Ỷ THIÊN ĐỒ LONG TẦM PHÀO KÝ
nguồn: Search
hồi 4: lên làm giáo chủ phần 1
Biết Tống Viễn Kiều làngười nhân đức không nỡ xuống tay với kẻ bị thương nặng, con trai ông là Tống Thanh Thư vội vàng chạy tới nói:
- Cha, cha không nỡ ra tay thì để hắn cho con, đảm bảo hôm nay về đến nhà, tía má nó cũngchẳng nhận ra.
Thì ra trước giờ Tống Thanh Thư cũng có cảm tình với Chu Chỉ Nhược song thấy nàng cao ngạo, chỉ để ý đến Trương Vô Kỵ nên nổi lòng ghen bậy, thừa dịp này muốn ra tay vừa lấy le với người đẹp vừa lập công cho Ngũ đại phái.
Tống Viễn Kiều lúc đầu tỏ vẻ không bằng lòng nhưng Ân Lê Đình sẵn mối thâm thù với Dương Tiêu bèn gật đầuđồng ý, Tống Thanh Thư mừng như bắt đượcvàng, lập tức xông ra vung kiếm đâm vào người Trương Vô Kỵ.
Tôi hoảng hồn định xông ra nhưng thấy mụ Diệt Tuyệt vẫn lườm tôinhư muốn ăn tươi nuốt sống tôi chột dạ đứng im thin thít.
Trương Vô Kỵ thấy Tống Thanh Thư hành động như vậy thì bực lắm, bèn Càn Khôn đại na di hất cái vỏ chuối dưới đất đúng chân Tống Thanh Thư,.
Tống Thanh Thư không ngờ có môn thần công thần kỳ như vậy, lại đạpphải chiếc vỏ chuối ngã xõng xoài dưới đất.
Tống Viễn Kiều cũng phải nhăn mặt vì xấu hổ, ông nói lớn nhận thua, song Ân Lê Đình vội vàng chạy tới nói:
- Vị thiếu hiệp này ta tâm phục cũng không cógì nói với Minh Giáo, song ta và Dương Tiêu có mối thù sâu tựa biển,không thể không giết hắn.
Trương Vô Kỵ hoảng vía, biết mình bị trọng thương không thể nào đánh lại Ân Lê Đình nhưng tiền của Minh Giáo cũng không thể không lấy, cuối cùng y nghĩ ra một cách rồi giả vờ thều thào nói:
- Lục thúc, thúc giết conđi.
Quả nhiên Ân Lê Đình nhận ra y là Trương Vô Kỵ, bèn dừng tay.
Đúng lúc đó lại thấy Dương Bất Hối xông tớinói:
- Cha tôi làm gì mà ông định giết?
- Cô? Hiểu Phù…
- Hiểu Phù là mẹ của tôi.
- Mẹ của cô bị tên trời đánh kia hại chết, tôi phải trả thù.
- Vớ vẩn. – Dương Bất Hối nói – giết mẹ tôi là mụ già Diệt Tuyệt kia kìa, ông muốn trả thù thì đi sang giết bà ấy đi.
- Vô lý, không thêt như thế, Diệt Tuyệt sư thái là sư phụ của mẹ cô, làm sao giết cô được?
- Không sai – Diệt Tuyệtđột nhiên lớn tiếng nói – con tiện nữ Kỷ Hiểu Phù đúng là do bần ni đánh chết, năm xưa ả giấu ta, lén lút ra ngòai ghi lô đề cuối cùng thiếu nợ lung tung, cuốicùng phải gặp Dương Tiêu để vay với lãi suấtcắt cổ, lãi mẹ đẻ lãi con,cuối cùng xác định không thể thu hồi lại món nợ đã đòi, Dương Tiêu cho nó hai con đường để lựa chọn một là vào vũ trường làm vũnữ, hai là làm vợ của y, sau một hồi mặc cả trả giá, nó chấp nhận làm tình nhân của họ Dương trong một tuần, đứa nghiệt chủng này chính là kết quả của mối duyên tình khốn nạn đó.– ngừng một lát bà lại nói tiếp – cách đây mấynăm, ta có gặp nó và định truyền Ỷ Thiên Kiếm cho nó với điều kiện phải đích thân giết chết Dương Tiêu nhưng nó bằng mọi giá cũng không chấp nhận.
- Cô ấy không chấp nhận chỉ vì đã đứng ra bảo lãnh cho cô ấy đượctham gia một tua hụi lớn – Dương Tiêu thở dài- dĩ nhiên nếu tôi có bề gì, cô ấy vô phương gỡ lại số tiền năm xưa.
- Ta không tin – Ân Lê Đình gào thét rồi vụt bỏchạy.
- Lục thúc – Trương Vô Kỵ nói với theo – đừng chạy nhanh quá, nhồi máu cơ tim chết đấy.
Lần lượt ngũ đại phái lục đục kéo nhau xuống núi, quanh đi quẩn lại chỉ có một mình Minh Giáo ở lại rên la ầm ĩ.
Trương Vô Kỵ lại được hai cô gái xinh như mộng là Tiểu Chiêu và Dương Bất Hối dìu vào đại sảnh, miệng hắn không ngớt rên hừ hừ lại vờ đụng chạm hai cô gái khiến tôi tức lộn cổ.
Vừa vào trong một lát mới nghe tiếng xôn xao ở phía dưới chân núi vọng lên, hóa ra Cái bang bắt đầu tấn công lên núi.
Dương Tiêu hoảng hồn:
- Thôi toi rồi, đám ăn mày có đến mấy vạn tên, lấy đâu ra tiền mà cho chúng bây giờ.
Trương Vô Kỵ vốn nhát như cáy, vừa nghe vậy đã vội vàng định chạy vào đường hầm thoát thân.
Dương Tiêu nghe đến đường hầm thì lập tức mừng rỡ kêu thầm là cóđường thóat thân, song quy định của Minh Giáo vô cùng khắt khe, khôngcó lệnh của giáo chủ lại không vào được.
Trương Vô Kỵ biết vậy bèn nói lớn:
- Tức là các ông không vào được phải không? Vậy thì thanh toán tiền công cho tôi để tôi vọt vào trong hang cho khỏe, mặc xác các người.
- Tôi cũng muốn lắm – Thanh Dực Bức Vương nói – nhưng không có chữ ký của giáo chủ, ai dám xuất kho quá một triệu chứ?
- Các ông định ăn quịt hả? Nói cho mà biết nhớ, thằng này không dễ bắt nạt đâu.
- Đại ca – tôi nghĩ đến món tiền khổng lồ bị người khác quịt mất không khỏi xót ruột bènnói – thế thì huynh làm giáo chủ đi.
- Ý hay đấy – Bạch Mi Ưng Vương cười rộ lên – ta đồng ý.
- Nhưng Trương Vô Kỵ không phải người trong Minh Giáo.
- Tôi đã học được Càn Khôn Đại Na Di ai dám nói không được. – Trương Vô Kỵ lớn tiếng– nào bây giờ đưa giấy đây tôi ký.
- Đại ca – tôi thì thầm vào tai gã nói nhỏ - giờ đại ca là giáo chủ minh giáo, toàn bộ tiền bạc đều là của đại ca, việc quái gì phải xuất như thế?
- Sao mày không nói sớm? OK.
- Khoan đã đại ca ơi, trước tiên phải cứu họ đã, họ mà chết thì chẳng có ai đưa tiền choanh đâu.