi tìm những thứ họ thiếu trong sự nghiệp cầu
thủ của mình. Đời cầu thủ ngắn lắm! Không phải ai cũng may mắn
có được những điều họ muốn trong sự nghiệp thi đấu để sau
này mỗi khi nhắc đến họ sẽ cảm thấy tự hào.Và liệu có gì sai khi chuyển tới một CLB khác cho họ nhiều hơn những thứ họ đáng được nhận? Có chăng chỉ là một chút tiếc nuối khi bỏ lại tình yêu và một phần ký ức của mình.
Thay cho lời kết!
Tôi không biết khi trở lại Emirates anh có bị la ó như Nasri hay
Adebayor trước kia không nhưng tôi biết giờ đây các CĐV Arsenal đang rất nhớ anh. Khi Van Persie
đang tỏa sáng trong màu áo mới thì ở một nơi nào đó, các The
Gunners vẫn chưa thể nào quên được anh. Sau chuỗi trận thi đấu
thăng hoa thì giờ đang Arsenal đang trở lại với dáng vẻ quen
thuộc: thất thường và thiếu bản lĩnh. Arsenal vẫn thiếu đi một đầu
tàu, một người bản lĩnh có thể chèo lái đội bóng đương đầu với khó khăn và thử thách như anh. Nhưng dù sao thì việc Van Persie ở Arsenal cũng chỉ còn là quá khứ
và hiên tại anh đã là người của MU, đó là điều không thể thay
đổi được. Van Persie ra đi nhưng Arsenal vẫn sống và tồn tại,bất kể khó khăn thế nào đi nữa. Đôi khi tôi vẫn thường nhủ lại câu nói của nhân vật Rhett Butler để cho lòng mình được thanh thản nhưng có một sự thật là mỗi khi xem Arsenal đá tôi vẫn rất nhớ anh. Chỉ xin anh đừng bao giờ hôn lên
logo của Manchester United như đã làm với Arsenal trước đây. Hãy
để lại cho chúng tôi một kỷ niệm riêng, chỉ thế thôi!...