Ỷ THIÊN ĐỒ LONG TẦM PHÀO KÝ
nguồn: Search
hồi 3: Cái vỏ chuối tai hại phần 1
Có bản dịch tiếng Iraq của Tiểu Chiêu, Trương Vô Kỵ nhanh chóng đẩy được phiến đá sang một bên, cả ba chúng tôi mừng rỡ vô cùng, vội vàng nhẩy vọt ra khỏi cửa động.
Vừa chạy ra ngoài, gã Trương Vô Kỵ đáng ghét lậptức chạy tới tán Tiểu Chiêu còn sai tôi chạy đi thám thínhtình hình của Quang Minh đỉnh.
Vừa chạy vừa lầm bầm nguyền rủa họ Trương đángghét, tôi chạy thục mạng lên Quang Minh đỉnh, vô phúc thật, nếu Tiểu Chiêu mà đổ tên Vô Kỵ đó thì đúng là uổng quá.
Đúng như tôi dự đoán, lúc quay về, tên Trương Vô Kỵ đang ngồi cưa cẩm cô nàng Tiểu Chiêu ngây thơ, nhìn đôi mắt cười tít lự không biếttrời trăng của hắn, nếu không phải sợ hai môn thần công Càn Khôn Đại Na Di và Cửu Dương Thần Công có lẽ tôi đã cho hắn mấy đấm.
- Đại ca, - tôi thở hổn hển – em nhìn thấy bọn ngũ đại môn phái đang bao vây đỉnhQuang Minh, quần hùng MinhGiáo đều thất tha thất thểu nằm dưới đất không ai còn sức lực, nhìn như mấy con gà bị cúm vậy.
- Ta biết rồi. – Trương Vô Kỵ thản nhiên trả lời.
- Đại ca có tài tiên đoán hay sao?
- Thực ra mày cũng có thể có tài tiên đoán nếu mày có trong tay một cái …… đài RADIO.
Dứt lời, gã vòng tay ra đằngsau rút ra chiếc đài Radio mini rồi thủng thẳng nói tiếp:
- Đài phát thanh đang tườngthuật trực tiếp từ nãy giờ, quần hùng Minh Giáo bị tên khốn nạn Thành Khôn ám toán, hắn sử dụng Virus khiến bọn họ bây giờ từ trênxuống dưới ai cũng mắc bệnh Sard. Cũng may nhờ cóThiên ưng giáo của mẹ ta đến nơi tiếp viện kịp thời nên tạm thời họ vẫn có thể giữ được tính mạng.
- Đại ca biết thế rồi sao cònbắt em đi trinh thám? – tôi gào lên, song trong lòng cũng thầm hiểu tên khốn này muốn tống cổ tôi đi chỗ khác để dễ dàng tán Tiểu Chiêu, đồ trời đánh.
Nghĩ vậy song tôi cũng cố nhịn nói:
- Nhưng anh có biết lúc này tình hình thế nào không?
- Đài đang nghe dở thì hết pin, bực mình thật.
- Lúc em đến ông ngoại của anh Hân Thiên Chính đang bịmấy tay cao thủ vây đánh, sức lực hao mòn, bây giờ còn bị đại sư bá của anh lỡ tay đả thương nữa.
- Thật vậy sao? Chết rồi, mau tới đó kẻo trễ mất.
- Chuyện gì vậy? – tôi và Tiểu Chiêu đều ngạc nhiên hỏi – huynh sợ lão tiền bối gặp chuyện bất trắc ư?
- Ừ. Ông ấy chưa biết ta cònsống, chắc di chúc chưa có tên ta vậy có phải mất phần không.
Nói rồi không chờ thái độ của chúng tôi, Trương Vô Kỵvắt chân lên cổ mà chạy đếnchiến trận, thật không ngờ quyết tâm của gã lợi hại đếnvậy, ngay cả kẻ có khinh công tuyệt thế là tôi cũng chẳng đuổi kịp.
Đến lúc tôi và Tiểu Chiêu chạy đến đã thấy Bạch Mi ưng Vương nằm thở hổn hển dưới đất nhưng gương mặt nở một nụ cười rất tươi,có lẽ do nghe Trương Vô Kỵ nói hắn chính là cháu của ông ta.
Trương Vô Kỵ thì đang sử dụng tuyệt thế thần công Càn Khôn Đại Na di tấn công hai phái Hoa Sơn và Tung Sơn tơi bời hoa lá.
Tôi vội vàng chạy tới hỏi người gần đó:
- Đại ca này, tên tiểu tử kia là ai vậy?
- Không biết nữa – người đó trả lời – chỉ biết gã một mực chạy tới không cho chưởng môn phái Thanh Thành giết Bạch Mi Ưng Vương, sau khi đả bại ông ta lại công khai đòi Ngũ đại phái không được làm hại Minh Giáo.
Kỳ lạ thật, mọi khi Trương Vô Kỵ đại ca của tôi nhát như cáy, hôm nay tự nhiên lại tỏ vẻ hiệp nghĩa thế không biết, đấy còn chưa kểđôi mắt của Chu Chỉ Nhược cô nương đang nhìn gã đầy bất mãn vì thấy gã công khai chống đối lại phe mình.
Lúc dòng suy nghĩ của tôi vừa dứt, Trương Vô Kỵ đã đả bại cả tứ đại cao thủ của hai phái, tôi vội vàng chạy đến nơi.
- Đại ca, sao tự nhiên hôm nay anh ra tay nghĩa hiệp thế? Đổi tính rồi à?
- Ừ. Dương Tiêu vừa hứa với ta, nếu ta đuổi đánh bọnNgũ đại phái sẽ tặng ta sáu mươi triệu.
- Đại ca vớ bở rồi còn gì nữa, nhưng không dễ ăn đâu.
- Yên chí đi, chuyện nhỏ như con thỏ - Trương Vô Kỵcười lớn – thần công tao đã luyện thành, bọn ngũ đại phái chỉ là cống rãnh thôi.
Chưởng môn Thiếu Lâm nghegã nói vậy bèn nổi cơn thịnhnộ, gầm lên một tiếng rồi vung thiền trượng bổ xuống đầu Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ lập tức né người sang một bên tránh khỏi nhát trượng nặng ngàn cân đó. Liên tiếp sau đó, hòathượng cứ đánh xuống, còn Trương Vô Kỵ chẳng hề trả một đòn.
Hòa thượng tức giận dừng tay nói:
- Các hạ nhất định không chịu đánh trả phải không?
- Tại hạ không muốn. – Trương Vô Kỵ trả lời.
- Tại sao? Các hạ cho rằng lão nạp không xứng để độngthủ phải không?
- Không phải – Trương Vô Kỵ cười khổ - thực ra thấy chiếc thiền trượng bằng vàng của ngài quý giá quá, nếu tai hạ lỡ tay đánh gãy nó thì bán sẽ mất giá.
- Hừm – hòa thượng kêu lớn– nếu vậy ta sẽ bỏ thiền trượng đấu tay bo với nhà ngươi.
- Ok. Có ngon thì nhào vô kiếm ăn.
Nói là làm, phương trượng ném chiếc gậy qua một bên, song không quên sai ba tên đồ đệ chạy sang canh giữ đề phòng Minh Giáo có kẻ nào táy máy tay chân lại chạy tới “cầm nhầm”.
Nhưng ngay sau đó, ông dùng Thiếu Lâm Quyền Phápxông tới đấm tới tấp vào mặt Trương Vô Kỵ. Lạ thay, phương trượng đánh chiêu nào, Trương Vô Kỵ đánh lại chiêu thức y hệt, đến hơn mấy chục chiêu bất phân thắng bại.